Đào Chi Yểu Yểu - Chương 3
Chẳng lẽ ta phải tìm đạo sĩ để trừ tà?
Ta nhăn nhó mặt mày, chính ta đã đủ tà khí rồi, còn trừ tà làm gì?
Trương Liễu Nhi tự mình đến tìm ta, nàng vẫn như trước, yếu đuối tựa cành liễu khiến người ta xót thương, không ngừng xin lỗi ta: “Tỷ tỷ đừng giận, muội đã giải thích với điện hạ rằng đó là do muội sơ ý trượt chân, không ngờ ngài vẫn phạt tỷ cấm túc một tháng.”
Ta xoa xoa thái dương, đừng tưởng ta không thấy nụ cười nhếch môi của ngươi.
“Một tháng sau, trong cung sẽ tổ chức yến tiệc cung đình, lúc đó tỷ đã hết cấm túc, tỷ cùng muội đi nhé.”
Trực giác của ta mách bảo rằng có gì đó mờ ám, nhưng ta vẫn quyết định đáp lại: “Nhất định ta sẽ đi.”
Ta muốn xem ngươi còn bày ra trò gì nữa.
Thật ra ta thấy sự lo lắng của Trương Liễu Nhi hoàn toàn không cần thiết, ta thậm chí còn không biết thái tử trông thế nào, đẹp hay xấu, làm sao có thể tranh sủng với nàng được.
Nhưng trong tháng sau đó, Trương Liễu Nhi lại im lặng đến mức đáng ngờ.
Nguyên nhân là nàng nghe nói gần đây thái tử hành động trái ngược hẳn với trước đây, thường xuyên lui tới những nơi như Hoa Mãn Lâu.
Ta ngạc nhiên đến mức đang cắn hạt dưa cũng phải dừng lại: “Chẳng phải nói thái tử điện hạ từ nhỏ đã nghiêm trang lễ độ, không gần nữ sắc sao? Sao lại bắt đầu đi chơi ở nơi phong nguyệt thế này?”
Thị nữ trầm tư suy nghĩ, rồi lại liếc nhìn ta, kẻ đã bị lạnh nhạt từ lâu: “Có lẽ, hoa dại thơm hơn hoa nhà?”
Ừm, thế ta đây, một đóa hoa đào bị sét đánh trúng, thì tính là hoa gì?
Tuy nhiên, ta cũng không thể bận tâm thêm việc đấu đá trong cung nữa, dạo gần ta thường xuyên phát bệnh hơn, ta lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Trầm Tiêu có chút phiền muộn: “Tại sao nàng không chịu rời khỏi đây?”
Hắn muốn chuộc thân cho ta, nhưng ta không muốn đi, vì vậy hắn đã bỏ ra một số tiền lớn để dặn dò bà chủ, sau này ta chỉ tiếp đãi một mình hắn.
Tất nhiên ta không muốn đi, nơi này ngập tràn khói lửa nhân gian, thích hợp để ẩn mình tu luyện, ta rất thích.
Gần đây, Trầm Tiêu dường như càng ngày càng nghiện ta, hắn luôn muốn dính lấy ta, suốt thời gian này ta và hắn dây dưa không dứt, khiến dung mạo của ta càng trở nên rạng rỡ.
Sau khi uống rượu, Trầm Tiêu luôn lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt sâu lắng.
Ta luôn cảm thấy hắn dạo này có gì đó khác thường, dường như không còn đơn thuần đắm say vào hoan lạc, mà còn muốn nhiều thứ khác nữa.
Khi ái ân đến đỉnh điểm, hắn thì thầm bên tai ta: “Đào Chi, trước đây ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó ta lại chìm đắm một người như nàng.”
“Điều đó hoàn toàn trái ngược với những gì ta được dạy dỗ từ nhỏ, thậm chí là thứ mà thế tục không thể chấp nhận… một người như nàng.”
Ta khúc khích cười: “Tiểu lang quân, ngươi muốn giấu ta trong bóng tối, suốt đời chỉ để vui thú sao?”
Không hiểu vì sao, trong lòng ta đột nhiên nảy sinh một cảm giác không nên có.
Một nỗi đau xen lẫn giữa niềm vui và tủi hờn.
Trầm Tiêu hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “Hãy chờ ta một thời gian nữa, bây giờ ta còn chưa có quyền nói chuyện, thậm chí chưa thể lựa chọn điều mình thích, chờ thêm chút nữa, Đào Chi, khi đó ta sẽ đường hoàng ở bên nàng.”
“Cưới một nữ tử thanh lâu?”
Không ngờ Trầm Tiêu lại cười nhạt: “Nữ tử thanh lâu thì đã sao? Chỉ cần ta đủ mạnh, chỉ cần ta thích.”
“Đào Chi, ta yêu nàng.”
Trái tim ta đập thình thịch.
“Đừng nói nữa.” Ta chặn miệng hắn lại.
Tên nhóc chết tiệt, toàn nói những lời đường mật, làm loạn tâm đạo của ta.
7.
Đột nhiên, cửa bị đẩy mạnh ra, phát ra một tiếng “bụp” vang dội.
Một nữ tử xông vào, ta quay lưng lại với nàng, chỉ nghe thấy tiếng khóc đầy tuyệt vọng: “Điện hạ, ngài thật sự lại đi dây dưa với một kẻ nữ hạ đẳng!”
Trầm Tiêu nhíu mày: “Liễu Nhi? Sao nàng lại đến đây?”
Ta nhắm mắt lại, đây là một trận chiến lớn giữa các mối tình sao?
“Ta tại sao lại đến đây? Rõ ràng ngài đã bị mê hoặc, đắm mình trong chốn phong hoa tuyết nguyệt, điện hạ, ngài trước đây không phải như thế này! Ngài đã nói sẽ đối xử tốt với Liễu Nhi, tại sao lại làm vậy?”
Trầm Tiêu chẳng buồn che giấu, hắn uống một ly rượu và cười lạnh: “Nàng có biết vì sao ta đến đây không?”
“Gần đây, phương Nam bị hạn hán, mùa màng thất bát, nhưng phụ thân và huynh trưởng của nàng lại ngang nhiên bòn rút tiền cứu trợ của triều đình, còn tự ý tăng thuế, khiến dân chúng chết đói khắp nơi, đến mức phải ăn thịt lẫn nhau!”
“Cao Ngự Sử đã liều mạng thu thập bằng chứng tham nhũng của phụ thân huynh trưởng nàng, nhưng đêm trước khi dâng tấu lên triều đình, ông ta lại bị phát hiện đã chết trong Hoa Mãn Lâu này!”
“Nàng hỏi ta tại sao lại ở đây ư? Liễu Nhi, Hoa Mãn Lâu chính là mạng lưới tình báo lớn nhất của gia đình nàng tại kinh đô, tất cả tai mắt đều qua lại nơi này, nhất cử nhất động của các quan lại quyền quý đều nằm trong tay phụ thân và huynh trưởng nàng, chẳng lẽ nàng không biết?”
“Cao Ngự Sử là người cả đời thanh liêm chính trực, tại sao ông ấy đột nhiên lại chết tại nơi này? Bên ngoài đều đồn rằng ông ta không giữ được sự thanh liêm, tự buông thả bản thân quá mức, nàng về hỏi phụ thân và huynh trưởng nàng, xem có đúng như vậy không!”
Ta nghe thấy nữ tử đó không nói lời nào, dường như bị chấn động.
Không khí này có chút kỳ quặc, ta đứng dậy: “Hai người cứ nói chuyện, ta ra ngoài trước.”
Thế nhưng, khi ta quay lại, ánh mắt ta chạm vào ánh mắt của nàng, nàng sửng sốt mở to mắt, thân hình chao đảo.
“Là ngươi…” Môi nàng run rẩy đến tái nhợt.
Ta sờ sờ mặt mình, sao thế, hôm nay ta đâu có hiện nguyên hình?
Nàng nhìn ta, rồi lại nhìn Trầm Tiêu: “Ngươi, các ngươi…”
Sau đó nàng bật khóc chạy ra ngoài.
“Thì ra, ngươi đã có thê tử…” Ta có chút ngượng ngùng.
Có thê tử rồi mà còn ra ngoài tán tỉnh người khác, thật không ra gì.
Trầm Tiêu hạ mắt, vẻ mặt phức tạp, một lúc sau mới nói: “Chỉ là lợi dụng thôi.”
Hắn ngẩng đầu lên, cười khổ: “Ta biết, một người như ta, còn bẩn hơn ai hết.”
Như vậy lại càng không ra gì.
Ta đột nhiên cảm thấy hắn có chút cô đơn.
“Vậy tại sao ngươi vẫn còn là trai tân?” Ta hỏi thẳng.
Mặt Trầm Tiêu đỏ lên, mím môi rồi quay đầu đi không nói lời nào.
8.
Gần đây, Trương Liễu Nhi dường như không được như ý, đến mức không có thời gian để gây khó dễ cho ta nữa.
Thái tử đã ra tay với cha huynh của nàng, nghe nói thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, đưa tất cả tội lỗi lớn nhỏ trong những năm qua lên trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế lập tức nổi giận, tống cha huynh nàng vào thiên lao, thậm chí còn tịch thu gia sản, có đến cả triệu lạng vàng, đủ thấy bình thường bọn họ đã vơ vét đến tận xương cốt của người dân.
Tất cả số tiền này được sung vào quốc khố, hoàng đế ngoài mặt thì mắng nhiếc họ là đại nghịch bất đạo, nhưng trong lòng thì cười không ngậm được miệng.
Có lẽ hoàng đế từ lâu đã muốn làm như vậy, ông ra không thể chịu đựng nổi quyền lực của Trương gia, vừa hay thái tử thông minh đã đem chứng cứ xác thực đến cho ông ta.
Ta dường như có chút hiểu ra tại sao Trương Liễu Nhi không thể trở thành thái tử phi. Có lẽ nàng cũng không ngờ, từ đầu đến cuối, nàng chỉ là một quân cờ trong tay người mình yêu.
“Ngươi nói xem, tại sao người ta luôn nói yêu sâu đậm, nhưng ngay lập tức có thể vứt bỏ như đôi giày rách?” Ta hỏi thị nữ.
Thị nữ im lặng một lúc rồi trả lời: “Chủ tử, có lẽ những lời đồn chỉ là những gì người khác muốn chủ tử nghe.”
Ta cảm thấy điều đó rất hợp lý, cũng cảm thấy lòng người thật đáng sợ.
Trương Liễu Nhi vẫn được đối xử như trước, vẫn là trắc phi của thái tử, chỉ có điều không còn khí thế như trước.
Thái tử có lẽ cũng cảm thấy không nỡ, nên đã xin hoàng đế tha cho nàng.
Chớp mắt đã đến ngày yến tiệc cung đình, hôm đó thị nữ trang điểm cho ta lộng lẫy, nói rằng nhất định phải đạt được hiệu quả hoa nhường nguyệt thẹn.
Đây là lần đầu tiên ta gặp thái tử, theo lẽ thường, hắn phải xuất hiện cùng thái tử phi.
Thái tử đứng bên xe ngựa, hắn quay lưng về phía ta, đang nói chuyện gì đó với thị vệ bên cạnh.
Sau đó thị vệ của hắn nhìn thấy ta, mắt mở to, như thể nhìn thấy quỷ.
“Đào, Đào…” Hắn lắp bắp, chỉ tay về phía ta.
Thái tử có chút nghi hoặc, quay lại, ánh mắt chạm vào ta ngay lập tức.
Rồi mắt hắn cũng mở to, biểu cảm giống hệt thị vệ của hắn.
Ta cảm thấy thật kỳ lạ, không tự tin lắm hỏi thị nữ: “Có phải răng ta dính rau không?”
Thị nữ chắc chắn trả lời: “Chắc chắn là họ bị kinh ngạc vì chủ tử quá xinh đẹp.”
“Ngươi làm gì ở đây?” Thái tử bất ngờ nắm lấy tay ta hỏi.
Ta ngơ ngác: “Điện hạ, ta là thái tử phi của ngài, đương nhiên sẽ ở đây.”
Biểu cảm của thái tử đờ đẫn, thân hình chao đảo.
Thị vệ của hắn cũng đờ đẫn, môi run rẩy: “Thái, thái tử phi…”
“Đừng đùa nữa Đào Chi,” Thái tử đỡ trán cười khổ, “Sao ngươi có thể là thái tử phi của ta?”
Cho đến khi Trương Liễu Nhi không biểu cảm bước đến, cúi đầu chào ta và thái tử: “Điện hạ, tỷ tỷ.”