Đánh Nát Hình Tượng Thâm Tình Của Tướng Quân - Chương 3
6
Nghe đến đây, trong lòng ta không khỏi cười lạnh một tiếng.
Những chuyện này ta đương nhiên đều biết.
Nếu không, ta làm sao có thể bắt chước người đó, thay thế người đó, từng bước đi vào lòng người.
“Ta vì nàng tìm danh y khắp nơi, có người nói với ta, có một cặp song sinh có một phương thuốc có thể cứu người chết, làm sống lại người sắp chết. Ta đã dùng hết toàn bộ tiền tích góp, thậm chí hứa rằng chỉ cần nàng khỏe lại, ta có thể cưới người nữ nhân đó.”
“Nhưng không ngờ, người nữ nhân đó lại là kẻ lừa đảo, cuối cùng khiến nàng đau đớn chết trong vòng tay ta.”
Lần đầu tiên ta nghe hắn kể lại toàn bộ sự việc, sự thất thần vừa xuất hiện trong chốc lát đã biến mất.
Ta nắm chặt tay mới không để mình mất bình tĩnh.
Hắn lại nói muội muội ta là kẻ lừa đảo.
Rõ ràng là hắn không nghe lời khuyên can, không tin rằng loại thuốc đó không thần kỳ như vậy, cưỡng đoạt, tự chuốc lấy hậu quả.
“Có thể được tướng quân yêu thương, cô nương đó hẳn cũng không hối tiếc.”
Hắn nghe ta nói thì thở dài.
“Ngươi và nàng đều lương thiện như nhau, có lúc ta nhìn thấy ngươi, giống như nhìn thấy nàng vậy nhưng ta biết nàng đã chết rồi.”
“Nhưng ta hứa với ngươi, mặc dù ta không thể trao tình yêu cho ngươi nhưng ta sẽ thương xót ngươi. Trái tim ta đã hoàn toàn thuộc về nàng, không thể chứa thêm bất kỳ ai nữa.”
Ta muốn nôn ọe nhưng vẫn dựa vào hắn, giả vờ dịu dàng.
Nũng nịu nói một câu: “Được ở bên cạnh người đã là vinh hạnh của ta rồi, có thể trở thành thế thân của cô nương đó…”
“Ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Thẩm Nhiên hưởng thụ thở dài.
Dùng cái miệng đầy mùi rượu của hắn hôn ta.
Ta nũng nịu ôm lấy hắn, nghiền nát thuốc mê trong tay.
Ta và Thẩm Nhiên ở trong doanh trại tổng cộng bảy ngày.
Nhưng may là hắn ngày nào cũng luyện binh, không phải ngày nào cũng uống rượu đến tìm hoan lạc.
Nếu không thì chút thuốc mê ta mang theo người cũng không đủ dùng.
Còn ta vì mục đích của mình, thỉnh thoảng cũng đi xem họ luyện tập.
Tình cờ gặp một số thuộc hạ của hắn còn gọi ta là tướng quân đại phu nhân.
Thẩm Nhiên chỉ cười, không ngăn cản.
Còn ta thì xấu hổ khoác tay hắn, trốn sau lưng hắn.
Giả vờ ra vẻ một tiểu nữ nhân.
7
Hắn càng ngày càng chiều chuộng ta.
Ta biết, đã đến lúc tiến hành bước tiếp theo.
Xung quanh có rất nhiều chim muông, thỉnh thoảng ta sẽ mang ít thóc đi cho chim ăn.
Đám chim ríu rít đến xin ăn, rất đáng yêu.
Đêm hôm đó, ta đóng cửa sổ, một con chim đậu trước cửa sổ ta.
Đó là một con chim toàn thân đen tuyền, chỉ có một chiếc lông trên đầu là màu trắng.
Trong mắt ta lóe lên vẻ khác thường, ta nhổ chiếc lông trắng trên đầu nó, thả nó đi.
Buổi tối quấn lấy Thẩm Nhiên đòi hắn uống vài chén với ta, ta lén bỏ vào đó chút thuốc làm mềm gân cốt.
Nhìn hắn hôn mê, khóe miệng ta nở một nụ cười lạnh.
Ngày hôm sau trên đường trở về phủ tướng quân, Thẩm Nhiên nhận được lệnh khẩn cấp.
Công chúa muốn vi hành.
Hắn nắm chặt tay phàn nàn với ta: “Nói là vi hành, nói trắng ra là đến chơi.”
Mà lý do hắn phàn nàn là vì lệnh trên yêu cầu hắn phải dọn sạch toàn bộ thổ phỉ trong phạm vi ba mươi dặm xung quanh.
Không thể để công chúa có bất kỳ sơ suất nào.
Ta nhẹ nhàng an ủi hắn vài câu.
“Thiếp nguyện cùng tướng quân đi.”
Thực ra vì có bộ binh đóng quân nên sơn tặc ở gần đây không nhiều, chỉ có một nhóm mà thôi.
Nhưng chính nhóm người đó, Thẩm Nhiên nhiều lần tấn công, tổn thất binh tướng nhưng vẫn không dò được tung tích của đối phương.
Lá cây trong rừng xào xạc theo gió.
Thẩm Nhiên để không kinh động đến đối phương, thậm chí không cưỡi ngựa, dẫn theo số lượng binh lính vượt xa sơn tặc, đi rất cẩn thận.
Đột nhiên, một loạt tên bay tới từ trong bóng tối.
Những người trong đội lần lượt trúng tên ngã xuống.
Thẩm Nhiên vội vung kiếm phản công nhưng kẻ địch rất xảo quyệt, lợi dụng địa thế của núi liên tục phát động tấn công.
Trong lúc hỗn loạn, ta thấy một tên thổ phỉ cầm kiếm dài lao về phía Thẩm Nhiên.
Ta không nghĩ ngợi gì liền xông tới chắn trước mặt hắn.
“Tướng quân, cẩn thận!” Ta hét lớn.
Hành động của ta khiến Thẩm Nhiên vô cùng kinh ngạc.
Hắn trơ mắt nhìn ta bị kiếm dài của tên thổ phỉ đâm trúng, ngã xuống đất.
Thấy vậy, bọn thổ phỉ lập tức xông lên bắt ta đi.
8
Thẩm Nhiên tức giận vung kiếm dài nhưng kẻ địch đông đảo, hắn không thể tiến đến cứu viện.
“Lâm Uyển Nhi!” Hắn lớn tiếng gọi tên ta.
Ta bị người ta bắt lên ngựa.
Trong lúc xóc nảy vẫn hét: “Tướng quân, mau đi, đừng lo cho thiếp, kiếp sau chúng ta gặp lại.”
Thẩm Nhiên đã bị thương nhìn thấy cảnh này đương nhiên rất đau khổ.
Hắn muốn xông lên cứu ta.
Nhưng lại bị thân binh cưỡng ép đưa đi.
Hắn đau đớn gào lên: “Thả ta ra, ta phải đi cứu nàng!”
Nhưng lại trơ mắt nhìn ta bị người ta mang đi mà bất lực.
Ta bị bọn thổ phỉ mang đi một đoạn thì bị một lực nhẹ nhàng ôm lên ngựa.
Người phía sau cao to, mặc đồ đen, đeo mặt nạ bạc.
Dùng lực nhẹ nhàng ôm lấy eo ta.
Hơi thở của chàng phả vào tai ta.
Khiến toàn thân ta run lên.
Người đó ôm eo ta, làm nũng với ta: “Uyển Nhi, nàng đi lâu quá, ta nhớ nàng lắm.”
Chàng vùi đầu vào vai ta, sau đó rất không hài lòng nói: “Vừa rồi nàng gọi hắn tình cảm như vậy, ta ghen tị lắm. Nàng đối với ta còn không quan tâm như vậy, thậm chí còn không hỏi ta có bị thương không.”
Ta buồn cười xoa đầu chàng.
Sau đó cả người rất thoải mái dựa vào lòng chàng.
“Ta chỉ muốn hắn nếm thử những nỗi đau mà muội muội đã phải chịu.”
“Muội muội đáng yêu của ta lại chết trong tay hắn, để hắn được toàn vẹn cái gọi là tình sâu nghĩa nặng.”
Nói xong sắc mặt ta cũng ảm đạm hẳn đi.
Tô Tĩnh Hòa thấy ta có chút buồn, cũng không đùa nữa.
“Uyển Nhi, ta nói đùa thôi, loại người như hắn nàng chắc chắn sẽ không coi trọng, ta đều hiểu.”
Nhưng lần này chàng ấy đã thật sự quá mạo hiểm.
Ta phản tay véo tai chàng.
“Lần sau gặp hắn vẫn phải cẩn thận, lần này hắn có thể bị các chàng đánh cho tan tác là vì ta biết trước các chàng mai phục nên đã hạ dược hắn. Hơn nữa, gần đây hắn dùng thuốc mê nhiều hơn. Nếu không, không thể coi thường hắn.”
Chàng gật đầu, để ta yên tâm:
“Không có lần sau nữa, công chúa sắp đến rồi, mà chúng ta đã có bằng chứng hắn tham ô quân lương, hiện đã giao cho đại phu nhân của hắn rồi, lần này ta đến tìm nàng là muốn nói với nàng mọi chuyện sắp kết thúc rồi.”
Cuối cùng ta cũng hoàn toàn thả lỏng.
Thở dài một hơi.
“Mọi chuyện cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.”
Ta từ khi mới vào phủ tướng quân đã liên thủ với đại phu nhân.
Lúc đó làm cho bà ấy ngất đi, thậm chí sau này bà ấy dùng hình với ta, trước mặt một đám quý nữ kích động Thẩm Nhiên nổi giận bảo vệ ta, đều chỉ là một mắt xích trong kế hoạch của chúng ta.
Chỉ là để tạo cho ta một nhân thiết nhu nhược không thể tự bảo vệ mình, để Thẩm Nhiên từng chút một sa vào ôn nhu hương của ta.
Cũng như để Thẩm Nhiên trước mặt một đám quý nữ, chứng thực tội danh sủng thiếp diệt thê.
9
Thẩm Nhiên chính là một tên ngốc.
Đại phu nhân là đích nữ của quận chúa, mang theo của hồi môn lớn gả đến.
Nhiều năm như vậy vẫn luôn bị hắn coi như thế thân của một nữ thương nhân.
Thậm chí sau khi hắn uống rượu còn cưỡng bức đại phu nhân.
Rồi sau khi tỉnh rượu lại vu oan cho đại phu nhân quyến rũ hắn.
Đối với nàng ấy động một tí là đánh mắng.
Đại phu nhân có thể nhẫn nhịn đến bây giờ, hoàn toàn là đang tìm một cơ hội để giết chết hắn mà thôi.
Sao có thể còn yêu hắn, vì hắn mà ghen tuông cho được?
Còn Tô Tĩnh Hòa, là người ta gặp khi năm đó ta phản nghịch bỏ nhà đi giang hồ.
Chàng lừa ta hắn là thiếu gia của một tiêu cục.
Chúng ta tình đầu ý hợp, sau khi bày tỏ tâm ý với nhau chàng mới nói cho ta biết.
Chàng thực ra là trưởng tử của Tô gia, thương nhân giàu nhất kinh thành.
Sau khi biết ta muốn báo thù cho muội muội.
Chàng vẫn luôn âm thầm ở bên cạnh ủng hộ ta.
Bỏ tiền mua đủ loại tin tức, tạo điều kiện thuận lợi cho ta tự tay báo thù.
Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này.
Ba ngày sau, kiệu của công chúa đến đây.
Ta và Tô Tĩnh Hòa trốn trong bóng tối nhìn đại phu nhân lấy ra một tờ cáo trạng.
Quỳ ở chính giữa cáo trạng tướng quân sủng thiếp diệt thê, tham ô quân lương.
Xung quanh còn có một đám quý nữ, cùng với mấy tên lính mà hôm đó ta đến doanh trại gặp được làm chứng.
Quý nữ là do đại phu nhân mời đến.
Mang theo chứng từ đã viết sẵn, giao cho ma ma bên cạnh công chúa.