Đào Đào - Chương 1
1.
Ta tên là Đào Đào.
Thái bà, tổ mẫu, và mẹ ta đều là thiếp.
Mẹ ta nói, với truyền thống uyên thâm như vậy, ta chắc chắn sẽ là cao thủ tranh đấu chốn hậu trạch.
Năm ta mười hai tuổi, mẹ ta đã rửa chân cho đại phu nhân suốt một tháng, cầu được một mối hôn sự cho ta, cũng là làm thiếp.
Trước khi rời nhà, bà dạy ta: “Phận thiếp thất muốn sống yên ổn, thì chỉ có cách lấy lòng phu quân, để hắn sủng thiếp diệt thê. Chỉ cần làm chính thê, nắm giữ tiền tài, muốn ăn gì đều có.”
Ta tuyệt đối tin tưởng, mẹ luôn dạy cho ta những gì tốt nhất.
Từ khi bước chân vào phủ Phó gia, ta không dám lơ là một khắc, luôn nhắm đến mục tiêu này mà cố gắng.
Ta dự định, trước hết phải giành được thiện cảm của phu quân, sau đó đúng lúc để hắn thấy phu nhân bắt nạt ta. Đợi đến khi hai người họ tranh cãi kịch liệt, ta sẽ thừa cơ mà chen vào.
Chỉ cần lặp lại các bước này vài lần, ta tính rằng có thể mở mày mở mặt với nhà mẹ đẻ. Mẹ ta trước kia cũng hành sự như vậy.
Để lấy lòng phu quân, mỗi ngày ta còn dậy sớm hơn cả chó trong viện. Khi sao còn lấp lánh trên bầu trời, ta đã bắt đầu quét lá, tưới hoa, lau bụi, giặt quần áo.
Ta còn siêng năng hơn mẹ ta nhiều.
Mẹ luôn nói chăm chỉ là mỹ đức, ta muốn để phu quân thấy được mỹ đức của ta.
Phu quân yêu ngựa, cứ vài ngày lại đến chuồng ngựa mà chải chuốt lông cho chúng.
Ta nghĩ rằng mình cần phải ra mặt lấy lòng phu quân, bèn mang theo một thùng nước lớn đến chuồng ngựa, định rửa chân cho hắn. Nhưng vừa cởi giày tất của phu quân ra, ta liền hối hận.
Mẹ chưa từng nói với ta rằng, chân nam nhân lại có thể hôi đến như vậy. Giống như… giống như… ta chưa từng đi học, không biết phải diễn tả mùi vị phức tạp và quái dị này thế nào.
Ta chỉ có thể cố nén hơi thở, vội vàng nhúng chân qua nước rồi lau khô và mang lại giày tất cho hắn. Khi nhấc chậu lên, trước mắt ta bỗng tối sầm, suýt chút nữa không đứng vững.
Chân phu quân, dường như có đ//ộc.
Mặc dù vậy, ta vẫn không nản lòng.
Chỉ cần thấy bóng dáng phu quân, ta lại âm thầm nhét vải vào lỗ mũi, rồi mang thùng nước đi rửa chân cho hắn.
Cứ thế, sau nửa tháng trời, hắn vẫn không hề thưởng cho ta một đồng xu nào. Thật chẳng khác gì người cha bạc tình của ta, keo kiệt đến thế là cùng.
2.
Ta thực không hiểu vì sao phu nhân lại gả cho một vị phu quân vừa keo kiệt, lại vừa hôi chân như thế.
Phu nhân có dung nhan tuyệt mỹ, mặc một thân y phục phấn trắng, tựa tiên nữ giáng trần, ta chưa từng thấy ai đẹp hơn nàng. Nhưng nàng cũng không phải người dễ đối phó.
Lần đầu gặp mặt, nàng đã ra oai phủ đầu, bắt ta mặc y phục giống hệt nha hoàn. Ta hiểu nàng đang muốn răn dạy ta, giống như đại phu nhân từng sai khiến mẹ ta như nha hoàn vậy.
Mẹ ta luôn nhắc nhở rằng chính thất và thiếp thất là kẻ thù trời sinh, dặn ta nhất định phải cẩn thận lời nói, đề phòng phu nhân.
Nhưng thật sự, nàng lại rất hào phóng.
Ta quét dọn sân, nàng tiện tay ném cho ta một mẩu bạc vụn. Ta hầu hạ nàng mặc y phục, nàng lại tiện tay cho ta một viên trân châu.
Mới hầu hạ nàng vài ngày, túi tiền nhỏ của ta đã phình ra. Bề ngoài ta tỏ vẻ sợ hãi, nhưng trong lòng thì mừng rỡ khôn nguôi.
Ta hỏi nàng vì sao lại cho ta nhiều như vậy.
Nàng ngẩng đầu lên từ chồng sổ sách cao ngất, nở nụ cười tươi tắn, rạng rỡ.
“Chỉ cần ngươi chăm chỉ làm việc, phu nhân của ngươi không thiếu tiền.”
Nàng vung tay đôi tay ngọc lại ném thêm một mẩu bạc vụn cho ta. Ta hết sức kinh ngạc, hóa ra nữ nhân lại có thể rộng rãi, hào sảng hơn cả nam nhân.
Vậy thì cớ gì ta phải đi lấy lòng tên phu quân hôi hám kia chứ? Phu nhân vừa xinh đẹp, vừa thơm tho. Lại còn hào phóng như vậy.
Trực tiếp lấy lòng phu nhân chẳng phải tốt hơn sao?
Dần dần, ta chẳng còn bận tâm đến phu quân nữa, suốt ngày quanh quẩn bên phu nhân, hầu hạ nàng.
Phu nhân không giống như đại phu nhân ở quê nhà, rảnh rỗi là lại đi ức hiếp mẹ ta. Nàng mỗi ngày đều rất bận rộn, bận tính toán sổ sách, bận làm các món ăn kỳ lạ.
Có món thì hôi thối không tưởng, có món thì chua cay giòn tan, lại có cả bánh ngọt mặn mà. Phu nhân từ nhỏ đã theo cha nàng đi khắp nơi buôn bán. Nàng hiểu rõ mùa nào, nơi nào có đặc sản gì để ăn.
Nàng xắn tay áo, lộ ra cổ tay thon thả, tay thì thoăn thoắt làm, miệng thì không ngừng kể về nguồn gốc của từng loại nguyên liệu.
Nào là mật ong Lưu Bá, cua xanh An Châu, dâu tằm Câu Chương, thịt dê huyện Thiện Vô.
Vừa nói, ta còn nghe được tiếng nàng nuốt nước miếng.
Ta chống cằm, chìm đắm trong thế giới rộng lớn mà nàng miêu tả, một thế giới mà ta chưa bao giờ tưởng tượng nổi.
Phu nhân nhìn vẻ mặt ngây ngô của ta, liền dùng bàn tay dính đầy dầu mỡ vuốt nhẹ lên mặt ta.
“Đào Đào, thế gian này không chỉ có cái hậu viện nhỏ bé này. Sau này ngươi nhất định phải ra ngoài xem thế giới rộng lớn.”
Ta níu lấy tay phu nhân, quyến luyến cọ cọ vào tay áo nàng.
Vâng, nhất định phải theo phu nhân ra ngoài xem thế giới.
Đến cuối tháng, mọi người xếp hàng lĩnh tiền tháng, phu nhân đưa cho ta một túi tiền căng phồng, còn vuốt nhẹ lên đầu ta.
Ta cố gắng kiềm chế niềm vui, đợi khi xung quanh không còn ai, mới len lén mở ra. Trên tấm vải lụa đỏ, nằm chễm chệ một thỏi ngân lượng béo tròn.
Phải biết rằng, mẹ ta hầu hạ lấy lòng cha ta cả đời cũng chưa từng được một thỏi bạc.
Đêm đó, ta trằn trọc khó ngủ, thỉnh thoảng lại vén chăn lên ngắm nhìn bảo vật phu nhân tặng, chạm vào từng món, rồi hít hà một chút.
Mùi bạc, thật là thơm.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta thấy không yên tâm khi để nhiều bảo vật như vậy bên người.
Thế là ta lén lút bò dậy, lặng lẽ ra sau viện tìm một chỗ tốt, đào một cái hố sâu, rồi chôn tất cả xuống.
Trở về phòng, ta dùng chút chữ nghĩa ít ỏi của mình, viết một bức thư xiêu vẹo.
[Gửi mẹ, phu nhân của con khác với phu nhân của người, nàng vừa xinh đẹp, lại vừa hiền lành và hào phóng.]
[Từ nay về sau, con sẽ theo phu nhân mà sống.]
3.
Từ sau lần đó, ta chẳng buồn nhìn phu quân thêm một lần, mỗi ngày chỉ theo sát bên phu nhân.
Phu nhân xem sổ sách, ta bóp vai đấm chân cho nàng. Phu nhân nghỉ trưa, ta phe phẩy quạt, đuổi ruồi và chuẩn bị trái cây. Phu nhân ra ngoài giám sát các cửa hàng, ta theo sau xách túi cho nàng.
Đúng vậy, phu nhân có vài tiệm vải, mỗi lần tuần tra, nàng đi trước, tay chắp sau lưng, còn ta ngẩng cao đầu theo sau, uy nghiêm vô cùng!
Mấy người làm trong tiệm đều là những cô nương xinh đẹp. Mỗi khi thấy phu nhân, họ như những đóa hoa nở rộ, hết người này đến người khác gọi nàng là “đông gia”.
Phu nhân được các nàng vây quanh, náo nhiệt vô cùng.
Mỗi lần đến tiệm, mặt ta lại bị các nàng véo đỏ lên, nhưng vì họ cho ta kẹo sữa nên ta bỏ qua, không tính toán với họ.
Những ngày tháng như vậy thật sự rất tốt đẹp.
Ta chưa từng gặp những nữ tử nào sống động như phu nhân và các tỷ tỷ ấy. Họ không hề bận tâm đến việc hãm hại người khác, hay làm thế nào để lấy lòng nam nhân. Họ chỉ chú tâm đến niềm vui của bản thân, kiếm tiền cho chính mình.
So với họ, nữ nhân trong nội trạch ở quê ta, kể cả là đại phu nhân, dù quản lý tiền bạc nhưng trong mắt vẫn như chứa đựng một vũng nước đục, huống chi là mẹ ta, người cả đời không dám ngẩng đầu lên.
Ta chỉ muốn viết thư ngay cho mẹ, khuyên người thu dọn hành lý rời khỏi đó.
“Chư vị thần tiên, xin hãy phù hộ cho con.”
Ta quỳ trước cửa sổ, chân thành cầu nguyện dưới ánh trăng.
“Phù hộ cho con có thể theo phu nhân cả đời.”
“Và… phù hộ cho con nhanh phát tài.” Ta nhỏ giọng bổ sung thêm một câu.
…..
Lá vàng rụng khắp sân, cũng là lúc sinh nhật phu nhân đến gần. Nam nữ hơn chục người quây quần, náo nhiệt vô cùng.
Phu nhân cùng mấy tỷ tỷ vừa ăn thịt lớn, vừa uống rượu thoải mái, vui vẻ không kể xiết. Ta đứng bên cạnh nhìn mà sững sờ.
Đệ đệ của phu nhân, quả là đáng ghét. Như con ruồi vo ve bên tai ta, không ngừng gọi ta là tiểu nha hoàn.
Có lẽ là bị phu nhân lừa uống một ngụm rượu. Ta vỗ bàn, thẳng tay tát hắn một cái, miệng lắp bắp hô lên: “Ta không phải nha hoàn, ta là thiếp!”
“Ta là trưởng bối của ngươi!”
Vừa dứt lời, ta đã ngã lăn ra ngất đi.