Đào Chi Yểu Yểu - Chương 4
Mặt nàng lạnh như băng, như thể chúng là tai họa gì đó, thản nhiên lên một chiếc xe ngựa khác.
Thái tử thấy nàng gọi là tỷ tỷ, nụ môi bỗng chững .
Thị vệ mặt mày đau khổ hỏi : “Điện hạ, đây là kiểu sở thích mới của ngài và thái tử phi gần đây ? Ta cũng là một phần của sở thích ?”
Ta thấy hai chủ tớ thật kỳ lạ, năng lung tung.
Ta và thái tử cùng một chiếc xe ngựa.
Suốt dọc đường, rời mắt khỏi , ánh mắt vô cùng phức tạp.
Một lúc , nhẹ nhàng mở miệng: “Tại ngươi lừa ?”
Ta ngẩn : “Thiếp thân lừa ngài.”
Ta lừa cái gì chứ? Người thật kỳ quặc.
Ta cảm thấy đã vấn đề thì đã đủ bất thường , thái tử còn bất thường hơn .
Hắn bất ngờ tiến tới, giật mạnh cổ áo cao của , để lộ những vết đỏ cổ.
Ta giật : “Ngươi làm gì thế? Đồ háo sắc!”
Không đúng, là phu quân của , tính là háo sắc.
—
Không .
Những vết cổ thế nào cũng đều là dấu hôn.
Thái tử đột nhiên bật khẽ, trong tiếng cả sự vui mừng lẫn giận dữ: “Liên Yểu, Đào Chi… Đào Chi Yểu Yểu…”
Hắn tiến gần , cách gần đến mức thể ngửi thấy mùi hương trầm : “Yểu Yểu, nàng thể ở Hoa Mãn Lâu mà hôn đàn ông khác?”
Hoa Mãn Lâu?
Tay run lên.
Xong , xong , trong lúc bệnh phát, chắc chắn đã thấy.
Hôn khác? Chuyện chẳng là cắm sừng ngay mắt ?
Ta ngượng: “Điện hạ, ngài, ngài cũng đến Hoa Mãn Lâu ?”
Hắn kéo dây áo của , cuộn quanh ngón tay: “Nàng chẳng là hoa khôi ? Thái tử phi yêu quý của cô.”
9.
Xong .
Ánh mắt đầy nguy hiểm, như thể đội cho một cái mũ xanh nào đó.
Thực tế, đúng là thể đã cắm cho một cái sừng.
Đang trong tình thế căng thẳng, xe ngựa đột nhiên dừng , thì đã đến hoàng cung.
Thái tử nắm tay xuống xe, định rút tay nhưng chịu buông, nắm chặt rời.
Khóe miệng nhếch lên, dường như tâm trạng .
Trương Liễu Nhi thấy chúng nắm tay , sắc mặt trắng bệch.
Trong yến tiệc, rượu chè ngợp trời, tiếng đàn sáo du dương vang lên, khách khứa đều là các quan đại thần cùng gia quyến.
Thái tử bên cạnh , bàn bày đầy những món ngon, nhưng bàn, vẫn nắm chặt tay chịu buông.
Ta cầm đũa ghé sát tai , nghiến răng: “Điện hạ, thôi, thân còn ăn cơm.”
Hắn khẽ : “Nàng ăn gì? Ta gắp cho nàng.”
Ta cảm thấy tâm trạng đến mức kỳ lạ.
Hoàng hậu cao chúng , khỏi mỉm : “Hoàng nhi cùng thái tử phi thật là ân ái.”
Một loạt các quan đại thần bắt đầu đồng thanh ca ngợi, nào là “Giai ngẫu thiên thành”, “Cử án tề mi” v.v.
Trương Liễu Nhi một phía đối diện bỗng nắm chặt đôi đũa trong tay.
Nàng chằm chằm chúng , đó dậy cầm ly ngọc lưu ly đến kính rượu.
“Thiếp thân chúc điện hạ và tỷ tỷ ân ái đến bạc đầu, phúc trạch tề thiên.”
Nàng bước đến bên cạnh thái tử, khẽ dịu dàng: “Điện hạ, trong lòng ngài, từ đầu đến cuối, Liễu Nhi chỉ là một quân cờ thể sử dụng ?”
Thái tử khựng , mắt rủ xuống: “Là cô với nàng.”
“Điện hạ, ngài thật sự từng yêu ?” Nước mắt nàng nhạt nhòa.
Thái tử gì, uống cạn một ly rượu, ý nghĩa rõ ràng.
Trương Liễu Nhi đau khổ, đột nhiên từ trong tay áo nàng trượt một con dao găm: “Vậy thì ngài chết !”
Mọi xung quanh đều kinh hãi, cũng kịp ngăn cản, chỉ thể trơ mắt con dao găm đâm bụng .
Máu trào , thái tử đau đớn: “Là cô với nàng.”
“Đồ đàn ông cặn bã, lừa dối tình cảm của khác, ích kỷ vô cùng!” Trương Liễu Nhi nắm chặt con dao, mắt đỏ ngầu giết chết .
Thái tử, qua đời.
(Hết)
(Kết lãng xẹt nhưng mà cũng hợp lý, gì thì ông thái tử vẫn coi là ngoại tình cả tư tưởng lẫn thể xác, chẳng qua trùng hợp ổng ngoại tềnh là vợ ổng thôi, HE thì cũng cấn cấn, thôi thì xiên cho cái chếc béng là nhất :”))))