Đánh Con Dọa Cha - Chương 4
8.
Điều tôi không nghĩ tới chính là, hai đứa con trai của bà Lâm sẽ nổi giận đùng đùng sang nhà tôi.
Bộ dáng hung bạo không biết xấu hổ kia phải khiến người ta mở rộng tầm mắt.
“Là ai dám đánh mẹ tôi?”
Tôi hết sức thân thiện chỉ về phía cha Tống Tránh.
“Mấy cháu à, các cháu nghe chú giải thích đã.”
“Giải thích cái gì? Có cái gì để giải thích chứ? Chúng tôi không cần lời giải thích nữa, sau khi mẹ tôi trở về liền ngất xỉu, hiện tại đã được đưa đi bệnh viện, chúng tôi đến đây đòi tiền bồi thường.”
Bồi thường, nói cách khác chính là muốn tiền.
Tôi không thể nhịn được nữa.
“Mẹ các anh vừa về đến nhà đã ngất xỉu, các anh biết vì sao không?”
“Vì sao?”
Mấy đứa nhỏ ngốc này còn hỏi nữa.
“Bởi vì bà ấy có tật giật mình đó.” Tôi tiến lên hai bước: “Anh có biết vì sao bà ấy chột dạ không? Bởi vì bà ấy có quan hệ với…”
“Mày câm miệng lại, bây giờ chúng ta đến Cục dân chính để ly hôn.” Cha Tống Tránh quát lớn, ngăn lời nói của tôi lại.
Tôi bật cười.
Không ngờ lão già này còn là một kẻ si tình.
“Ly hôn sao, cũng được đó. Nhưng mẹ tôi phải được chia ba gian phòng cùng với hai trăm vạn tiền gửi ngân hàng.”
“Mày tưởng bở.”
Chị cả và chị hai của Tống Tránh đồng loạt lên tiếng.
Tôi giơ điện thoại lên: “Tôi đang quay video đây, nếu các người không làm theo lời tôi nói thì tôi sẽ đăng nó lên mạng để mọi người xem…”
Chỉ thấy sắc mặt ba Tống Tránh biến hóa với tốc độ cực kỳ nhanh.
Diễn viên kịch Tứ Xuyên cũng không biến sắc nhanh như vậy.
“Mau xóa video đi, tao đồng ý với mày.”
“Sang tên nhà cửa, chuyển tiền vào tài khoản xong xuôi thì tôi mới xóa.”
Tôi bảo Tống Tránh nhanh chóng gọi mẹ chồng tôi lấy đơn ly hôn, đến Cục dân chính.
Rồi tôi quay sang nói với hai đứa con trai của bà Lâm: “Chờ đến khi chúng tôi chia tài sản xong, các anh cứ hỏi mẹ mình muốn bồi thường cái gì, nhớ đòi hỏi nhiều một chút, dù sao bà ấy cũng là người chịu thiệt mà.”
Làm tiểu tam nhiều năm như vậy, có đủ sự vô sỉ, không biết xấu hổ rồi.
Bọn họ đến Cục dân chính, con cái đều đã lớn cả, không cần nuôi dưỡng, cũng không có người già, không cần phụng dưỡng, việc phân chia tài sản không có vấn đề gì, chuyện ly hôn rất thuận lợi, rất nhanh chóng.
Chờ đến khi hai trăm vạn được chuyển vào tài khoản, mẹ chồng chợt khóc rống lên trong lòng tôi.
“Nhiều năm như vậy, mẹ không hề hay biết lão lại có nhiều tiền như thế.”
“Mẹ mới chỉ hỏi xin lão chút tiền mà lão đã từ chối, quát mắng mẹ không biết kiếm tiền mà chỉ thích tiêu xài, không cho mẹ một xu nào.”
Tôi cảm thấy không đáng thay cho mẹ chồng.
Về sau lão già kia sẽ phải gánh chịu tất cả tội lỗi.
Chờ đến khi ba gian phòng được sang tên.
Cha Tống Tránh lạnh lùng nhìn tôi: “Xóa video đi.”
“Video? Video gì? Tôi có quay video gì đâu.”
Tôi ngây ngô vô tội làm mặt quỷ với ông ta.
Ai bảo ông ta chột dạ chứ.
“…”
“Mày, mày…”
Ông ta che ngực mình lại, bộ dáng sắp ngất xỉu đến nơi.
Hai cô con gái một trái một phải đỡ lấy ông ta, lo lắng gọi: “Cha, cha.”
Cha Tống Tránh còn muốn hai bà chị kia xử tôi một trận nữa, thế nhưng bọn họ vốn không đánh thắng được tôi.
Đã thua cuộc thì không có tư cách nói chuyện.
Tất cả những gì tôi phải làm bây giờ là về nhà, vứt bỏ hết đồ đạc của lão già này.
Sau đó tôi phát hiện, mẹ chồng tôi chỉ có một bộ đồ lót tốt, mấy thứ khác đều bị giặt đến trắng bệch, chắp vá khắp nơi.
“…”
“Mẹ, mẹ ném hết mấy thứ này đi, con dẫn mẹ đi trung tâm thương mại mua đồ mới.”
Mẹ chồng tôi lắc đầu.
“Không ném gì cả, con cứ giữ lại hết cho mẹ.”
Tôi không khuyên nổi bà nên đành thỏa hiệp.
Tôi đưa mẹ chồng đến trung tâm mua sắm.
Hiếm khi bà vung tay phóng khoáng: “Quẹt thẻ của mẹ đi.”
Bà còn kéo tôi đến cửa hàng vàng, mua vòng tay bằng vàng rất lớn.
Mua cho bà một cái, cho tôi một cái.
Mua túi xách cho bà một cái, cho tôi một cái.
“Quẹt thẻ của mẹ đi.”
“Chước Chước, đi, mẹ mua quần áo cho con.”
“Được nha, cảm ơn mẹ nhiều.” Tôi còn hôn lên mặt bà một cái.
Bà ngẩn người, cười đến nỗi mắt híp lại.
Nếp nhăn bên khóe mắt đã chồng chất lên nhau.
Nhưng nhìn thế nào cũng có vẻ đặc biệt hiền lành, hòa ái.
“Chước Chước muốn cái gì, mẹ đều mua cho con.”
“Con muốn mẹ vui vẻ, hạnh phúc, an hưởng tuổi già.”
9.
Không cần chúng tôi ra tay, hai bà chị gái của Tống Tránh đã chuyển đồ đạc của cha mình đi.
Trong nhà trống trơn.
Tôi và mẹ chồng ngủ trên giường, Tống Tránh nằm dưới đất.
Tôi không có ý định ở chỗ này lâu vì sợ xui xẻo.
Tôi muốn mua một căn nhà được trang hoàng đẹp mắt, chỉ cần có tiền thì mua gì cũng được.
Một ngày xem nhà, một ngày mua đồ nội thất, đồ điện gia dụng, một ngày mua nồi niêu xoong chảo, dầu muối tương dấm.
Lúc vào ở nhà mới, tôi và mẹ chồng bận rộn trong bếp.
Tôi không hề biết nấu cơm nên chỉ có thể làm trợ thủ đắc lực của mẹ, chọn hành, rửa rau.
Tài nấu nướng của mẹ chồng thật sự rất tốt.
Rất nhanh đã làm ra hai, ba món đủ sắc đủ vị.
“Thơm quá.”
Tôi lớn tiếng gọi: “Ông xã, ông xã, nhanh lên một chút, chuẩn bị ăn cơm.”
Năm món mặn một món canh, rau trộn hoa quả, tổng cộng cũng được tám đĩa.
“Chước Chước, Tống Tránh, về sau các con phải sống thật tốt đó.”
Tống Tránh dùng sức gật đầu.
Tôi cũng mỉm cười gật đầu.
Để giúp mẹ chồng thoát khỏi bóng ma ly hôn, tôi đã từ chức.
Tôi đưa bà đi làm tóc, làm đẹp, nhảy múa ngoài quảng trường.
Để bà có một cuộc sống mới hoàn toàn khác xa cuộc sống trước kia.
Ai cũng ngưỡng mộ bà có một cô con gái hiếu thảo.
“Chước Chước là con dâu tôi, cũng là con gái của tôi vậy.”
Lúc hai chị gái Tống Tránh tìm tới cửa, tôi và mẹ chồng đang ăn dâu tây.
Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt với nhau, đều là con gái ruột của bà.
Tôi sẽ không ngăn cản bọn họ.
“Mẹ ơi.”
Một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải mẹ chồng, bắt đầu kể lể.
“Vậy mà cha còn ngang nhiên ở cùng con đàn bà kia.”
“Người phụ nữ kia còn không biết xấu hổ, bà ta không ly hôn mà vẫn dọn về chung sống với cha, chủ yếu là vì muốn tiền của cha thôi.”
Mẹ chồng tôi bình tĩnh nghe xong.
Sau đó hỏi một câu: “Vậy các con muốn gì?”
“Mẹ, mẹ cho chúng con ít tiền đi, căn nhà kia đã không còn gì nữa, hay là mẹ cho chúng con ở tạm đây đi.”
Tôi nhét quả dâu tây vào miệng.
Nhìn về phía mẹ chồng tôi.
Tôi hy vọng đầu óc bà tỉnh táo một chút, hai đứa con gái này của bà chỉ là loại sói mắt trắng mà thôi.
Không đủ ăn.
Không kiếm chác được gì ở chỗ cha thì mới nghĩ đến người mẹ này.
Bà rút tay về, nói với hai cô con gái: “Mẹ đã cho người ta thuê ba gian phòng kia rồi, chờ đến khi Chước Chước sinh con, mẹ sẽ sang tên cho đứa nhỏ, các con đừng nghĩ đến nữa.”
“Còn về phần tiền bạc, mẹ thích tiêu như thế nào là quyền của mẹ, có thừa cũng không để cho hai đứa đâu, các con đừng hy vọng nữa.”
Hai đứa con gái của bà vừa nghe xong đã vô cùng phẫn nộ.
Bọn họ chỉ thẳng tay vào mặt bà, mắng: “Có người mẹ nào như bà hay không? Bà…”
Tôi tiến lên cho mỗi người một cái bạt tai.
Vẫn chưa hết giận nên tôi lại tiếp tục ra đòn.
Kéo tóc bọn họ ném thẳng ra cửa: “Mới chỉ cho các người chút mặt mũi mà đã đến nhà tôi diễu võ giương oai, các người nghĩ tôi ăn chay rồi hay gì?”
Ném bọn họ ra cửa xong, tôi hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ một cái: “Cút ngay.”
“Lần sau còn dám đến nhà tôi gây sự, tôi sẽ đập nát mặt, xé rách miệng các chị. Ai dám trêu chọc đến tôi thì tôi sẽ giội phân, giội sân trước cửa nhà các người, chắc các chị đều biết tôi có thể làm được chuyện đó mà.”
Tôi đóng sầm cửa lại.
Nhìn mẹ chồng ngồi trên sô pha khóc lóc.
“Mẹ, con đánh họ như vậy, mẹ có đau lòng không?”
Bà lắc đầu.
Đưa tay lau khóe mắt: “Mẹ chỉ đang nghĩ, nếu như mấy năm trước, mẹ mạnh mẽ một chút, không nhu nhược như vậy mà dạy dỗ tụi nó cho tốt thì có phải bây giờ, tụi nó đã không biến thành cái dạng này rồi hay không.”
Tôi muốn nói là có.
Đừng nhìn Tống Tránh ra vẻ ở bên ngoài như vậy, lúc vừa nhìn thấy cha, hắn đã sợ cụp đuôi như chuột thấy mèo.
Đến rắm cũng không dám thả.
Tôi biết rõ ràng, cũng rất muốn nói cho mẹ hiểu để mẹ khỏi suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng rồi đi tìm cái chết.
“Mẹ à, mẹ nuôi chúng lớn lên, mẹ không mang bán hay dìm chết đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa, phụ nữ ở độ tuổi này thường sợ hãi mấy điều như vậy, lúc còn trẻ thì sợ mẹ chồng, lúc lớn hơn thì lại sợ chồng.”
“Mẹ à, tiền thuê nhà hay tiền gì đều là tiền của mẹ, mẹ muốn cho họ thì cho, con không có ý kiến gì.”
Căn nhà này do tôi bỏ tiền ra trả trước, Tống Tránh không góp được nhiều.
Vì hắn còn phải lo tiền sinh hoạt phí, số tiền còn lại để dành cho ba người tiêu lặt vặt.
Đàn ông có tiền sẽ trở thành kẻ xấu xa.
Tôi tuyệt đối không thể để Tống Tránh giữ nhiều tiền trong túi.
Nhưng có một số người vốn đã là kẻ đặc biệt ghê tởm rồi.
Bà Lâm và Tống Chí Hằng dọn đến khu chúng tôi ở, ngày nào cũng đi nhảy ở quảng trường.
Mẹ chồng còn bị bọn họ liên thủ chen lấn khi dể.
Tôi có thể nhẫn nhịn được ư?
Đương nhiên là không rồi!