Đánh Con Dọa Cha - Chương 5
10.
Tôi cho bọn họ một con đường sống mà bọn họ không đi, nhất định phải tìm đến cửa chết.
Vậy thì tôi phải thành toàn cho bọn họ.
Thế là tôi mua một chiếc loa cỡ lớn, bật loa ngay giữa quảng trường.
“Mọi người nhìn thấy chưa, hai ông bà già đang đi đằng kia kìa, một người vô liêm sỉ, đi dụ dỗ chồng của bạn thân; một người không màng đạo đức, ngủ với bạn tốt của vợ.”
Bọn họ không biết xấu hổ thì bà đây sẽ giẫm nát danh dự cuối cùng của bọn họ luôn.
Bọn họ bị người ta chỉ trỏ, muốn rời đi nhưng tôi đã cầm loa đi theo ngay phía sau.
Dẫn tới việc người qua đường vây xem chật kín.
Có người hỏi tôi là ai: “Tôi á, tôi gặp chuyện bất bình nên phải ra tay thôi, không làm thì thâm tâm không được bình yên.”
“Mọi người không tin ư?”
“Tin hay không cũng chẳng sao, nào mấy dì đến đây, để cháu nói cho dì biết nhiều chuyện hơn, đảm bảo sau này dì sẽ thành center ‘bà tám’ trong khu này đó.”
Bọn họ muốn bỏ qua là được sao?
Mơ đẹp ghê.
Tôi lại đến khu chung cư nơi chồng bà Lâm ở.
Bật loa cỡ lớn suốt nửa giờ đồng hồ ngay trước cửa, cậu con trai cả của bà ta vội vàng chạy tới, đập vỡ loa của tôi.
Anh ta chỉ vào tôi thở hồng hộc: “Cô có ý gì?”
Tôi xắn tay áo lên: “Muốn đánh nhau không?”
Chỉ có một mình hắn, quả thật tôi không cần phải sợ.
Có gọi theo anh em đến cũng chẳng sao, tôi vốn không sợ.
Anh ta hít sâu mấy hơi, cuối cùng đành chịu thua: “Bà cô của tôi ơi, tôi van cầu cô đấy, cô buông tha cho chúng tôi đi.”
“Buông tha cho anh ư, có thể, chỉ cần bảo mẹ anh đập đầu xuống xin lỗi mẹ chồng tôi là được. Bà ta không biết xấu hổ câu dẫn chồng người khác, đã làm tiểu tam thì thôi, bây giờ còn đến nhục mạ mẹ chồng tôi, không để mẹ chồng tôi sống bình yên, bà ta nghĩ rằng mẹ chồng tôi không có chỗ dựa sẽ dễ khi dể hơn đúng không.”
“Nếu anh không làm được thì mỗi ngày tôi đều đến đây, sau đó sẽ đến công ty anh, dù sao bây giờ tôi cũng là người thất nghiệp, thứ không thiếu duy nhất chính là thời gian đó.”
“Tôi cũng không sợ phải đánh nhau với anh đâu, một mình tôi có thể quật ngã được hai tên đàn ông lực lưỡng. Mà người như anh ấy à, có thêm ba, bốn người nữa cũng không thành vấn đề.”
Mặc dù có chút phóng đại nhưng chỉ cần thành công hù dọa anh ta là được.
Tôi phải tiếp tục đi trên con đường trở thành người đàn bà chanh chua, khiến những kẻ bại hoại như bọn họ không còn đường để đi thì thôi.
“Cô, cô…”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Ngày mai tới cửa đập đầu xin lỗi, nhớ bồi thường tiền mua loa này cho tôi nữa.”
Tôi vênh váo lái xe rời đi.
Không cần phải thương lượng chút đường sống cho bọn họ nữa.
Tôi thách bọn họ dám không đến đấy.
Ngày hôm sau, tôi cố ý trang điểm cho mẹ chồng, để bà mặc bộ đồ sang trọng nhất tiếp đón bà Lâm.
Hai mắt bà ta sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch, bước đi không vững.
Bà ta lập tức quỳ xuống trước mặt mẹ chồng: “Kim Chi, là tôi không đúng, đều là lỗi của tôi, lúc trước tôi không nên thông đồng với Tống Chí Hằng. Cũng không nên chuyển đến tiểu khu này, lại càng không nên làm nhục bà, tôi sẽ dọn đi ngay lập tức, về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt bà nữa, bà… mong bà tha thứ cho tôi.”
Mẹ chồng nhìn bà ta một hồi lâu, mới nói: “Đi đi.”
May là mẹ chồng tôi hiền lành, dễ mềm lòng.
Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ cho bà ta mấy cái bạt tai, đánh đến nỗi bà ta không thể di chuyển được nữa thì thôi.
Nghe nói sau khi bà Lâm trở về, đã bị gia đình nhốt lại.
Thỉnh thoảng mới được ra ngoài, lúc nào cũng cúi đầu.
Hàng xóm ở dưới lầu, ngay sát vách nói hình như bà ta bị bạo hành gia đình.
Tôi thầm nghĩ, không biết người bạo hành bà ta là ai?
Là chồng bà ta? Hay là con trai bà ta.
Càng bất ngờ hơn là…
Cha Tống Tránh thật sự rất si tình, lúc nào cũng canh giữ ngoài tiểu khu nhà bà Lâm, sau đó nhân cơ hội mang theo bà ta bỏ trốn.
Đúng vậy, chính là bỏ trốn đó.
Từ lén lút đến không màng thế tục ở chung với nhau rồi dẫn nhau bỏ trốn.
Khi tôi nghe được tin tức này đã sợ đến ngây người.
Lão già sáu mươi tuổi chơi trò chơi bỏ trốn, cmn quá ư là thái quá rồi… thái quá đến tận lúc tôi về nhà.
Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định chuyển nhà.
Lúc bàn bạc việc này với Tống Tránh và mẹ chồng, tôi nói thẳng: “Hiện tại trong túi ông ta còn có tiền, nhưng sau này thì sao? Số tiền đó có thể dùng được bao lâu cơ chứ?”
“Con nhìn thấy ông ta đã thấy ghê tởm lắm rồi, ăn không ngon.”
Lúc có tiền sẽ dẫn người mình yêu đi tiêu pha bừa bãi.
Không có tiền sẽ trở về, bắt bọn họ hầu hạ ông ta.
Giấc mơ đẹp ghê.
“Cho nên, chúng ta phải đi nhanh lên, sau này lỡ như ông ta không thể động đậy được thì cứ đưa đến viện dưỡng lão thôi.”
Với cái tính tình chó má kia của ông ta, đến khi vào viện dưỡng lão, chắc chắn ông ta sẽ được dạy dỗ đàng hoàng.
Tống Tránh còn đang do dự thì mẹ chồng tôi đã dứt khoát quyết định.
“Đi thôi.”
“Chúng ta đi Vân Nam, Lệ Giang, cũng có thể đến Tây Song Bản Nạp.”
Căn nhà kia được bán đi, một lần nữa phải mua nhà ở nơi khác.
Dù sao chúng tôi cũng không ở đó lâu dài nên chỉ mua một căn nhà nhỏ, sau này sẽ phá bỏ, chuyển sang chỗ khác…
Tính toán kỹ thì đây quả là một khoản tiền rất lớn.
Buổi sáng hôm xuất phát đi Lệ Giang, tôi thức dậy đã cảm thấy cơ thể không được ổn.
Đầu váng mắt hoa, hơi buồn nôn.
“Ông xã ơi, em hơi khó chịu.”
Tống Tránh vừa bưng nước, vừa đút trái cây, vừa đo nhiệt độ cơ thể cho tôi.
Mẹ chồng nhìn tôi một hồi lâu: “Chước Chước, không phải là con mang thai rồi đấy chứ…”
“…”
Chúng tôi lập tức đến bệnh viện.
Quả nhiên là mang thai.
“Chúc mừng cô, đã được tám tuần rồi.”
Vậy là đã được hai tháng.
Vào đúng ngày chúng tôi quyết định rời đi.
Tống Tránh có chút kích động, quấn chặt lấy tôi.
“Vậy chúng ta còn đi Lệ Giang không?” Mẹ chồng cẩn thận hỏi lại.
Tôi biết bà muốn đi.
Bà muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại, rời khỏi nơi đau khổ này.
Tống Tránh cũng mong ngóng nhìn tôi.
Anh chàng này cũng muốn đi.
“Vậy thì đi, đứa bé này đến với chúng ta vì hai chữ Lệ Giang mà.” Tôi kéo tay mẹ chồng: “Mẹ à, chúng ta có thể sinh con ở Lệ Giang.”
Tôi tin rằng hệ thống giáo dục, y tế ở đó cũng không thua kém ở đây là bao.
Rõ ràng mẹ chồng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tống Tránh cũng vậy.
Bọn họ đều sợ tôi không muốn đi.
Làm sao tôi lại không đi được cơ chứ, tôi không phải đồ ngốc.
Sau khi tôi mang thai, mới biết được Tống Tránh là một người đàn ông rất có trách nhiệm.
Sau khi sinh con gái, hắn vẫn là một người cha tận tâm tận lực. Con gái đánh rắm mà cha con bé cũng khen thơm.
Suốt thời gian mang thai, tôi không phải chịu khổ gì vì mẹ chồng thường xuyên đổi món cho tôi. Không biết thai phụ khác ăn mấy bữa một ngày nhưng một ngày, tôi sẽ ăn bảy, tám bữa nhưng không ăn no hoàn toàn.
Mười tháng mang thai, tôi không quá béo mà Tống Tránh và mẹ chồng tôi đã tăng thêm mười cân.
Dựa vào tay nghề của mẹ chồng, bọn họ còn mở một cửa hàng bán bánh ngọt, tuy không thể kiếm được núi vàng núi bạc nhưng dù sao cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Sau khi có con gái, mẹ chồng nói bà muốn kiếm tiền để mua nhà, mua xe cho cháu gái. Thế nhưng bà không thể rời khỏi cửa hàng vì quá bận rộn, bà sợ tôi mệt mỏi nên có thuê một dì giúp việc chăm sóc tôi, ngoại trừ việc cho con gái ăn cơm thì tôi là người rảnh rỗi nhất nhà rồi.
Tôi chỉ thích ăn không ngồi rồi, chỉ làm con sâu gạo thôi.
Cuộc sống sinh hoạt của gia đình chúng tôi cực kỳ dễ chịu, đặc biệt là lúc con gái bi bô tập nói, sau khi con bé có thể gọi bà, gọi cha, gọi mẹ, tiếng cười vang lên không ngừng trong căn nhà nhỏ.
Hôm đó, tôi nhận được một tin nhắn.
Tống Chí Hằng và bà Lâm đã trở về.
Hai người mặt xám mày tro, chật vật vô cùng.
Nghe nói là bị người ta lừa hết tiền, hiện giờ hai người đang cãi nhau ỏm tỏi.
Bọn họ quay sang chỉ trích lẫn nhau, thậm chí còn đánh nhau bên đường.
Tự vạch trần bộ mặt thật của nhau.
So với phim truyền hình còn đặc sắc hơn, còn cẩu huyết hơn nhiều.
Tôi kể chuyện cười này cho mẹ chồng và Tống Tránh nghe, đầu tiên mẹ con bọn họ chỉ trầm mặc không nói, sau đó mẹ chồng vào phòng bếp bận rộn rất lâu làm một bữa tiệc lớn.
Món ngon mỹ vị đặt trước mặt, ai cũng phải ăn thêm một bát cơm nữa.
Khi cảnh sát đến tìm chúng tôi, Tống Tránh đi một chuyến, đưa Tống Chí Hằng lưu lạc đầu đường đến viện dưỡng lão.
Sẽ không có ai đến thăm ông ta cả.
Cũng sẽ không có ai quan tâm đến ông ta.
Hai đứa con gái của ông ta vô cùng ích kỷ, cha có tiền thì bọn họ quan tâm săn sóc, nhưng nếu cha không còn tiền thì bọn họ sẽ mặc kệ sống chết.
Chi phí ở viện dưỡng lão do Tống Tránh lo liệu, nhưng hắn tuyệt đối không đón ông ta đến Lệ Giang.
“Ông ta không cầu xin anh sao?” Tôi hỏi.
Tống Tránh lắc đầu: “Ông ta còn muốn đánh anh, nhưng lần này anh đã dũng cảm phản kháng lại, còn mắng ông ta một trận nữa.”
Hắn ôm eo tôi: “Bà xã à, gặp được em thật là tốt, có thể cưới em làm vợ là phúc khí anh tu tám đời mới được đó.”
Tôi đập vào trán hắn một cái.
Hắn cũng phải cảm ơn vì có một người mẹ tốt như vậy.