Đánh Cắp May Mắn - Chương 7
Tôi không để ý, đi vào phòng bệnh thăm chú tôi.
Chú tôi nằm yếu ớt, thấy tôi đến thì như hồi quang phản chiếu, cười lên.
“Chu Nhược, học sinh giỏi, học sinh giỏi.” Chú lẩm bẩm, vui mừng khôn xiết.
Tôi nắm lấy bàn tay gầy guộc của chú: “Chú ơi, cháu đến thăm chú đây.”
“Tốt, tốt lắm, Chu Nhược à, chú có lời muốn nói nhỏ với con.” Chú tôi liếc nhìn cửa, thấy không có ai mới yên tâm.
Tôi lắng nghe cẩn thận.
Chú hạ giọng nói: “Đừng về nhà nữa, đừng quan tâm đến bố mẹ con nữa, họ rất xấu xa.”
Tôi ngẩn người.
Chú tiếp tục nói: “Hồi nhỏ con có phải rất thông minh không? Chú nhớ khi con mới bốn năm tuổi đã có thể thuộc nhiều bài thơ cổ, cũng biết nấu cơm, thông minh lắm.”
Tôi gật đầu nói đúng.
Chú tôi thở dài: “Sau đó con đột nhiên trở nên ngốc nghếch, cái gì cũng không biết.”
“Đúng vậy.” Tôi tiếp tục gật đầu, trong lòng có chút ấm áp.
Không ngờ chú tôi còn nhớ chuyện tôi trở nên ngốc nghếch.
“Ôi, đây đều là tội lỗi của bố mẹ con, hôm kia họ đến thăm chú, chú giả vờ ngủ, không biết sao họ lại cãi nhau.”
Chú tôi lại liếc nhìn cửa: “Bố con nói, tìm ai vay tiền cũng không được, nhất định phải bắt con về phụng dưỡng họ.”
“Mẹ con nói, bà ta hận con chết đi được, là do con trở nên thông minh, mới khiến họ phá sản xui xẻo, nếu con vẫn ngốc nghếch, họ sẽ mãi mãi giàu có.”
Lời nói này khiến tôi lạnh cả người, trong nháy mắt, lông tơ dựng đứng.
Hóa ra bố mẹ tôi biết, tôi càng ngốc, gia đình càng giàu có sao?
“Chú không nghe rõ lắm, chỉ biết là có thứ gì đó giao dịch với bố mẹ con, nó hỏi ý kiến bố mẹ con, có đồng ý giao trí thông minh của con để đổi lấy tiền tài không.”
Chú tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của bố mẹ tôi, kể lại cẩn thận cho tôi nghe.
Môi tôi run rẩy, nước mắt không báo trước mà chảy ra.
Tôi đã không còn tình cảm với bố mẹ từ lâu nhưng lúc này vẫn khóc.
Hóa ra, bố mẹ biết đến giao dịch đó.
Khi tôi năm tuổi, tôi đã đồng ý giao dịch với hệ thống và hệ thống cũng hỏi ý kiến của bố mẹ tôi.
Bố mẹ tôi cũng đồng ý, giao dịch mới có thể tiến hành.
Vì tôi còn quá nhỏ, cần bố mẹ quản lý tài sản.
Sao họ có thể không biết được?
Họ không chỉ biết, còn chê tôi ngốc, luôn thiên vị em gái, coi công lao về tài vận là của em gái!
Có lẽ, trong lòng họ, tôi đã vô dụng.
Tôi đã bị “Hiến tế”, vì vậy tôi không đáng được yêu, tôi chỉ cần đổi lấy tiền tài là được.
Còn em gái tôi thông minh lanh lợi, ăn nói khéo léo, nó mới là đứa con mà bố mẹ tôi yêu thích.
Thật nực cười.
25
Tôi khóc rất lâu, không khóc thành tiếng, chỉ là nước mắt không ngừng chảy.
Chú tôi đau lòng lau nước mắt cho tôi, không nói nên lời.
Bác ba thò đầu vào nhìn trộm: “Hai người nói gì thế? Đói không?”
Tôi hít mũi, giọng khàn khàn.
“Đói.”
“Con muốn ăn gì? Bác đi mua cho.” Bác ba rất nhiệt tình.
Tôi biết bác ấy muốn nịnh bợ tôi nhưng đột nhiên tôi không thấy bác ấy đáng ghét nữa.
Bác ấy có xấu xa đến đâu, cũng chỉ là hạng người tầm thường thường thấy trên đời này.
Bác ấy sẽ vì con gái học kém mà thấy mất mặt, cần phải kéo tôi xuống để tìm chút an ủi.
Nhưng bác ấy cũng từng giúp đỡ gia đình tôi, cũng sẽ đến chăm sóc chú tôi khi chú nhập viện.
Bạn thấy đấy, những người tầm thường này, luôn có những điểm sáng lấp lánh.
Nhưng bố mẹ tôi thì sao?
Họ giống như những con cá trê trong đầm lầy đen tối, há miệng đòi hỏi, còn phun ra bùn hôi thối.
“Cháu muốn ăn cháo.” Tôi nở một nụ cười rạng rỡ với bác ba.
Bác ấy gật đầu rồi đi.
“Khoan đã, dạo này Tố Tố đang làm gì?” Tôi gọi bác ba lại.
Bác ba thở dài: “Cháu ấy không chịu học nữa, ngày nào cũng ở nhà chơi game, bác muốn đuổi con bé đi làm nhưng con bé chẳng biết gì, bác sợ con bé ra ngoài vất vả, thôi thì cứ nuôi trước vậy.”
Nhà bác ba không giàu có nhưng vẫn nuôi Tố Tố.
“Cháu mở một công ty nhỏ ở Bắc Kinh, có thể để Tố Tố đến làm, cháu sẽ dạy nó một số thứ, sau này không đến nỗi chết đói.” Tôi đề nghị.
Bác ba mừng rỡ: “Thật sao?”
“Thật.” Tôi gật đầu.
Bác ba chạy đến ôm tôi, đầy phấn khích: “Tốt quá, trạng nguyên tỉnh nhà dẫn con gái bác đi kiếm tiền, chắc chắn sẽ được, Nhược Nhược à, bác cảm ơn con, cảm ơn con nhiều lắm!”
26
Việc tôi trở về nhanh chóng được họ hàng biết đến.
Bác ba quá phấn khích, đi khắp nơi khoe khoang, chuyện này không giấu được.
Tôi không quan tâm, chăm sóc chú tôi hai ngày, định đưa Tố Tố đến Bắc Kinh.
Kết quả là bố mẹ tôi dẫn theo Chu Diệp đến.
Bố mẹ tôi vừa đến đã khóc lóc, vây quanh tôi khóc lóc: “Tiểu Nhược, cuối cùng con cũng về rồi, chúng ta nhớ con lắm.”
“Gia đình phá sản, nợ nần chồng chất, chúng ta chỉ có thể trông cậy vào con, con ở Bắc Kinh thế nào? Còn dư dả không?”
Họ muốn tiền.
Tôi là trạng nguyên tỉnh, lúc đầu có một khoản tiền thưởng lớn của trường, còn có đủ loại học bổng, bố mẹ tôi để mắt tới.
“Chu Diệp sẽ mang lại tài vận, các người cứ trông cậy vào nó là được.” Tôi nhìn Chu Diệp đang im lặng không nói.
Con bé ủ rũ tinh thần, không còn vẻ kiêu ngạo như trước, chỉ còn lại sự chán nản.
Bố mẹ tôi cười gượng, bố tôi dứt khoát tát Chu Diệp một cái: “Chị gái con đã về rồi, không biết gọi một tiếng sao?”
Chu Diệp có chút phản ứng, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt không có chút ánh sáng nào.
Mẹ tôi mắng nó: “Gọi chị đi, ngày nào cũng như đồ bỏ đi, nhìn thấy con là thấy phiền!”
“Chị…” Chu Diệp vô cảm gọi, trông không được thông minh cho lắm.
Tôi cau mày, không ổn rồi.
Chu Diệp không phải ở nhà phát điên, thấy ai cũng mắng sao?
Sao lại đờ đẫn thế này, mặc cho bố mẹ đánh mắng?
“Em gái con giờ đã biết lỗi rồi, nó ngoan lắm, con tha thứ cho nó, về nhà đi.” Mẹ tôi vừa khóc vừa lau nước mũi.
Tôi lại nhìn Chu Diệp hai lần, rồi lắc đầu: “Con có việc, đi trước đây.”
Tôi đẩy họ ra rồi rời đi.
Bố tôi sốt ruột, nghiến răng nói: “Chu Nhược, con chẳng hiếu thuận gì cả, con muốn nhìn chúng ta chết sao!”
“Học theo bố mẹ thôi, bố mẹ vẫn luôn nhìn con trở nên ngốc nghếch, số tiền đó dùng có vui không?” Tôi quay đầu cười lạnh.
Bố mẹ tôi cứng đờ trong nháy mắt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, trong ánh mắt toàn là sự chột dạ.
Tôi không ngoảnh lại nữa, bỏ đi.
27
Tôi đưa Tố Tố về Bắc Kinh.
Cô bé này không thích học hành, tính tình cũng không tốt nhưng lại rất sùng bái tôi, dù sao tôi cũng là trạng nguyên tỉnh.
Chỉ bảo đàng hoàng vẫn có thể tốt lên được.
Sau này Tố Tố thực sự thay đổi, làm việc chăm chỉ, thái độ cũng nghiêm túc, tôi tăng lương cho cô bé lên một vạn năm.
Bác ba vui mừng gọi điện cảm ơn tôi, sau đó ấp úng, có lời không dám nói.
Tôi bảo bác ấy nói.
Bác ấy do dự mở lời: “Hôm qua bố mẹ con mất rồi, mấy nhà họ hàng chúng ta đang giúp lo hậu sự, con có về không?”
Trong lòng tôi thắt lại, rồi bình tĩnh hỏi: “Chết thế nào?”
“Nửa đêm Chu Diệp phát điên, đâm chết họ, hàng xóm kể lại, Chu Diệp vừa đâm vừa mắng: Tôi không muốn ngốc, tôi không muốn ngốc, tôi không muốn hệ thống tài phú…
“Nói chung là khá tà môn, mọi người cũng không hiểu ý nghĩa là gì, đều nói là gặp phải thứ bẩn thỉu, ôi.”
Tim tôi lại thắt lại, hệ thống tài phú ư.
Rõ ràng, hệ thống đã tìm đến Chu Diệp và bố mẹ tôi đã đồng ý dùng chỉ số thông minh của Chu Diệp để đổi lấy tiền tài.
Chu Diệp không chịu ngốc nhưng bố mẹ tôi lại muốn cô ấy ngốc.
Lần trước tôi gặp cô ấy, cô ấy đã ngốc rồi nên trông có vẻ đờ đẫn.
Trong tình trạng chưa hoàn toàn ngốc hẳn, cô ấy đã giết bố mẹ tôi.
“Chu Diệp đã bị bắt chưa?” Tôi giữ bình tĩnh.
“Ừ, đưa vào bệnh viện tâm thần rồi, cả đời cũng chỉ thế thôi, ôi, bác sẽ thường xuyên đến thăm cô ấy, con yên tâm.” Bác ba không hiểu sao lại buồn.
Tôi tỏ ý đã hiểu, rồi cúp điện thoại.
Hít một hơi thật sâu, tôi đi trên đại lộ rợp bóng cây vào cuối thu, bước rất chậm, đi rất lâu.
Khắp nơi đều tĩnh lặng, khắp nơi đều là những cây trơ trụi, cuối thu phương Bắc đã không còn giữ lại được một chiếc lá nào.
Có những nỗi đau cần thời gian để chữa lành, giống như những cây không còn lá này, phải đợi đến mùa xuân sang năm, mới có thể đâm chồi nảy lộc.
Chu Nhược, hãy chữa lành thật tốt.
Hãy sống thật tốt.
-Hết-