Đánh Con Dọa Cha - Chương 1
1.
Lần đầu tiên tôi xuống tay đánh chồng bắt nguồn từ vụ bán khẩu trang. Anh rể dụ hắn hùn vốn, sau đó kiếm được một khoản lớn.
Một cái khẩu trang có mấy hào bán ra ngoài được năm, sáu đồng.
Sau khi tôi biết được sự thật đã nhốt hắn vào trong phòng, đánh cho một trận.
Lần đó tôi vẫn còn khá nhẹ tay vì hắn đã tự thú nhận rằng mình bị người ta lừa hùn vốn, cuối cùng đành phải theo lao.
Còn chuyện xảy ra hôm nay là bởi vì cha hắn bảo hắn trộm thuốc do tôi chuẩn bị để mang đi bán với giá cao.
Ngày thường chồng tôi cũng được coi như là một người thông minh, nhưng một khi có liên quan đến cha mình, hắn sẽ liên tục làm ra những chuyện vô cùng ngu xuẩn, thế nên hôm nay tôi lại phải xuống tay đánh hắn một trận nữa.
Ngay tại phòng khách, trước mặt cha hắn.
Người khác chỉ muốn giết gà dọa khỉ, còn tôi đánh con dọa cha.
“Đừng đánh nữa, anh sai rồi, vợ ơi, anh không dám nữa.”
“Sai cái gì? Anh biết rõ là sai mà còn dám làm, trong đầu anh chỉ toàn là hồ dán thôi sao?”
Tôi vừa dùng thước đánh hắn vừa chất vấn.
Mẹ chồng tôi đứng một bên lo lắng không thôi: “Thôi được rồi, Chước Chước đừng đánh nữa, đánh nữa là sẽ bị thương đó.”
Cha hắn tức giận vô cùng, chỉ thẳng mặt chồng tôi, mắng mỏ: “Tống Tránh, con đánh lại ngay cho cha, đánh chết cái con đàn bà đanh đá kia đi, nó lên mặt với ai cơ chứ? Dám đến nhà họ Tống chúng ta làm loạn sao, hỗn láo!”
Hắn dám ra tay sao?
Hắn không dám.
Bởi vì hắn đã từng thấy tôi ra tay vô cùng lưu loát, dễ dàng hạ đo ván tên đàn ông cao to gấp đôi xuống đất, nửa ngày không thể đứng lên.
Tống Tránh quay đầu quát cha: “Cha, cha đừng nói nữa, rõ ràng là chúng ta sai rồi.”
“…”
“Con không động thủ thì cha sẽ tự ra tay.” Cha hắn xắn tay áo định lao tới.
Tống Tránh hoảng sợ, vội vàng tiến lên ôm lấy cha: “Cha, cha, không được.”
Mẹ chồng cũng nhanh chóng lao tới kéo ông ta lại.
Sau đó ông ta hung hăng tát mẹ chồng tôi một cái, trút hết cơn giận lên người bà: “Con đàn bà vô dụng này, chẳng được tích sự gì cả!”
Mẹ chồng tôi che mặt, nước mắt lập tức rơi xuống.
Tôi thấy Tống Tránh không dám động đậy, tôi liền giơ tay đánh hắn thêm một trận nữa.
Tôi không thể đánh cha hắn nhưng cha nợ thì con trả, tôi có thể đánh được đứa con trai này của ông ta.
Chồng tôi vừa bị đánh vừa ra sức ngăn cản cha hắn.
Hắn cũng sợ tôi đánh cha thật.
Cha hắn không có biện pháp gì, cũng không dám xuống tay với tôi nên bắt đầu đập phá đồ đạc trong nhà.
Còn tôi tiếp tục đánh con trai ông ta.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu xin, tiếng đập phá đồ vang lên không dứt bên tai.
Tôi chẳng lạ gì mấy thứ đồng nát sắt vụn này.
Ông ta đập phá một hồi, sau đó đột nhiên gầm lên một tiếng: “Con mẹ nó, mày chờ đó cho tao.”
Sau đó ông ta nổi giận đùng đùng trở về phòng gọi điện thoại cho hai đứa con gái kia.
Tôi đá chồng tôi sang một bên, nhìn mặt mẹ chồng đã sưng vù, vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Tôi vào tủ lạnh lấy đá chườm mặt cho bà.
“Chước Chước, thôi bỏ đi.” Mẹ chồng đỏ mắt khuyên tôi.
“Mẹ.”
Chuyện khác tôi có thể bỏ qua nhưng loại người thích làm giàu khi đất nước gặp nạn này thì nhất quyết không được.
Tôi chuẩn bị một ít thuốc đề phòng chuyện khẩn cấp mà ông ta lại tham lam muốn bán đi.
Tôi nhìn Tống Tránh bên cạnh: “Anh là người chết rồi cơ mà.”
“Vợ à.” Tống Tránh đứng một bên giống hệt như đứa nhỏ phạm sai lầm.
Tôi biết sắp tới còn có một trận chiến ác liệt khác cần phải ra tay.
“Mẹ à, lát nữa mẹ đến phòng con, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng đừng đi ra, cũng đừng sợ chuyện ly hôn, con nuôi mẹ, con có tiền mà.”
Tôi vừa dỗ dành vừa lừa gạt mẹ chồng tôi đến phòng ngủ chính, khóa trái cửa lại.
Sau đó mới nhéo lấy lỗ tai Tống Tránh: “Lát nữa chị gái anh tới, em và hai chị ấy có đánh nhau như nào thì cũng không cần anh can thiệp, chuyện của phụ nữ để chúng em tự giải quyết, đàn ông đừng nhúng tay vào. Nếu có tên đàn ông nào dám động thủ với em thì anh phải liều mạng đến cùng, nghe chưa, nếu anh dám để bọn họ động đến một sợi tóc của em, về nhà em sẽ thiến anh rồi lập tức ly hôn luôn.”
“Dạ vâng, anh sẽ làm Thiên Lôi của vợ, sai đâu đánh đó.”
“Đi rót cho em ly nước mau.”
“Dạ.”
Tôi phải uống chút nước, bổ sung thể lực một chút, thuận tiện đổi một đôi giày quân dụng để đối đầu với hai cô chị chồng vốn không ưa gì tôi, mà tôi sẽ không để bọn họ được thoải mái.
2.
Tôi và Tống Tránh quen biết nhau vì cả hai từng cùng nhau đi xem mắt.
Cha tôi có quy định vô cùng kỳ lạ, lúc nào cũng muốn tôi: “Nộp toàn bộ tiền lương, làm đủ việc nhà.”
Tôi lôi tổ tông mười tám đời nhà lão ra mà mắng chửi.
Tống Tránh cũng bị người nhà soi mói, bắt bẻ đủ đường.
Chúng tôi vốn chỉ là anh em cùng cảnh ngộ, ngồi cùng nhau ăn uống một bữa, không ngờ càng nói chuyện lại càng ăn ý.
Cho đến khi gặp được cha mẹ hai bên.
Sau khi cha tôi đánh mẹ kế, em gái kế xong, ông cũng mặc kệ tôi sống chết ra sao.
Tôi liều mạng giữ được khoản tiền lớn mẹ để lại cho tôi, cuộc sống coi như cũng tạm ổn.
Không cần gặp mặt bọn họ cũng được.
Lỡ để lão nhìn thấy tôi ngứa tay đánh vợ kế bảo bối của lão thì lão sẽ đau lòng đến nỗi nhập viện mất.
Lần đầu tiên tôi đến nhà họ Tống, cha hắn không có ở đây, mẹ hắn rất khách khí, nhiệt tình kéo tay tôi, giọng nói nhỏ nhẹ khen tôi xinh đẹp, may mắn, hơn nữa bà còn làm đồ ăn cực kỳ ngon.
Quyết định gả cho Tống Tránh không phải tôi thích hắn mà là tôi thích mẹ của hắn.
Sau khi quan sát cha Tống Tránh rất lâu, tôi mới phát hiện ông ta là người cực kỳ gia trưởng, về nhà suốt ngày la hét với mẹ chồng, không thích đồ ăn thanh đạm, không muốn rửa chân nước lạnh.
Tôi còn phát hiện thỉnh thoảng ông ta sẽ đánh mẹ chồng.
Tôi hỏi mẹ chồng nhưng bà kiên quyết lắc đầu phủ nhận.
Lão già này ỷ vào việc mình có chút bản lĩnh thích nên mới lên mặt người khác.
Tôi đã nhịn ông ta từ lâu.
Mà hai đứa con gái kia đúng là trò giỏi hơn thầy, con gái nhà người ta thương mẹ không hết, còn con gái nhà này lại giúp cha tra tấn mẹ ruột.
Tôi hỏi qua rồi, hai đứa con gái kia là mẹ chồng mang nặng đẻ đau suốt mười tháng cực khổ.
Hơn nữa tam quan không hề lệch lạc, biết kiếm tiền.
Nhưng còn không bằng súc sinh nữa.
Sớm muộn gì chúng tôi cũng phải đánh nhau.
Hai chị gái Tống Tránh tới rất nhanh, vì phòng ngừa tôi chơi một chọi một nên bọn họ hẹn nhau cùng tới đây.
Vừa vào cửa, hai người bọn họ chẳng cần biết đúng sai phải trái gì, trực tiếp nhào về phía tôi, có vẻ bọn họ cũng có chuẩn bị, dưới chân mang giày thể thao.
Đến khi tôi dạy hai chị em họ một bài học xong xuôi, bọn họ chỉ thiếu điều quỳ xuống đất ngay lập tức cầu xin tôi tha thứ.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa, chúng tôi xin nhận thua.”
Bấy giờ cha Tống Tránh mới hoảng loạn đi ra.
Không ngờ tôi lại hung hãn như vậy, ông ta tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng: “Chia nhà, chia nhà, tao muốn đuổi bọn mày ra ngoài.”
“Chia nhà thì chia nhà, ông cho rằng tôi muốn ở cái nhà này lắm sao.”
Bà đây có nhiều tiền lắm đó.