Dao Bướm - Chương 1
1
Tôi sinh ra trong một gia đình dị dạng, tôi có ba người bố.
Mỗi người bố đều rất yêu mẹ tôi, họ gọi mẹ là bảo bảo, mặc váy công chúa cho mẹ.
Nhà có hơn ba mươi người hầu, mỗi người chăm lo một phần cuộc sống hàng ngày của mẹ.
Trang sức và châu báu của mẹ có thể mua được cả một thành phố.
Ai cũng nghĩ mẹ tôi thật may mắn, nói mẹ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Nhưng không ai yêu tôi, thậm chí không có một người hầu nào nhìn tôi bằng ánh mắt tử tế.
Vì không muốn làm hại đến sức khỏe của mẹ, các ông bố vốn không muốn để bà sinh con.
Nhưng không biết ai đó đã chơi đùa quá mức, mẹ tôi đã mang thai ngoài ý muốn.
Bố Cố giận dữ, ông ta lập tức yêu cầu mẹ tôi phá thai.
Mẹ không đồng ý, cầm dao đặt vào ngực mình.
“Nếu không để tôi giữ lại đứa bé này, thì tôi cũng sẽ chết.”
Các ông bố lo lắng xoay quanh, cho đến khi bố Tạ cười cười nói:
“Tôi chưa từng thử sữa của Khanh Nhi đâu, tò mò quá không biết vị thế nào.”
Ánh mắt của ba người kia lập tức sáng như thú săn mồi, nhanh chóng đạt được đồng thuận.
Họ không muốn tôi ra đời, cũng không sợ việc mẹ lấy cái chết ra uy hiếp.
Họ muốn nếm thử hương vị của phụ nữ mang thai.
2
Trước năm năm tuổi, tôi có một bảo mẫu rất thương yêu tôi.
Bà sẽ trường mẫu giáo đón tôi, sẽ thức trắng đêm khi tôi bị sốt.
Bà sẽ che mắt tôi khi các ông bố và mẹ chơi trò chơi, đau lòng ôm tôi và rơi nước mắt.
Trước ngày bà biến mất, tôi đã từng rụt rè hỏi bà:
“Con có thể gọi dì là mẹ không?”
Bà ngẩn ra một lúc, rồi dịu dàng nhìn tôi, trong mắt là sự sâu thẳm mà tôi không thể hiểu nổi.
“Cô chủ, tôi không phải là mẹ của cô.”
Ngày hôm sau, bố tôi đã sa thải bà.
Người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi đột nhiên biến mất, không một lời từ biệt.
Rất lâu sau tôi mới biết lý do, ngày hôm đó, mẹ đã nghe thấy tôi nói những lời đó, bà không nói với ai, chỉ lặng lẽ khóc rất lâu.
Cơ thể mẹ đặc biệt, không thể kiểm soát được nước mắt của mình.
Khi các ông bố phát hiện mẹ buồn, họ kiểm tra tất cả camera giám sát trong trang viên.
Họ tìm ra nguyên nhân và giải quyết nó.
Từ đó, không một người hầu nào dám chủ động đến gần tôi, nhiệm vụ của họ chỉ là đảm bảo tôi không chết, và không làm bất cứ điều gì ngoài việc giữ tôi sống.
Việc tôi thân thiết với người khác sẽ làm mẹ buồn, vì vậy tôi lẻ loi một mình.
Ba tháng sau, tôi gặp mẹ.
Đó là lần đầu tiên tôi có ký ức về mẹ, tôi còn quá nhỏ bị ngạc nhiên đến không nói nên lời.
Tôi ngạc nhiên vì mẹ tôi đẹp đến thế, đẹp như tiên nữ trên trời, từng sợi tóc của mẹ đều đẹp đến kinh ngạc.
Tôi ngạc nhiên vì mẹ đang được bố Cố ôm trong lòng, vạt áo mở ra, ánh mắt đờ đẫn, cuộn tròn như một đứa trẻ uống thuốc.
Lúc đó, tôi chưa hiểu sự khó coi của cảnh này, nhưng lại có một sự khó chịu không tên.
Dù người hầu đã nhắc tôi nhiều lần, tôi vẫn không cách nào mở miệng gọi mẹ.
Cho đến khi ánh mắt mẹ dần tỉnh táo, bà há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn tôi, kêu lên:
“Tử Do?”
Khuôn mặt mẹ lập tức đỏ lên, lúng túng chỉnh lại quần áo, đẩy bố Cố ra.
Chân mẹ vừa chạm đất, nước mắt liền rơi xuống.
“Con của mẹ, Tử Do”
Đôi tay mẹ run run vuốt tóc tôi, cả người như chìm trong áp lực và nỗi đau đớn không thể dứt.
Bố Cố từ tốn bước tới, ông ta lịch sự đỡ mẹ lên.
“Được rồi, con cũng đã gặp rồi, đừng dỗi nữa.”
Giọt nước mắt trong suốt của mẹ vẫn rơi trên mặt, lặng lẽ chuyển ánh mắt khỏi tôi.
Tôi nghe thấy mẹ nói chậm rãi:
“Thấy Tử Do là tôi lại không kiềm được nỗi buồn, Mẫn Châu, có thể gửi con bé đến ký túc xá của trường không?”
Bố Cố ôm mẹ vào lòng, cưng chiều nói:
“Được, tất cả theo ý em, bé ngoan của anh.”
Trước khi người hầu đưa tôi đi, mẹ đã được đồng ý, bước đến ôm tôi.
Nước mắt nóng hổi của mẹ rơi vào cổ áo tôi, tôi nghe mẹ khẽ nói:
“Tử Do, mẹ xin lỗi.”
Mùi hương trên cơ thể mẹ rất phức tạp, là một mùi thơm dễ chịu pha lẫn chút tanh nồng.
Tôi đã ghi nhớ mùi hương đó rất lâu, rất lâu.
3
Ngày đầu tiên đi học tiểu học, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bóng dáng đó rất giống dì bảo mẫu, tôi ngẩn ngơ một lúc, rồi vội vàng chạy theo.
Tôi không dám gọi bà là mẹ, chỉ gào thét trong tuyệt vọng:
“Dì Triệu, đừng đi mà!”
“Xin dì, dì Triệu, đừng bỏ rơi con.”
Nhưng tôi còn quá nhỏ, không thể đuổi kịp ai cả, tôi bị vệ sĩ nhấc lên như một cái túi, trơ mắt nhìn bóng dáng đó dần biến mất.
Tôi biết rằng, cả đời này tôi sẽ không bao giờ gặp lại dì Triệu nữa.
Có những người phải sống rất lâu mới nhận ra cuộc đời họ chỉ toàn chuyện xấu, và đến lúc ấy họ mới trở nên chết lặng.
Còn tôi, từ khi hiểu ra rằng cuộc đời mình sẽ chẳng bao giờ có điều tốt đẹp, tôi đã cũng đã chết lặng.
Tôi như một con rối bước vào trường cấp hai.
Bạn cùng bàn của tôi tên là Quân Quân, là một cô bé rất vui tươi và đáng yêu.
Quân Quân thường lén mang những món ăn vặt mà cô ấy thích cho tô, cô ấy nói tôi quá gầy, cần phải ăn nhiều món ngon hơn.
Cô ấy vẽ vào vở bài tập của tôi, vẽ núi non, vẽ sông suối, và cả một ông mặt trời có bộ râu trắng.
Cô ấy thích đọc tiểu thuyết, ngăn bàn của cô ấy đầy những truyện về tổng tài bá đạo và tình yêu cấm kỵ.
“Tử Do, nữ chính trong truyện thật hạnh phúc, có bao nhiêu chàng trai đẹp trai thích cô ấy.”
“Cậu nhìn này! Nữ chính có cơ thể đặc biệt, toàn thân đều là điểm nhạy cảm, đến 40 tuổi da vẫn mềm mịn như trẻ sơ sinh!”
“Ôi trời ơi! Họ còn đánh nhau vì cô ấy nữa!”
“Người lớn mới phải chọn, còn tôi chỉ là học sinh cấp hai, tôi chọn hết!”
Tôi là người vốn không có cảm xúc với thế giới bên ngoài, bỗng nhiên rùng mình một cái.
Tôi nhớ đến đôi mắt sưng đỏ của mẹ, đột nhiên giật mạnh cuốn tiểu thuyết của Quân Quân, điên cuồng xé nát.
“Thứ này sẽ hại cậu! Cuốn tiểu thuyết này sẽ hại cậu! Sẽ hại cả con gái cậu, sẽ hại cả cuộc đời cậu!”
Cách tôi phát điên khiến Quân Quân sợ hãi khóc, cô ấy ngồi trên ghế hét lên sau này sẽ không bao giờ chơi với tôi nữa.
Còn tôi nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, đè nén sự bất an trong lòng, tôi nắm đầu Quân Quân, nhìn chằm chằm vào cô ấy một cách dữ tợn:
“Đừng làm cô vợ xinh đẹp, đừng trở thành phụ thuộc của đàn ông, đừng để bị nhốt trong lồng sắt.”
“Đừng làm cô vợ xinh đẹp, đừng trở thành phụ thuộc của đàn ông, đừng để bị nhốt trong lồng sắt.”
Tôi lặp đi lặp lại như một cỗ máy không có cảm xúc.
Cho đến khi có vài giáo viên chạy vào kéo tôi ra, Quân Quân nhìn tôi với ánh mắt kinh hoàng, tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó.
Tôi đã mất đi người bạn thân duy nhất của mình.
4
Ngày Quân Quân chuyển trường, tôi được tài xế đưa về nhà.
Cả ba người bố đều ở đó, mẹ được trang điểm lộng lẫy như một nữ thần.
Bố Tạ ôm lấy eo mẹ, cười nham hiểm.
“Tử Do đã 12 tuổi rồi, là cô gái lớn rồi.”
Mẹ đột ngột đứng lên, hoảng hốt bước vài bước về phía tôi, rồi dừng lại.
“Tử Do, lần sau không được đánh nhau với bạn học nữa, lần này mẹ bỏ qua, nhưng lần sau mẹ sẽ phạt con.”
Bà hoảng sợ đến nỗi đôi mắt bắt đầu lấp lánh những giọt nước mắt chực trào ra.
Lúc đó tôi mới nhận ra, hôm nay mẹ hiếm khi mặc áo cổ cao dài tay.
Trên cổ bà lộ ra một vết hằn rất mờ.
Tôi ngước lên, lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào bà.
“Mẹ, hồi nhỏ mẹ cũng đã đọc nhiều truyện về tiểu thuyết cô vợ xinh đẹp và tình yêu cưỡng đoạt sao?”
“Nhiều năm rồi, mẹ chưa bao giờ ra khỏi nhà một mình.”
“Thậm chí mỗi bữa ăn đều do bố sắp xếp, mẹ thích…”
Những lời sau đó tôi không kịp nói ra, bố Cố tức giận tiến tới, bịt miệng tôi lại, rồi kẹp tôi dưới nách.
“Mộ Hạc, Tử Do bắt đầu nổi loạn rồi, ông chịu trách nhiệm dạy dỗ nó đi.”
Ngày hôm đó, tôi lần đầu tiên nghe thấy tiếng hét chói tai của mẹ.
Bà mất kiểm soát lao về phía tôi, nhưng bị người đàn ông tàn nhẫn đè xuống.
Trong ánh mắt thoáng qua, tôi nhìn thấy trong đôi mắt vốn tĩnh lặng của bà bùng lên sự căm hận mãnh liệt, tôi nhìn bà dùng hết sức lực hết đá rồi lại cắn, cuối cùng bị Tạ Thành Huy đè lên ghế sofa, lột sạch quần áo.
Tôi nghe thấy giọng nói cố tình nói lớn của ông ta:
“Bé cưng à, em không ngoan đâu, em cũng cần được dạy dỗ.”
Trên người mẹ đầy những vết thương, ở cổ tay, cổ, và cả đùi.
Những vết màu hồng nhạt vẫn chưa kịp tan đi.
Nỗi sợ hãi và sự tê liệt đan xen, bò lên người tôi từng chút một.
Tôi không vùng vẫy, đầu và tay buông thõng tự nhiên, như một xác chết bị Mộ Hạc dẫn lên lầu.
Tôi nghĩ một cách châm biếm rằng, chữ “Hạc” nghe thật sạch sẽ và rộng lớn.
Đặt cho ông ta cái tên như vậy, thật khiến người ta ghê tởm.
5
Mộ Hạc là người u ám và kỳ quái nhất trong ba người đàn ông, ông ta thích nhìn mẹ tôi nghẹt thở trong tay mình, rồi thả ra đúng vào khoảnh khắc cực đoan nhất.
Lấy đó để đạt được khoái cảm.
Ông ta thích nhìn những người phụ nữ mạnh mẽ, dưới sự dạy dỗ của ông ta mà trở nên ngoan ngoãn và dễ bảo, thích nghi với ý muốn của ông ta.
Tôi bị ông ta ném lên giường lớn, rồi ông ta đứng ở đầu giường, cặp mắt đầy vẻ dữ tợn dõi theo tôi.
“Tiểu Do, ba nhớ hồi nhỏ con rất ngoan.”
Tôi từ từ ngồi dậy, nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Đừng có nói nhảm, ba chưa bao giờ thấy tôi hồi nhỏ.”
Ông ta không nói gì, quay người lấy nhiều đồ từ trong tủ.
Băng dính, dây thừng, bịt mắt… và nhiều thứ khác mà tôi hoàn toàn không nhận ra.
Tôi cắn chặt môi, cố gắng kìm chế sự run rẩy toàn thân.
“Ba, sau khi bị phạt, ba có thể cho tôi một ít tiền không? Các bạn học đều có tiền để mua những thứ mình thích, còn tôi thì không có.”
Mộ Hạc quấn dây thừng đỏ tươi quanh tay, môi nhếch lên một nụ cười tự mãn mà ông ta tự nghĩ là quyến rũ.
“Thì ra, Tiểu Do mong muốn được chú ý sao?”
Trong mắt người đàn ông, hình dáng phụ nữ dễ hiểu nhất chính là đẹp đẽ, ngây thơ, thuần khiết, hư vinh, yếu đuối…
Họ thường chọn từ trong vô số hình dung từ để tìm ra cái có lợi cho họ nhất.
Chẳng hạn như nổi loạn và cô đơn.
Tôi cũng cười, môi cong lên giống như ông ta, từ từ đưa tay ra.