Dành Dành nở hoa - Chương 3
8.
Tôi trải qua những ngày tháng bình yên.
Lễ hội nghệ thuật của trường rất nhanh sẽ đến.
Lễ hội nghệ thuật đương nhiên sẽ giao cho lớp phó văn nghệ Lương Chiêu Đệ tổ chức.
Mặc dù tôi sở trường là đánh đàn tranh, nhưng tôi không quá muốn góp vui trong sự kiện này.
Sau khi chủ nhiệm lớp tuyên bố chuyện lễ hội nghệ thuật xong, tôi lập tức cúi đầu đọc sách.
Nhưng mà tôi biết chắc chắn Lương Chiêu Đệ sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi.
“Tống Chi, nghe nói cậu biết đánh đàn tranh, tôi báo danh nhạc cụ của cậu lên nhé.”
Lúc tan học, Lương Chiêu Đệ cầm tờ phiếu báo danh chờ mong nhìn tôi, cứ như cô ta thật sự hy vọng tôi sẽ đại diện lớp đi biểu diễn vậy.
“Không được, tôi không muốn lãng phí thời gian vào chuyện đó.” Lương Chiêu Đệ thấy tôi từ chối dứt khoát như vậy, gương mặt có chút xấu hổ mà ửng hồng.
Lương Diệu Tổ đi đến: “Tống Chi, cậu cũng là một phần tử trong lớp chúng ta, đại diện lớp đi biểu diễn có thể giành được vinh quang về cho lớp, đây cũng là một chuyện tốt mà, cứ báo danh cho cậu ấy đi.”
Bạn học xung quanh cũng nhao nhao tôi một câu cậu một câu: “Có phải Tống Chi còn đang giận vì không được chọn làm lớp trưởng không? Nên mới đối đầu với hai anh em nhà họ Lương như vậy.”
“Có khả năng đó, lòng dạ cậu ta cực kỳ hẹp hòi, lúc Lương Chiêu Đệ làm bẩn quần áo của cậu ta, cậu ta dù thế nào cũng phải bắt bồi thường.”
“Nghe nói hơn 500 đồng đó chính là sinh hoạt phí cả một tháng của nhà họ Lương.”
……
“Nếu lớp trưởng đã nói như vậy thì tôi cũng không thể không phân biệt phải trái, tôi báo danh.”
Lương Diệu Tổ hiển nhiên không đoán trước được tôi sẽ báo danh, hắn kinh ngạc nhìn tôi.
Mà Lương Chiêu Đệ đứng ở đằng sau cũng nham hiểm nhìn tôi.
Sau khi đồng ý báo danh thì buổi chiều mỗi ngày tôi phải dùng thời gian hai tiết học để đi tham gia luyện tập.
Từ nhỏ tôi đã bắt đầu học đàn tranh, cũng có thể coi là thuần thục.
Nhưng trường học lại dự định kết hợp tiết mục của tôi và một tiết mục vũ đạo lại với nhau, như vậy tôi cần phải học phối hợp với bạn học nhảy múa.
Độc tấu thì rất dễ, có điều hợp diễn thì sẽ hơi khó khăn.
Rất nhanh đã tới ngày diễn ra lễ hội nghệ thuật.
Lương Chiêu Đệ được chọn làm người dẫn chương trình của lễ hội nghệ thuật.
Cô ta mặc một chiếc váy lễ phục màu trắng, trang điểm nền nã thanh lịch, đứng trên sân khấu nói năng cẩn thận.
Thoạt nhìn vừa cứng đờ vừa mất tự nhiên.
Nghe nói mẹ cô ta tới trường học tặng cho hiệu trưởng mấy sọt trứng gà, kêu trời khóc đất trong văn phòng hiệu trưởng mới giành được cơ hội làm người dẫn chương trình.
Sắp đến lượt tôi lên sân khấu.
Tôi chuẩn bị đi đến phòng học ngày thường tôi luyện tập để lấy đàn tranh tới hội trường.
Nhưng mà tôi vừa đẩy cửa thì thấy toàn bộ dây đàn đã bị cắt đứt, cây đàn bằng gỗ thượng hạng bị người ta dùng dao rạch tứ tung.
Cây đàn này không thể dùng nữa.
Xem ra có người muốn làm tôi xấu mặt trong lễ hội nghệ thuật.
Tôi gửi ảnh cây đàn lên trên nhóm lớp.
Chủ nhiệm lớp, lớp trưởng và bạn học biểu diễn với tôi, còn có những người không tham gia tiết mục đều lập tức chạy tới.
“Có chuyện gì thế? Đàn của cậu sao lại bị như vậy?”
Vẻ mặt Lương Diệu Tổ khiếp sợ nhìn đàn của tôi và hỏi.
Nữ sinh diễn chung với tôi lập tức nước mắt lưng tròng, dẫu sao cũng đã luyện tập cùng nhau lâu như vậy đến cuối cùng lại thành ra kết quả này.
Có một nữ sinh nhỏ giọng nói: “Có phải là Tống Chi tự làm không nhỉ? Cậu ta vẫn luôn không muốn lên sân khấu biểu diễn cho nên tự phá hỏng đà của mình luôn.”
“Đúng vậy, rất có khả năng là cậu ta tự làm, cậu ta không muốn giành vinh quang về cho lớp học.”
“Thật tội nghiệp cho bạn học cùng luyện tập với cậu ta.” Lương Diệu Tổ nghe thấy âm thanh nghị luận phía sau, ánh mắt nhìn tôi tức khắc thay đổi.
Chủ nhiệm lớp liếc mấy học sinh đó một cái.
“Không có chứng cứ thì đừng có nói bậy.”
“Tống Chi, tối hôm qua cậu luyện đàn xong thì về nhà đúng không.” Lương Diệu Tổ hỏi.
“Đúng vậy, tôi đã về nhà.”
“Có ai có thể làm chứng không?”
“Không có.”
“Lớp trưởng, cậu cũng cho rằng tôi tự mình làm hỏng đàn chỉ vì không muốn lên sân khấu biểu diễn?” Tôi nhìn vào mắt hắn và hỏi.
Hắn lại hơi trốn tránh: “Tôi không có ý này, chỉ là hỏi một chút thôi.”
“Bạn học Tống Chi không muốn lên sân khấu biểu diễn thì đây là tự do của cậu, có thể bạn học Tống Chi cho rằng người nghèo bọn tôi không xứng nghe cậu diễn tấu.”
Hắn vừa dứt lời, tôi có thể cảm nhận được phía sau lưng mình có vài ánh mắt oán độc.
“Lớp trưởng cho rằng là tôi làm?”
“Vậy chứng cứ đâu?”
Lương Diệu Tổ sờ sờ chóp mũi, trốn tránh ánh mắt của tôi.
“Cậu không có chứng cứ nhưng tôi có.”
“Tôi muốn nói chuyện này là do lớp phó văn nghệ của chúng ta làm ra đấy.”
Tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn, nhẹ nhàng nói, ánh mắt thì lại bắn ra giống như mũi tên.
“Cậu nói bậy, em gái tôi sẽ không làm như thế.”
Ánh mắt Lương Diệu Tổ gần như có thể phun lửa, phẫn nộ tới cực điểm.
“Tống Chi à, mặc dù quan hệ của cậu và Lương Chiêu Đệ không được tốt nhưng cũng đừng vu khống cho người ta chứ.”
“Cậu ấy chỉ làm bẩn đồng phục của cậu thôi mà, đừng cứ ghi thù mãi như vậy.”
Các bạn học chơi thân với Lương Chiêu Đệ sôi nổi đứng ra giải thích cho cô ta.
Nửa đầu của buổi lễ kết thúc, Lương Chiêu Đệ thấy tin nhắn trong nhóm lớp bèn tức tốc đi tới phòng học.
“Này, tại sao lại như vậy?”
Mặt cô ta đầy vẻ đau lòng tiếc nuối nhìn tôi.
“Đừng giả vờ nữa, Lương Chiêu Đệ.”
“Đây là do cậu làm.”
Cô ta mở to đôi mắt, vừa vô tội vừa đáng thương mà nhìn tôi, kiên định nói: “Tống Chi, tôi không làm, cậu đừng đổ oan cho tôi.”
Tôi cười hỏi: “Cho cậu thêm một cơ hội nữa, nếu cậu thừa nhận, cây đàn này không cần cậu bồi thường, cậu cứ thôi học luôn là được.”
Tròng mắt Lương Chiêu Đệ ngập nước: “Không phải tôi, thật sự không phải tôi.”
Chủ nhiệm lớp thấy bộ dạng đáng thương này của cô ta: “Tống Chi, có thể không phải học sinh trong lớp chúng ta làm đâu.”
Tôi không nói gì mà chỉ chậm rãi đi tới cầm một con thú bông người tuyết trên kệ xuống.
Sau đó gỡ đầu của nó và lấy ra một cái camera.
Rồi mở điện thoại lên, phát video theo dõi tối qua.
Thấy hết thảy những hành động này, Lương Chiêu Đệ ngây dại cả ra, sắc mặt cô ta trắng bệch, thân thể lắc lư hai cái.
Các bạn học và giáo viên đều đã vây quanh xem video theo dõi.
9 giờ tối.
Lương Chiêu Đệ xuất hiện trong video theo dõi.
Cô ta đi vào phòng học, trên mặt là vẻ thù hận.
Lấy từ trong túi ra một con dao nhọn.
“Tống Chi, ả tiện nhân này đi chết đi.”
Từng nhát, từng nhát cắt đứt dây đàn.
Dường như cô ta cảm thấy chưa đã nghiền nên bắt đầu dùng dao rạch thân đàn.
“Lương Chiêu Đệ, bây giờ cậu có muốn nói lời gì nữa không?
“Cây đàn này được ba tôi mua ở nước ngoài, khoảng chừng mười mấy vạn, cậu muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”
Lương Diệu Tổ đứng bên cạnh cắn chặt hàm răng, ánh mắt dường như có thể giết người.
Hắn vừa hận vì tôi có lòng phòng bị, vừa hận vì em gái của mình ngu xuẩn bị tôi bắt được dễ dàng như vậy.
Các bạn học vừa ồn ào cũng không dám nói chuyện, chứng cứ trước mắt, mọi lời giải thích đều là phí công.
Dưới sự kiên quyết của tôi, cuối cùng chủ nhiệm lớp lựa chọn báo cảnh sát.
Lương Chiêu Đệ bị cảnh sát đưa đi.
Phá hoại tài sản của người khác là tội phải bị giam trong tù.
Trước khi đi cô ta vọt tới trước mặt tôi muốn đánh nhưng lại bị chú cảnh sát ngăn cản.
“Tống Chi, mày chờ đấy.”
Được, tôi chờ.
Người dẫn chương trình đã không còn, chủ nhiệm lớp chỉ có thể để lớp phó văn nghệ tiền nhiệm là Thiệu Doanh Doanh thay thế.
Rất nhanh đã đến tiết mục của tôi.
Thật ra tôi đã sớm chuẩn bị một cây đàn dự phòng, tiết mục phải luyện tập lâu như vậy nếu không lên sân khấu thì có hơi đáng tiếc.
Nữ sinh cùng tham gia diễn chung với tôi phối hợp rất ăn ý, tôi đàn một khúc Mai Hoa Tam Lộng, còn cô ấy thì múa điệu dân vũ.
Đàn xong một khúc, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lương Diệu Tổ ở dưới sân khấu nhìn tôi một cách thâm độc và nham hiểm.
9.
Cuối cùng Lương Chiêu Đệ bị nhà trường đuổi học.
Mẹ cô ta chạy đến lớp chửi tôi xối xả, nói tôi có tiền nhưng lại không có lương tâm.
Tôi cúi đầu đọc sách, ngay cả cái liếc mắt cũng không cho bà.
Lương Diệu Tổ kéo mẹ hắn đi ra khỏi phòng học, một lúc lâu sau mới trở về phòng học làm bài.
Bởi vì chuyện này, cái nhìn của các bạn học đối với Lương Diệu Tổ đã xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ, cũng xuất hiện một ít lời lẽ nghi ngờ.
Sắp tới kỳ thi đại học, cô giáo không muốn mọi người phân tâm vì những việc này, vì thế tiếp tục để Lương Diệu Tổ đảm nhiệm chức lớp trưởng.
Khai giảng lớp mười hai, Lương Diệu Tổ xin nghỉ không tới.
Cô giáo nói hắn bị bệnh cần phải truyền máu khẩn cấp, bây giờ đang nằm trị liệu ở bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Giang.
Nhưng hắn lại thuộc nhóm máu RH(-), mà nhóm máu này ở thành phố Giang là loại cực kỳ hiếm.
Tôi siết chặt quyển sách trong tay, xem ra Lương Diệu Tổ muốn giở một chiêu lớn.