Đào Đào - Chương 3
7.
Trong lòng canh cánh chuyện kẻ thù, ta vội vã trở về nhà, thì thấy có một người nằm sõng soài trên nền đất bùn, tóc tai bù xù trông rất đáng sợ.
“Thiếu gia nằm dưới đất làm gì thế?”
Ta tiến lại gần, định đưa tay đỡ hắn lên.
“Cút đi!”
Có lẽ do nhiều ngày không nói chuyện, giọng của hắn khàn đặc, như thể cổ họng bị lửa thiêu đ//ốt.
Ta tức giận. Trước khi đi, ta đã chuẩn bị đủ nước và thức ăn cho hắn, cớ gì bị thương nặng mà không chịu nằm nghỉ, lại nằm bẹp dưới đất?
Nhưng ngay sau đó, ta đã hiểu nguyên do.
Lỗi cũng tại ta, bận quá mà quên mất chỉ chuẩn bị bô tiểu cho hắn, mấy ngày nay cũng chẳng thấy hắn đi vệ sinh, ta cũng chẳng để ý đến.
Ngửi thấy mùi bốc lên, có lẽ hắn đã nhịn nhiều ngày rồi.
Ta cố nhịn mùi, lại đưa tay đỡ hắn, nhưng vừa chạm vào tay áo, hắn đã mạnh mẽ đẩy ta ra, khuôn mặt đầy giận dữ hét lên: “Cút!”
Ta ngã ngồi xuống đất, suýt nữa nghẹn chet vì giữ hơi thở trong cổ họng.
Lòng tốt chẳng được báo đáp, nếu không nể mặt phu nhân, ai thèm quan tâm đến ngươi cơ chứ.
Cả ngày chưa ăn uống gì, bụng ta đói đến mức dính cả vào lưng.
Ta đứng dậy, phủi bụi, tự mình đi vào bếp, lấy một cái bánh bao nguội, ngồi bệt xuống đất, chấm với chén nước nóng mà ăn.
“Phải rồi, thiếu gia, ngươi đã từng thấy giòi trong hố xí chưa?”
Ta vừa nhai bánh bao vừa nói: “Cái hố xí mà phân tích tụ lâu ngày, ắt sẽ sinh ra giòi.”
“Những con giòi trắng nõn ấy, thích nhất là chui rúc vào những cái lỗ.”
“Nếu ngươi không dọn dẹp kịp thời,” ta uống ngụm nước, khẽ giọng nói tiếp, “thì ta đảm bảo, sáng mai khi mặt trời mọc, ngươi sẽ cảm thấy mông mình ngứa ngáy.”
Ăn xong miếng bánh cuối cùng, ta ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia, ngươi biết vì sao mình lại ngứa không?”
“Là vì giòi đang gặm nhấm da thịt của ngươi đó.”
Nói xong, ta chẳng thèm quan tâm hắn nữa, quay người vào nhà lấy chổi quét dọn. Chẳng bao lâu sau, có một giọng nói yếu ớt và đầy lúng túng vang lên: “Đỡ ta vào trong.”
Thiếu gia mặt mày khó coi, nhưng đôi tai thì đỏ ửng lên.
Hắn nằm trên giường, nhắm mắt lại, như đã chấp nhận số phận. Khi ta định chạm vào thắt lưng hắn để cởi quần, hắn vội vàng lên tiếng: “Nhắm mắt lại, không được nhìn.”
“Được rồi, ta chắc chắn sẽ không nhìn.” Miệng ta đáp ứng vậy, nhưng mắt thì mở to hết cỡ.
Nếu nhắm mắt lại, lỡ tay chạm vào thứ bẩn thỉu thì sao? Đôi chân của thiếu gia dài và thẳng, thật đáng tiếc là đầu gối đã bị lở loét trông rất xấu xí.
Không, còn có chỗ khác cũng vô cùng xấu xí. Cởi bỏ chiếc quần lót bẩn của hắn, ta lập tức ném ra sân.
Ta nhanh chóng quay lại lau rửa sạch sẽ cho hắn, thay quần lót mới, rồi ra ngoài giặt sạch quần bẩn.
Sau khi xong xuôi, quay vào nhà, hắn vẫn nằm thẳng đơ, nhưng đầu đã quay vào tường, thân mình run rẩy, không phát ra một tiếng động nào.
Thiếu gia thật đáng thương, ta thở dài một hơi.
Một thiếu gia giàu có, vốn phải sống trong cảnh áo gấm lụa là, hưởng vinh hoa phú quý cả đời.
Ai ngờ bây giờ lại trở thành kẻ tàn phế, phải nằm trên giường trong căn nhà tranh, không thể tự mình làm được bất cứ việc gì.
Ta không nói gì, chỉ đứng trong bóng đêm lặng lẽ nhìn hắn. Mãi sau, ta mới bước đến bên giường, giọng nhẹ nhàng hơn, định an ủi hắn.
“Thiếu gia, ngươi có cảm thấy mình thật vô dụng không?”
“Muốn khóc thì cứ khóc thật to đi.”
Kìm nén như thế này dễ sinh bệnh lắm.
Thân thể hắn vốn đang run rẩy bỗng nhiên cứng đờ lại, thiếu gia từ từ quay đầu, đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ngay cả ngươi, một nha hoàn cũng dám khinh thường ta?”
“Cút, cút ngay cho ta!”
Hắn hét lên với ta, vung tay hất đổ hết bát cháo bên giường xuống đất. Cháo loãng và thuốc đổ tung tóe, cảnh tượng thật bừa bộn.
Nếu không vì tình thế này, nhìn cảnh nước mũi hắn chảy xuống khóe miệng, ta suýt nữa đã bật cười. Nhưng ta không dám cười, vẫn nghe lời mà “cút”, cút ra ngoài nằm lên đống rơm.
Ta cứ nghĩ thiếu gia sau khi phát giận sẽ mệt mà ngủ, nhưng đến khuya ta lại nghe thấy tiếng hắn nói.
Ta không dám lên tiếng, chỉ vểnh tai nghe.
Giọng hắn nhẹ bẫng, như đang thì thầm với chính mình.
“Ngươi nói đúng, ta thật vô dụng, ta chỉ là một kẻ phế vật, nằm đây đến việc tự đi nhà xí cũng không làm nổi, còn nói gì đến chuyện cứu tỷ tỷ?”
“Tỷ tỷ thường đánh ta, chắc hẳn là hận ta lắm, vì khi ta sinh ra đã hại chet mẫu thân, sau đó lại khiến cha tức chet, giờ thì ngay cả tỷ ấy cũng…”
Giọng nói càng lúc càng nghẹn lại, cuối cùng chỉ còn là những tiếng nức nở bị kìm nén.
Ta không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe hắn phát tiết.
Nhớ lại thuở nhỏ, ta cùng mẹ phải ăn cám, nuốt rau dại. Khi đói đến không chịu nổi, ta còn lén ăn tr//ộm đùi gà của con chó nhỏ của đại phu nhân.
Khi ấy ta tự hỏi, con người sống để làm gì, chẳng lẽ để giành miếng ăn với chó?
Sau đó, mẹ ta lấy mảnh áo rách buộc thành dây, treo lên xà nhà, run rẩy bước lên chiếc ghế.
Ta ngỡ bà làm chiếc xích đu, ôm lấy chân bà nũng nịu đòi chơi trước.
Mẹ ta nước mắt đầm đìa, nghiến răng chịu đựng mà sống tiếp. Bà sống đến khi đưa ta vào Phó phủ, gặp được phu nhân.
Ta mới nhận ra, con người sống là để có thể gặp được điều tốt đẹp, gặp được người tốt.
Như thế mới không uổng một kiếp nhân sinh.
Đêm đó, ta nghe chính mình nói với thiếu gia:
“Chỉ cần phu nhân còn sống, chúng ta sẽ còn hy vọng.”
“Chỉ cần chúng ta còn sống, phu nhân mới có hy vọng.”
8.
Để tránh việc thiếu gia lại bẩn quần, ta giao hắn cho Trương quả phụ – người thường xuyên đến ngồi lê trong nhà – trông nom, sau đó ta mang theo một cái bánh bao, vào thành dò la tin tức.
Tên cai ngục rất kín miệng, ta phải mặt dày quấy rầy mấy ngày mới moi được chút thông tin.
Hắn nói rằng theo luật lệ của Vĩnh Nguyên, từ lập xuân trở đi không được phép hành quyết.
Còn tám tháng nữa mới đến mùa thu để xét xử, trong thời gian đó, nếu gom đủ tiền chuộc án phạt, có thể miễn tội chet.
Chuộc hai người cần đến năm mươi vạn, tức là năm trăm lượng bạc. Nói cách khác, ta phải kiếm đủ năm trăm lượng bạc mới có thể cứu phu nhân và Phó đại nhân.
Dù bán cả ta cũng không đủ nổi số lẻ, nhưng ít nhất cũng đã có chút hy vọng.
Ta tính toán tỉ mỉ xem phải làm sao để trong vòng tám tháng có thể gom đủ số bạc khổng lồ này.
Hiệu vải của phu nhân thì không thể trông cậy được.
Phó phủ vừa gặp nạn, các cửa hiệu cùng ngành đã nhân cơ hội thuê côn đồ đến phá phách, lấy danh nghĩa là “thay trời hành đạo”.
Tội tham nhũng bạc cứu trợ đã khiến thanh danh nhà họ Phó bại hoại, người dân cũng chẳng muốn đến mua vải nữa.
Chỉ trong vài ngày, các chưởng quầy đều bỏ đi, cửa hiệu vắng tanh.
Suy đi tính lại mãi mà ta vẫn chẳng nghĩ ra được cách nào khả thi.
Khi nôn nóng quay về làng để báo tin cho thiếu gia, ta không ngờ lại làm kinh động đến Trương quả phụ.
Trong căn nhà tranh, Trương quả phụ ngồi bên giường, tay nắm chặt tay thiếu gia, vừa nói vừa cười nghiêng ngả.
Thiếu gia thì áp sát vào tường, một tay ôm ngực, mặt đỏ bừng, không rõ là vì xấu hổ hay vì giận dữ.
Thấy ta bước vào, Trương quả phụ mới miễn cưỡng buông tay hắn ra, bước đi rồi còn ngoái đầu lại, giọng nói ngọt ngào, tưởng chừng như có thể vắt ra nước: “Bảo bối, mai ta lại đến kể tiếp cho chàng về huyền diệu của thuật xem tướng tay.”
Ta vốn có chút mắt nhìn người, biết ngay giao thiếu gia cho Trương quả phụ là quyết định đúng đắn.
Mấy ngày trước, hắn còn mặt mày tái nhợt, u sầu nằm liệt giường. Giờ thì sắc mặt đã hồng hào, có cả sức để lau giường.
Quả nhiên là tốt lắm!
Thiếu gia thấy ta, hiếm hoi chủ động lên tiếng, nhíu mày sai ta mang chậu nước cho hắn rửa tay.
Rửa tay?!
Ta nhìn quanh. Nhà tranh chỉ là những tấm ván gỗ tạm bợ ghép lại, ánh sáng lọt qua những kẽ rạ, chiếu xuống nền đất lấm lem. Nếu trời mưa, bên trong và bên ngoài chẳng khác gì nhau.
Hắn có phải đã hiểu sai tình cảnh của chúng ta không? Điều gì khiến hắn có ảo tưởng rằng ở đây có chậu và khăn tay để rửa tay?
Nhưng hắn là thiếu gia, ta là nha hoàn, ta đành cam chịu số phận, tìm quanh một hồi, cuối cùng chỉ có thể đưa tay áo ướt sũng ra trước mặt hắn.
Thiếu gia nhíu mày đến mức lông mày tạo thành một hình chữ “Xuyên” sâu hoắm, do dự một hồi lâu, đến khi tay ta mỏi muốn buông xuống, hắn mới giật lấy tay áo, cẩn thận lau sạch từng ngón tay thon thả.
Quả thực là ngón tay thon thả, quý giá vô cùng.
Không kìm được, ta buột miệng nói: “Trương tỷ là người sạch sẽ, ngươi ghét bỏ làm gì chứ?”
Người đẹp lòng tốt, Trương quả phụ chẳng những cực khổ chăm sóc, còn chọc cười, xem tướng tay cho hắn.
Vẻ mặt khó chịu này của hắn mà để mấy thúc thúc thích Trương quả phụ biết được, thì chẳng biết đến khi nào mới khỏi thương tích đây.
Có lẽ do lúc xem tướng tay đã kéo giãn xương ngực, thiếu gia nghiến răng nằm xuống, nhắm mắt thở dốc mấy hơi rồi lại nằm thẳng đơ như x//ác chet.
Ta trách mình lắm lời.
Đêm đó, trời đổ cơn mưa như trút nước.
Trong và ngoài nhà quả thật không có gì khác biệt. Ta vội vàng hái mấy lá chuối lớn để che mưa cho thiếu gia, sợ rằng hắn lại cảm lạnh mà sốt lên. Nhà nghèo không dám sinh bệnh.
Không biết mưa tạnh từ lúc nào, ta cứ thế ôm lá chuối mà thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, ta lập tức ném lá chuối sang bên, đưa tay sờ vào áo của thiếu gia. Áo chỉ hơi ẩm, không có gì đáng lo ngại.
Thiếu gia tựa nghiêng trên giường, không biết đã thức dậy từ bao giờ, đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta.
“Ngươi chỉ là nha hoàn, không nợ gì Phó gia, cứ về nhà mình đi, không cần phải làm đến mức này.”
Ta lau miệng, thản nhiên phẩy tay: “Vì người ta yêu, ta cam lòng tình nguyện.”
Trên đời này, người ta yêu thương nhất, ngoài mẹ ra thì chính là phu nhân. Phu nhân đối xử với ta như muội muội ruột, cho ta bạc, dạy ta cách làm người.
Chính phu nhân đã giúp ta hiểu rằng, nữ nhân trên đời không chỉ để làm trâu ngựa cho nam nhân, mà còn có thể sống cho chính mình.
So với những gì nàng đã làm cho ta, những gì ta làm chẳng đáng là gì.
Vừa dứt lời, trong nhà vang lên một tràng ho dữ dội. Chỉ thấy thiếu gia một tay ôm ngực, ho đến mức mặt mày nhăn nhó, trông rất khổ sở.
Ta vội bước tới giúp hắn thuận khí, nhưng hắn như thấy phải mãnh thú, vừa ho vừa lùi sát vào tường.
Ta ngượng ngùng thu tay về.
Phản ứng của hắn khiến ta cảm thấy mình như đang trêu ghẹo một tiểu thư khuê các vậy.
Nhưng nhìn mặt hắn đỏ bừng, chắc hẳn là sắp khỏi rồi.
Đợi khi hắn khỏi hẳn, ta có thể rũ bỏ hết, tập trung kiếm tiền chuộc thân cho phu nhân và Phó đại nhân.