Đánh Con Dọa Cha - Chương 2
3.
Hai anh rể Tống Tránh tới chậm hơn rất nhiều, hoàn toàn không được nhìn thấy cảnh tôi hành hung vợ bọn họ.
Nhưng nhìn mặt hai người bầm tím, tóc tai rối loạn, quần áo rách nát, khóc rống lên là đã có thể nhìn ra trận chiến vừa rồi kịch liệt cỡ nào.
Tôi phát hiện hai anh rể đều không nhịn được run rẩy, cách tôi xa hơn một chút.
Chỉ có Tống Tránh biết tôi đã nương tay rất nhiều rồi.
Mẹ chồng tôi đi ra đứng sau lưng tôi.
Con gái, con rể, con dâu của bà đều ngồi, chỉ có một mình bà hoang mang bối rối, cẩn thận từng li từng tí đứng ở đó.
Không ai nhường chỗ cho bà cả.
Thật sự rất đáng thương.
Từ nhỏ tôi đã bá đạo, lại thích bao che khuyết điểm, bà đối xử tốt với tôi như vậy nên đương nhiên tôi sẽ thương bà nhiều hơn.
Tôi nói tôi sẽ nuôi bà đến già không phải nói chơi.
Tôi đứng lên để bà ngồi xuống.
“Chước Chước cứ ngồi đi, mẹ đứng là được rồi.”
“Mẹ, mẹ ngồi đi, hôm nay chúng ta không chỉ nói chuyện chung mà còn nói đến việc sau này mẹ sẽ ở với ai.”
Tống Tránh vội nói: “Con sẽ đi theo vợ, vợ con làm chủ trong nhà, mọi việc đều theo ý vợ cả.”
Cha chồng tôi lập tức nổi trận lôi đình, đứng lên đánh Tống Tránh một trận.
Hai chị gái hắn cũng không kéo được.
“Mày đúng là đứa con bất hiếu, đồ vô dụng. Sao nhà họ Tống chúng ta lại có một đứa con vô dụng như mày cơ chứ.”
Tống Tránh không phản bác, để mặc cha đánh đập.
Con chó này không có mắt nhìn chắc.
“Đủ rồi.” Tôi gầm lên một tiếng, đập tay lên bàn trà một cái.
Dấu tay lập tức xuất hiện trên bàn trà gỗ.
Trong nháy mắt, mọi người lập tức im lặng.
Cha hắn ngồi xuống ghế sô pha, thở hổn hển.
Ánh mắt nhìn tôi còn có thêm vài phần kiêng kỵ.
“Con mụ già chết tiệt kia, bà chỉ bênh người ngoài mà thôi, hôm nay tôi ly hôn với bà, đuổi bà ra ngoài.”
Mẹ chồng tôi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch cả đi.
Toàn thân run rẩy.
“Ly hôn, được thôi, vậy chia nửa cái nhà này ra cho mẹ đi.”
Cha Tống Tránh không biết việc chia tài sản sao?
Đương nhiên là ông ta biết việc này, ông ta khinh thường mẹ chưa từng đọc sách nên sẽ không biết việc này.
Lúc mẹ chồng tôi biết có thể được chia một nửa tài sản, bà lập tức nhìn về phía tôi, cố lấy hết can đảm: “Được, ly hôn, vậy ông chia một nửa tài sản cho tôi, tôi sẽ chuyển sang sống với Chước Chước và Tống Tránh.”
Tôi vô cùng vui mừng.
Tôi cứ lo sợ đến bước cuối cùng thì mẹ chồng lại sợ hãi rụt rè, đó mới là bùn nhão thật sự không thể trét nổi lên tường, không bõ công hôm nay tôi làm loạn một trận lớn như vậy, cuối cùng đã thành công rực rỡ.
“Muốn lấy nửa tài sản của tôi sao, bà nằm mơ đi!” Cha Tống Tránh nhảy dựng lên.
Ông ta chỉ thẳng mặt mẹ chồng tôi, đưa tay muốn đánh bà.
“Ông còn dám động đến một ngón tay của mẹ thì tôi sẽ giết chết ông.”
Ông ta lại chỉ tay vào mặt tôi, tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.
Hai cậu con rể lập tức kéo ông ta sang một bên khuyên bảo.
Hai đứa con gái muốn giữ chặt mẹ chồng, tôi vung tay tát mỗi người một cái.
“Các chị thử động vào xem, xem tôi có chặt nát tay các chị ra không.”
“Đồ đanh đá.” Chị cả Tống Tránh tức giận quát khẽ một tiếng, đứng im tại chỗ không dám động đậy.
Chị hai chỉ làm kẻ phụ họa kế bên.
Thấy tôi hung hãn như vậy, lại càng không dám di chuyển.
Tôi nhân cơ hội đưa mẹ chồng vào phòng ngủ thương lượng với bà: “Mẹ, nếu mẹ thật sự muốn ly hôn, chúng ta sẽ lập tức báo cảnh sát, nói mẹ bị bạo hành gia đình.”
“Vợ à, vậy anh có thể báo không?” Tống Tránh ngây thơ hỏi.
“Không thể, câm miệng.”
“Dạ.”
Mẹ chồng tôi vẫn hơi do dự: “Nhưng mà, nhưng mà…”
“Mẹ đừng sợ, tiền lương một tháng của con và Tống Tránh cũng không ít, đủ sức nuôi mẹ đến già. Hơn nữa nếu con sinh con, đứa trẻ cứ phải sống trong ngôi nhà suốt ngày cãi vã này cũng không được ổn cho lắm.”
Vừa nghe đến hai chữ ‘đứa trẻ’, mẹ chồng đã kiên định hơn một chút.
Tôi ghé vào tai bà, nhẹ giọng: “Vào ngày sinh nhật của mẹ ấy, con thấy ông ta ôm hôn dì Lâm.”
Mắt mẹ chồng tôi lập tức đỏ lên.
“Được, mẹ ly hôn, sau này sẽ chỉ tập trung chăm con cho hai đứa thôi.”
Chúng tôi thương lượng xong xuôi, cha và hai chị gái của Tống Tránh cũng thương lượng xong đối sách.
Ông ta sợ phải chia một nửa tài sản nên nhất quyết không ly hôn.
Không ly hôn? Không phải do ông ta định đoạt!
Tôi báo cảnh sát vụ việc chồng bạo hành vợ.
Sau khi cảnh sát đến, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Hai bà chị gái kia nói tôi đánh bọn họ, còn xuống tay rất mạnh.
Bọn họ vừa khóc vừa kêu gào, nhảy lên nhảy xuống.
Đến chợ cũng không loạn như vậy.
Đây là tranh chấp trong gia đình, cảnh sát không quản lý được nhiều như vậy, nhiều lắm cũng chỉ ghi chép lại mà thôi.
Tôi muốn cảnh sát ghi chép lại đầy đủ, bao gồm cả việc cha Tống Tránh ngoại tình.
Đến lúc ly hôn sẽ không chỉ chia nửa tài sản thôi đâu.
Để lão già kia tức chết đi.
4.
Buổi tối tôi bảo mẹ chồng ngủ ở phòng tôi, đuổi Tống Tránh ra ngoài ngủ ở sô pha.
“Bên ngoài đang loạn như vậy, làm sao nó ngủ được?”
“Dọn đi là ngủ được.”
Tống Tránh và hai anh rể chỉ có thể cắn răng dọn dẹp sạch sẽ đống rác rưởi trong nhà.
Tôi sai Tống Tránh đi lấy quần áo cho mẹ chồng.
“Anh không dám.”
“Đồ vô dụng.”
Tôi nghênh ngang bước vào.
Cha và hai chị gái hắn đều co rúm người lại.
Sợ tôi đánh họ lần nữa.
Thấy tôi chỉ cầm quần áo của mẹ chồng đi, ba cha con bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tôi quay đầu nhìn bọn họ.
Bọn họ lại khẩn trương hít một ngụm khí lạnh.
“Sợ như vậy?”
Nhìn bộ dáng vô cùng nhát gan.
Mới đánh một lần đã sợ thành như vậy, ha.
Trở lại phòng ngủ, tôi bảo mẹ chồng đi tắm rồi dạy bà cách dùng mỹ phẩm dưỡng da.
“Sao mẹ có thể dùng mấy thứ này được, nhìn có vẻ rất đắt tiền.”
“Mẹ, mẹ không biết tự yêu quý bản thân nên mới để cha Tống Tránh bắt nạt mẹ lâu như thế.”
Tôi bôi kem dưỡng da lên cho bà từng chút một rồi xịt chút nước hoa cho bà, đỡ bà nằm xuống: “Mẹ à, mẹ ngủ đi. Những ngày kế tiếp, con sẽ xin nghỉ ở bên cạnh mẹ cho đến khi hai người ly hôn mới thôi.”
Tôi sợ bà mềm lòng rồi bị người ta dụ dỗ trở về nên mở di động ra cho bà xem số dư ngân hàng: “Mẹ xem này, con có rất nhiều tiền, có thể nuôi được mẹ mà.”
Bà nhìn đến dãy số kia, sợ hãi kêu lên một tiếng: “Con có nhiều tiền như vậy?”
“Trước khi mất, mẹ ruột đã để lại toàn bộ tiền cho con.”
Tôi dựa sát vào trong lòng bà: “Mẹ, mẹ tin tưởng con, con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ.”
Rất lâu sau.
Tôi còn cho rằng bà đã ngủ thiếp đi, bất chợt bà lên tiếng: “Được.”
5.
Trong nhà lập tức chia làm hai phe.
Tôi, mẹ chồng và Tống Tránh cùng một phe, cha và hai chị gái hắn ở một phe khác, còn hai anh rể biết chuyện sau khi ly hôn sẽ phải chia nửa tài sản thì trầm mặc đứng thành hàng.
Mỗi ngày hai bà chị chồng kia đều đưa đồ ăn ngon đến cho cha hắn, lần này đến lượt tôi vung tay, gọi đủ món ngon bên ngoài về.
Tống Tránh nể tình, món nào cũng được hắn khen ngon.
Mẹ chồng tôi hơi xót tiền, nhiều lần muốn xuống bếp tự mình nấu nướng, đều bị tôi giữ chặt lại.
Mỗi ngày cha Tống Tránh đều có hành động vô cùng kỳ lạ, động một chút là nói lời khiêu khích, bắt nạt, đả kích rồi thao túng tâm lý mẹ chồng tôi.
Ly hôn trong hòa bình chắc chắn là không được, vậy chỉ có thể đi theo con đường pháp luật.
Tôi đưa mẹ chồng đi tìm luật sư.
Người ta còn tưởng rằng tôi khuyến khích mẹ ly hôn là vì gia sản.
Mẹ chồng tôi vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải, Chước Chước có rất nhiều tiền.”
Tống Tránh lưu lạc trở thành tài xế của chúng tôi.
Chuyện khiến tôi không ngờ nhất là dì Lâm kia còn không biết xấu hổ tới tận nhà chúng tôi.
Là do hai bà chị gái Tống Tránh mời tới khuyên giải.
Nhìn bà ta không biết xấu hổ, bộ dáng đoan trang chính trực kia, tay tôi lại hơi ngứa rồi.
“Chị à, dù sao hai người cũng là vợ chồng già cả rồi, còn ly hôn cái gì nữa chứ, nói ra không sợ người ta chê cười sao.”
“Ly hôn có tính là gì đâu? Còn hơn bà già nào đấy cứ thích ôm hôn người đã có vợ con đàng hoàng rồi, thế mới mất mặt hơn nhiều.” Tôi lập tức phản đòn, tuyệt đối không cho bà ta chút thể diện nào.
Nếu bà ta dám phản bác một câu, hôm nay tôi sẽ xé nát bản mặt kia luôn.
Mặt mẹ chồng tôi trắng bệch cả đi.
Bà nghiêm túc quan sát dì Lâm.
Bọn họ là chị em thân thiết từ nhỏ đến lớn, mấy năm nay dì Lâm cũng có cuộc sống khá ổn, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với mẹ chồng tôi vì chồng bà ta là người tốt bụng.
Về mặt vật chất, gia đình tám người bọn họ phải chen chúc trong một căn nhà, bảo sao bà ta phải đi tìm tình nhân có thể chi trả tiền ăn, cho bà ta chỗ ở thoải mái.
Cha Tống Tránh là mục tiêu của bà ta.
Mà mẹ chồng tôi lại không hay biết gì.
“Mày dùng giọng điệu gì nói chuyện với người lớn thế hả?”
Dì Lâm còn chưa kịp nói gì thì cha Tống Tránh đã không nhịn được, nhảy ra bảo vệ bà ta.
“Ông gấp cái gì? Tôi có nói đến ông đâu. Ông đột nhiên hoảng hốt như vậy, chẳng lẽ ông là…”
Hai chị gái của Tống Tránh cũng nhìn về phía cha mình.
Ánh mắt hoài nghi đánh giá.
Dì Lâm có tật giật mình, không chịu nổi nữa: “Tôi không tiện xen vào việc nhà của mọi người, cứ coi như tôi chưa từng tới đây đi.”
Chưa từng tới?
Tưởng bở.
“Dì Lâm à, vào ngày sinh nhật mẹ cháu, cháu đã nhìn thấy dì ôm hôn cha chồng cháu đấy.”
Tôi đến thật gần, nhẹ giọng nói nhỏ một câu bên tai bà ta.
Cha chồng tôi dám ly hôn.
Bà ta có dám không?
Để xem nào.
Bà ta sợ tới mức thân thể run lên, sắc mặt trắng bệch: “Mày, mày nói cái gì thế?”
Bà ta lại nhìn về phía cha Tống Tránh: “Lão Tống, ông không quản nó sao?”
Cha Tống Tránh cuống quít lo lắng, giơ tay định đánh tôi.
“Chước Chước…”
“Vợ ơi…”
Tống Tránh và mẹ chồng tôi đồng loạt kêu lên.
Tôi dễ dàng bắt lấy cổ tay ông ta, dùng sức kéo lão già này đến trước mặt, lợi dụng sức lực của ông ta để tát dì Lâm kia một cái.
“Chát.”
Tiếng động vang vọng, quanh quẩn trong phòng.
Âm thanh trong trẻo, thật sự rất dễ nghe.