Dành Dành nở hoa - Chương 4
10.
Ngày thứ ba, Lương Diệu Tổ vác khuôn mặt tái nhợt đi học.
Lúc tan học, giáo viên gọi tôi đến văn phòng.
Lương Diệu Tổ cúi đầu đứng bên cạnh cô giáo.
Cô giáo nhìn tôi một cách khó xử, rồi lại nhìn nhìn Lương Diệu Tổ, hít một hơi thật sâu mở miệng nói: “Tống Chi, trường học phát hiện em cũng có nhóm máu Rh(-), vừa hay giống với nhóm máu của Lương Diệu Tổ. Bây giờ em ấy đang rất thiếu hồng cầu, cần phải truyền máu, em xem có thể cho bạn được hay không?”
“Không thể.” Tôi không chờ chủ nhiệm lớp nói hết lời đã thẳng thắn từ chối.
Sao tôi có thể để dòng máu quý giá này chảy trong người kẻ đã từng hại tôi được chứ.
Không có khả năng.
Cũng tuyệt đối đừng mong dùng đạo đức ép buộc tôi.
Sau khi chủ nhiệm lớp bị tôi từ chối thì cũng không nói gì, dù sao hiến máu cũng là tự nguyện, không thể ép buộc.
Ánh mắt Lương Diệu Tổ nhìn về phía tôi vừa ác độc vừa thẳng thừng, dường như hắn đã sớm đoán được tôi sẽ từ chối hắn như vậy.
“Nếu đã như vậy thì cô cũng không ép bạn học Tống Chi nữa.”
Tôi cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, lập tức quay đầu đi về phòng học học bài.
Buổi tối sau khi làm xong bài tập thì tôi mở điện thoại ra lướt Weibo.
Không ngờ lại lướt đến Weibo của Lương Diệu Tổ.
“Hôm nay cũng đang cố gắng bình phục.”
Đăng kèm một tấm ảnh tay phải tạo hình chữ V.
Hắn cũng có rất nhiều fans, xem ra nhân cách được hắn tạo dựng trên weibo khá là tốt.
Phía dưới còn có người bình luận.
“Lớp trưởng cố lên!”
“Bọn tôi chờ lớp trưởng trở về!”
“Hu hu hu hu, lớp trưởng đáng thương quá đi mất, ả tiện nhân kia không chịu hiến máu cho lớp trưởng.”
Hai mắt tôi chăm chú nhìn bình luận này.
Bình luận này nhanh chóng khiến cho nhiều người chú ý.
“Ai không chịu hiến máu cho cậu ấy? Bạn học cùng lớp hả?”
“Sao tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như vậy chứ?”
“Hình như tên là Tống Chi, là lớp trưởng tiền nhiệm, vẫn luôn ghi hận trong lòng với người đã cướp chức lớp trưởng của cậu ta.”
Phía dưới bình luận đều đồng loạt mắng chửi tôi.
Bọn họ oán hận tôi, lời lẽ thẳng thừng không hề nói giảm nói tránh một chút nào.
Bọn họ nhanh chóng tìm được weibo của tôi, bắt đầu thăm hỏi cả nhà và tổ tông mười tám đời của tôi.
Ngày hôm sau đi học lại có mấy bạn học tìm đến tôi, khuyên tôi hiến máu cho Lương Diệu Tổ.
Tôi từ chối từng người một, mà những người đó lại cho rằng bản thân đang làm chuyện tốt, dựa vào cái gì mà chỉ cần một câu khuyên bảo môi trên chạm môi dưới của bọn họ là tôi phải đi hiến máu?
Đời trước quả thật tôi đã hiến máu cho hắn, hắn bình phục khỏe mạnh, cũng càng có sức lực đi toan tính phải hại tôi thế nào.
Mỗi ngày Lương Diệu Tổ đăng bài về chuyện mình đi tiêm thuốc, nỗ lực học tập, cố sức duy trì hình tượng tốt đẹp của mình, số lượng fans càng ngày càng tăng.
Bên dưới cái bài đăng của hắn gần như có một nửa bình luận là đang mắng chửi tôi.
Tôi cũng sẽ không ngốc đến mức mở từng cái ra xem.
Các bạn trong lớp dần dần cô lập tôi, có điều tôi hoàn toàn không để ý.
Học tập mới là mục tiêu hàng đầu của tôi.
Tôi muốn đền bù nỗi tiếc nuối vì đời trước không vào được đại học, vì thế tôi nỗ lực học tập gấp bội.
Cuối cùng Lương Diệu Tổ cũng đã được truyền máu, nghe nói là máu từ thành phố bên cạnh chuyển tới.
Hắn bắt đầu livestream trên Weibo, ban đầu chỉ là livestream học tập.
Thế mà sau đó lại bắt đầu livestream bán hàng.
Có thể nếm được mùi vị kiếm ra tiền, ngay cả trường học hắn cũng không đến, mỗi ngày ở nhà livestream bán hàng.
Mẹ hắn thường xuất hiện trong ống kính sau lưng hắn, có thể thấy được gia cảnh của hắn thật sự không tốt lắm, trong phòng khách gần như không có gia cụ gì, vách tường cũng gồ ghề lồi lõm.
Học kỳ tiếp theo của lớp mười hai, nghe nói hắn đột nhiên tuyên bố trong phòng livestream, nợ nần trong nhà đã trả xong rồi, bây giờ chuẩn bị quay trở về trường, hắn định quyên tặng hết số tiền còn lại cho bệnh viện nhi đồng.
Hôm đó phòng livestream của hắn vượt số một trăm ngàn người xem.
Mọi người trong khu bình luận đều khen hắn là người tốt, sẽ có phước lành.
Tôi cười lạnh nhìn gương mặt khiến người ta ghê tởm của hắn.
Hắn vẫn giống hệt như đời trước, dối trá đến mức tận cùng.
Hắn bắt đầu trở lại lớp đi học, có bạn học cũng muốn học tập hắn, lấy hết tiền tiêu vặt đưa cho hắn, bảo hắn quyên góp cho bệnh viện nhi đồng.
Hắn cảm động đến rơi nước mắt: “Tôi thay những bạn nhỏ ở đó cảm ơn các cậu.”
“Tống Chi, bọn tôi đều đã quyên tiền, cậu cũng quyên góp một ít đi, công ty của ba cậu sắp được niêm yết trên sàn chứng khoán rồi mà.”
“Tống Chi, trong khoảng thời gian tôi bị bệnh đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện. Quá khứ hãy để cho nó qua đi, chúng lại tiếp tục làm bạn nhé.”
Lương Diệu Tổ nở nụ cười dối trá, còn ánh mắt thì lại giống như có độc.
Tôi đi tới trước mặt hắn, nói nhỏ bên tai hắn: “Cậu muốn bán tôi cho tên ngốc trong thôn của cậu đúng không?”
Hắn tức thì trợn to đôi mắt kinh ngạc nhìn tôi.
Bí mật tăm tối nhất trong lòng đã bị tôi nhìn thấu.
“Tôi sẽ không quyên tiền, có thời gian thì dùng để học tập cho tốt đi.”
“Dù sao nếu không thi đậu đại học thì sẽ không ai cứu vớt các cậu đâu.”
Tôi nhìn bọn họ một cách lạnh lùng, chỉ để lại cho họ một cái bóng lưng.
Phòng livestream của Lương Diệu Tổ vẫn đang rất hot, hắn mở một tài khoản hảo tâm, có rất nhiều bạn bè đều muốn cống hiến một chút lòng thành.
Mọi người đều giữ vững thái độ chớ thấy việc thiện nhỏ mà bỏ không làm, tất cả đều tin rằng làm chuyện tốt sẽ có phước lành.
Hắn công bố trong phòng livestream tài khoản hảo tâm đã có tổng cộng 50 vạn, hắn vừa rơi nước mắt hạnh phúc vừa cảm ơn mọi người.
Tôi thì thờ ơ lạnh nhạt bởi vì tôi biết số tiền này sẽ không được hắn đem đi quyên tặng.
Toàn bộ đều giữ lại trong túi của mình.
Ba ngày sau, hắn livestream đi đến phòng bệnh trong bệnh viện quyên tiền.
Phụ huynh của mấy đứa trẻ cảm động đến rơi nước mắt, còn có người quỳ xuống khóc lóc nói hắn là người tốt bụng.
11.
Danh tiếng của hắn ở trong trường học ngày càng tốt hơn, thậm chí nhà trường còn muốn dành một suất được cử đi học cho hắn.
Với cái mỹ danh là: “Trường cấp 3 số 1 thành phố không phải là nơi chỉ xét thành tích mà còn phải xét nhân phẩm của học sinh.”
Tôi nhìn hắn càng đi càng cao, tốt lắm.
Bởi vì đứng chỗ càng cao thì ngã sẽ càng đau.
Hắn giả dối trong việc quyên tiền, còn tìm được mấy diễn viên quần chúng phối hợp diễn kịch với hắn ở bệnh viện.
Chắc chắn hắn không tưởng tượng được rằng tôi đã lén ghi âm lại cuộc nói chuyện của bọn hắn.
Diễn một màn kịch 500 đồng.
Khóc giống như thật thì thêm 100 đồng nữa.
Bao cơm hộp.
Hắn thuê tổng cộng mười diễn viên.
Tốn 6000 đồng.
Đời trước hắn cũng làm như vậy, cuối cùng lại bị tôi phát hiện.
Hắn quỳ gối trước mặt tôi khóc lóc cầu xin, nói trong nhà thật sự rất nghèo, nghèo đến nỗi không còn cách nào khác nếu không hắn cũng không làm như vậy.
Tôi nhất thời mềm lòng nên không nói ra chuyện hắn giả vờ quyên tặng. Nhưng hắn liên hệ với những diễn viên đó ở đâu và chi phí thì tôi đều biết rõ ràng.
Tôi đăng đoạn ghi âm hắn thuê diễn viên lên trên Weibo.
Tốn một chút tiền mua thủy quân.
Rất nhanh đã khiến cho cư dân mạng chú ý.
Hơn nữa tôi còn tự đi bệnh viện, trải qua nhiều lần điều tra thăm hỏi, phát hiện hắn thật sự giả vờ quyên tiền.
Dù chỉ một đồng trong 50 vạn kia hắn cũng không đem đi quyên tặng.
Cư dân mạng bị lừa gạt và các bạn học trong trường đồng thời nổi giận.
Thậm chí có một vài giáo viên nào đó cũng tham gia quyên tiền.
Chuyện này thu hút sự chú ý cao của trường học và xã hội.
Tuổi còn trẻ đã học được lừa gạt.
Những người lúc trước đã nhục mạ tôi trên mạng cũng nháo nhào chĩa mũi nhọn về phía Lương Diệu Tổ.
“Trả lại tiền đây, thằng lừa đảo.”
“Bị bệnh cũng là lừa gạt người ta đúng không?”
……
Nhà trường quyết định xử lý bằng việc đuổi học.
Nhưng mà hắn bị nghi ngờ có liên quan đến phạm tội kinh tế, lừa đảo, bị giam trong tù cũng là số kiếp đã định.
Nhưng trên mạng đột nhiên lại có người tiếp tục tuồn ra tin tức.
Hắn được phú bà bao nuôi, trước đây cần phải truyền máu là vì bị chồng của phú bà đánh đến vỡ lá lách dẫn đến chảy máu quá nhiều.
Tôi lặng lẽ mua hot search cho tin tức này.
Cho nên tất cả mọi bi thảm của hắn đều là do hắn tự làm tự chịu.
Hắn muốn dùng thân phận kẻ yếu ép buộc tôi về mặt đạo đức để tôi hiến máu cho hắn, biết rõ tôi sẽ từ chối thì thao túng tâm lý cư dân mạng khiến bọn họ tới công kích tôi.
Những người có ý tốt sau khi phát hiện mình bị lừa thì sẽ phẫn nộ đến cỡ nào.
Có bạn học đến xin lỗi tôi, nói rằng bọn họ bị bề ngoài giả nhân giả nghĩa của Lương Diệu Tổ lừa gạt nên mới buông lời lẽ cay nghiệt với tôi.
Tôi thì không nói gì, dẫu sao tôi cũng chưa từng để nó trong lòng.
Sau khi Lương Diệu Tổ bị đuổi học, các bạn trong lớp lại chủ động đề cử tôi làm lớp trưởng, chẳng qua tôi đã từ chối.
Bởi vì bây giờ tôi chỉ chuyên tâm học tập.
Về sau nghe nói Lương Diệu Tổ bị nhốt vào trong tâm cải tạo thiếu niên.
Mẹ hắn còn tới trường học náo loạn ầm ĩ.
Nói rằng con trai bà vốn dĩ là một người rất lương thiện, sao bây giờ lại biến thành như vậy?
Lại nghe nói cuối cùng Lương Chiêu Đệ bị mẹ cô ta gả cho tên ngốc.
Lễ hỏi là một cái tủ lạnh.
Thấy kết cục của cô ta tôi rất hài lòng, bánh răng vận mệnh cuối cùng cũng hoạt động theo phương hướng chính xác.
Đại đạo 50, thiên diễn 49, người độn thứ nhất*.
(*) Thường dùng để chỉ rằng không có việc gì là tuyệt đối, luôn có một tia hy vọng hoặc cơ hội trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Tôi đã cho hai anh em bọn họ rất nhiều cơ hội nhưng bọn họ vẫn không biết hối cải.
Cho dù thân xác hãm sâu trong bùn lầy cũng nên giữ cho mình một tấm lòng thiện lương.
Bởi vì ham muốn cá nhân mà tổn thương người khác, vậy thì có khác gì cầm thú đâu.
Cách ngày thi đại học còn 100 ngày.
Tôi tắt nguồn điện thoại di động, mỗi ngày đắm chìm trong vũ trụ tri thức.
Ngày có thành tích thi đại học, tôi nhìn số điểm còn cao hơn đời trước của mình mà rơi từng giọt nước mắt nóng hổi.
Tương lai đang vẫy gọi tôi.
Tôi dường như có thể ngửi được mùi hoa trong sân trường.
Đó là hoa sơn chi* đang nở rộ.
(*) Chi Tử cũng có nghĩa là hoa sơn chi, là tên thân mật của nhân vật chính.