Đằng Sau Vẻ Hào Nhoáng - Chương 7
Cậu ta nhận được tin nhắn của Cao Tĩnh, cười lớn: “Cái quái gì thế! Cao Tĩnh thực sự muốn ngủ với tao! Cô ta đ//iên rồi. Nếu bố cô ta mà biết được, ông ta sẽ đánh gãy chân cô ta. Mẹ kiếp, cô ta hai mươi hai tuổi rồi. Ông đây không muốn dây dưa với loại gái già ở tuổi này đâu, vừa kiêu ngạo vừa nhạt nhẽo.”
Bạn gái của Thẩm Thành đều không quá 10 tuổi. Cậu ta có một số sở thích vô nhân đạo và biến thái trong quan hệ tình dục, điều này làm tôi thấy kinh tởm.
Nhưng đêm đó, con quỷ trong tôi đã được giải phóng. Người con gái mà tôi để trên đầu quả tim, lại giống như một con điếm tán tỉnh một người đàn ông không coi trọng cô ấy chút nào.
Một Cao Tĩnh như vậy, dựa vào cái gì có thể khiến tôi thích thầm cô ấy nhiều năm như vậy! Dựa vào cái gì tôi lại phải trân trọng cô ấy nhiều năm như vậy!
Tôi hỏi Thẩm Thành: “Có muốn chơi một trò chơi mới lại không?”
Khi Cao Tĩnh đến, cô ấy đã mặc sẵn một cái váy lụa mỏng, trang điểm cẩn thận và có vẻ như đã uống một chút rượu. Lúc đầu trong phòng rất tối, sau đó tôi bịt mắt cô ấy và bật đèn lên.
Thẩm Thành bắt đầu trở nên hưng phấn, có lẽ Cao Tĩnh đã nhận ra điều gì đó, quay ra phản kháng. Tôi trói tay chân cô ấy lại và bịt miệng cô ấy.
Sau khi cô ấy rời đi, Thẩm Thành hút một điếu thuốc, tựa hồ có dư vị vô tận.
“Có vẻ Cao Tĩnh đã nhận ra điều gì đó không đúng. Nếu cô ta báo cảnh sát thì sao?” Tôi hỏi Thẩm Thành.
Thẩm Thành cười khúc khích: “Cô ta không dám, giáo sư Cao sẽ đ//ánh chet cô ta mất. Đừng nhìn bộ dáng quân tử đạo mạo của giáo sư Cao mà lầm, từ nhỏ Cao Tĩnh đã bị ông ta đ//ánh đ//ập liên tục. Nếu chuyện này bị phát hiện, giáo sư Cao nhất định sẽ đ//ánh chet cô ta. Hơn nữa, không phải cậu đã chụp rất nhiều ảnh của cô ta rồi sao, nếu cô ta mà dám gọi cảnh sát, hãy dọa cô ta một chút.”
Sau đó tôi rời khỏi khách sạn, trong lòng rối như tơ vò, trở về ký túc xá, tôi nhìn thấy mẹ. Bà ấy ngồi ở tầng dưới trong ký túc xá đọc sách, có lẽ đã đợi tôi rất lâu.
Bà ấy nói tình cờ có việc gì đó ở gần đây, nên đi ngang qua muốn thăm tôi. Khi nhìn thấy đôi lông mày dịu dàng của bà ấy, tôi chợt gục ngã. Tôi ôm bà ấy khóc lóc thảm thiết rồi kể cho bà ấy nghe hết mọi chuyện đã xảy ra đêm đó.
Vẻ mặt của của bà làm tôi vô cùng hoang mang, bà bảo tôi hãy tự thú đi. Tôi quỳ xuống đất và cầu xin bà ấy, nói rằng tôi không thể tự thú được, tôi khó khăn lắm mới đi được đến bước này.
Cuối cùng bà ấy cũng nhượng bộ, về nhà và không bao giờ gặp lại tôi nữa. Mà tôi cũng không dám quay về gặp bà ấy thêm một lần nào nữa.
Sau đó, Cao Tĩnh có thai, và tìm đến tôi, muốn cưới tôi và sinh đứa con ra. Lúc đầu tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng nên đã đồng ý dù cuộc hôn nhân ấy chỉ là giao dịch.
Nhưng sau khi đứa trẻ chào đời, tôi đã làm xét nghiệm quan hệ cha con và kết quả đó không phải là của tôi. Lúc đó tôi thực sự rất ghét hai đứa trẻ này.
Rõ ràng là chúng tôi đã cùng nhau thực hiện tội ác đó, nhưng hai đứa trẻ lại là con của Thẩm Thành. Chẳng lẽ tôi thực sự thua kém cậu ta về mọi mặt sao?
Sau khi kết hôn, Cao Tĩnh ra nước ngoài học kinh tế, để con cái lại cho tôi chăm sóc. Tôi đã nuôi dạy Lương Đình trở nên kiêu căng ngạo mạn lại lẳng lơ, đồng thời tôi cũng dung túng mọi thói quen xấu của con bé.
Sau này, khi sự nghiệp của Cao Tĩnh thăng tiến, tôi đã gửi cho những bức ảnh đó cho cô ấy vào lúc cô ấy đang đắc ý nhất. Tôi đối mặt với cô ấy, thưởng thức hình ảnh đang giãy giụa trong sự suy sụp và tuyệt vọng của cô ấy.
Chỉ đến khi Lương Đình 15 tuổi, con bé đã trở thành một cô bé lưu manh, tính tình kiêu ngạo và thích nói dối. Tất nhiên, Cao Tĩnh luôn cho rằng con gái mình là một tiểu thư vừa giỏi piano vừa học tốt.
Mà trạng thái tinh thần của Cao Tĩnh dưới sự tra tấn của tôi, ngày càng trở nên tồi tệ hơn, chỉ cần không vừa ý một chút là cô ấy lại nổi đ//iên lao vào đ//ánh mắng tôi.
Sự xuất hiện của Lương An đã phá vỡ tất cả những gì tôi đã lên kế hoạch cẩn thận. Con bé xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Lương Đình, mặc một chiếc áo khoác trắng đơn giản và quần đen có chữ “hiếu” trên tay áo.
Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo, khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh của con bé, mang theo một vẻ điềm nhiên khó tả. Vào lúc đó, tôi đã nhìn thấy hình ảnh của mẹ tôi khi bà còn trẻ.
Lương An đã giành vị trí đầu tiên trong bài kiểm tra xếp lớp và được Cao Tĩnh công nhận. Trong bữa tiệc sinh nhật của Cao giáo sư, con đã viết bức “Lan Đình tập tự”, nét chữ rất tuyệt vời.
Con bé đã vững vàng khẳng định mình trong gia đình này. Lương An, con bé thực sự đã lớn lên y như những gì mẹ tôi đã dạy.
Con bé không bao giờ để những chuyện bên ngoài ảnh hưởng đến nội tâm của mình, cho dù Lương Đình có mắng, con bé vẫn có thể bình tĩnh viết xong chữ, sau đó giơ tay tát một cái vào mặt Lương Đình, khiến Lương Đình không dám nói tiếp.
Có lẽ là thai song sinh, Lương Đình bị Lương An ảnh hưởng sâu sắc. Con bé dần ngừng nói dối, không trốn học nữa, cũng không giao du với những người bạn mờ ám đó. Mỗi tối đều ở nhà tập piano, đọc sách và học.
Lương An chỉ vô tình khen một bản nhạc con bé chơi hay, con bé liền có thể chơi bản nhạc đó liên tục ba ngày. Lương Đình là một đứa trẻ rất nhạy cảm về huyết thống, Lương An có thể cho con bé cảm giác tình thân máu mủ này.
Đôi lúc tôi nhìn Lương An và nghĩ, có lẽ con bé là người mà mẹ tôi phái đến để giám sát tôi. Lương An biết tôi có bí mật, muốn ép tôi đến trước mộ của mẹ nhận tội, nhưng tôi không dám, làm sao tôi dám đối mặt với bà ấy.
Hai năm yên bình trôi qua. Khi chúng đang học năm thứ ba trung học, Thẩm Thành đã trở lại. Hiện giờ hắn đã là một bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng, trẻ tuổi và tài năng, những ấn phẩm học thuật mà hắn đã xuất bản nằm ngoài tầm với của tất cả chúng tôi.
Trong buổi họp lớp, hắn lại như một vì sao sáng, tỏa ánh hào quang rực rỡ. Có người trêu chọc tôi: “Lương Sơn, nghe nói cậu lại bị đình chỉ công tác, chậc chậc, bát cơm mềm nhà họ Cao này cũng không ngon chút nào, đắc tội với Cao đại tiểu thư, đến cửa bệnh viện cũng không được vào. Buổi tối cậu ngủ ở đâu được? Đừng nói với tôi là quỳ trên bàn phím nhé.”
Mọi người vừa cười vừa đùa, giẫm lên tôi để nâng cao Thẩm Thành trong tay. Cao Tĩnh ngồi một bên không nói gì. Tôi đang nghĩ, Thẩm Thành, cậu dựa vào cái gì?
Vì vậy tôi hỏi Thẩm Thành xem hắn có muốn tiếp tục chơi trò chơi năm đó không. Sau đó tôi đã đưa Lương Đình đi ăn tối với Thẩm Thành, tôi đã nuôi Lương Đình lớn lên, nên biết rõ con bé sẽ không thể cưỡng lại được một người đàn ông như Thẩm Thành.
Cũng không biết Thẩm Thành nghĩ cái gì, hắn biết Lương Đình có thể là con gái của hắn, nhưng hắn vẫn là hưởng thụ sự sùng bái mà Lương Đình dành cho hắn.
Vì vậy, hãy nhìn xem, làm sao một kẻ cặn bã như vậy có thể xứng đáng đứng trên thiên đường? Hắn phải rơi vào vũng bùn và bị hàng ngàn người giẫm dưới chân như tôi.
Ngày Lương Đình được đưa ra nước ngoài, tôi nhìn thấy Lương An trong biệt thự, tôi biết con bé đã biết gì đó.
Tôi luôn cho rằng Cao Tĩnh sẽ không bao giờ dám gọi cảnh sát để mặc cho tôi chơi đùa với cô ta. Nhưng không ngờ Lương An đã phát hiện ra chuyện này, thậm chí còn lén lút điều tra mọi chuyện.
Cảnh sát xông vào bắt chúng tôi. Khi tôi đi ra ngoài, tôi thấy Lương An cũng được cảnh sát đưa ra ngoài. Con bé giống như một con thỏ trắng nhỏ nhút nhát, nhưng khi con bé liếc sang tôi, ánh mắt lại lạnh lùng.
Là con bé, người đã cho Cao Tĩnh dũng khí giăng bẫy, cũng có dũng khí báo cảnh sát. Người mà mẹ tôi nuôi dưỡng quả nhiên lợi hại.
Sau khi tôi bị kết án, Lương An đã đến gặp tôi. Con bé chỉ nói một câu: “Dập đầu 3 lần đi.” Vẻ mặt của Lương An rất bình tĩnh, giọng điệu rất lãnh đạm.
Có vẻ như trong ba năm qua, con bé đã điều tra tôi, dạy dỗ Lương Đình và hỗ trợ Cao Tĩnh. Tất cả chỉ vì ngày hôm nay, để tôi quỳ lạy, dấp đầu trước mặt mẹ.
Chữ “An” trong tên của Lương An chính là chỉ cầu tâm an. Mẹ ơi, bây giờ mẹ ở dưới cửu tuyền đã thấy an tâm chưa?
Ngoại truyện Bùi Dung Xuyên
Tôi sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên gặp Lương An. Tôi đang đứng ở ban công tầng một chơi game thì nhìn thấy một cô gái đi vào vườn nhà tôi hái bồ công anh.
Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa và có vết bỏng trên cánh tay, nhưng vẻ mặt cô ấy rất bình tĩnh. Tôi biết cô ấy là em gái song sinh của Lương Đình, rất nhiều người đã biết chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Tôi không biết tại sao mình lại không kìm được mà lao ra trêu chọc cô ấy. Cô ấy ngước mắt lên nhìn, một đôi mắt đen trắng trong veo, trong vắt như nước suối trên núi, cũng rất lạnh lẽo.
Cô ấy phớt lờ tôi, tôi lại càng muốn chặn đường cô ấy. Cô ấy nắm lấy cánh tay đang chắn đường của tôi, đẩy ra. Tôi đung đưa qua lại như bèo trôi trên mặt hồ, cô ấy đẩy tôi xuống. Lương An bước qua tôi, để lại cho một bóng lưng.
Sau đó, trong kỳ thi xếp lớp, tôi đã giúp cô ấy vạch trần việc thi hộ. Nhìn cô ấy giả vờ rơi nước mắt, đôi mắt hồng hồng rất dễ thương. Sau khi chia lớp, chúng tôi ngồi cùng một bàn.
Tôi không thể tự chủ được mà ngắm nhìn cô ấy. Ngắm cô ấy trong nắng sớm vừa gặm một quả táo, vừa vẽ một chú heo con vào cuốn sách tiếng Anh. Ngắm cô ấy trong giờ nghỉ trưa uyển chuyển luyện võ dưới hàng ghế cuối cùng ở lớp. Ngắm cô đọc thơ trong lớp, đôi mắt nheo lại, hàng mi run run.
Lương An rất đặc biệt, dù im lặng giữa đám đông, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy.
“Bùi Dung Xuyên, cậu và Lương An ngồi cùng bàn, có thể tìm hiểu xem cậu ấy thích gì không?”
“Chúng tôi không dám tiếp cận cậu ấy, cũng không dám đố kỵ với cậu ấy.”
“Cậu ấy chỉ cần nhìn tôi một cái, tôi đã thấy hoảng loạn bối rối rồi.”
Lương An rất nổi tiếng trong các nữ sinh ở lớp, cũng không có nam sinh náo dám trêu chọc cô ấy. Ngoại trừ tôi ra, không nam sinh nào có thể đến gần cô ấy đến thế.
Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến tôi cảm thấy tim mình như đang lơ lửng trên bầu trời. Trong lòng Lương An, tôi có lẽ cũng là một người đặc biệt.
Trong giờ tự học buổi tối, cô ấy xem tạp chí. Tay tôi ngứa ngáy, lấy bút chọc vào mu bàn tay trắng nõn của cô ấy.
Cô ấy thậm chí còn không ngẩng đầu lên mà chỉ đặt một ngón tay lên mặt tôi, chỉ bảo tôi nghiêm túc đọc sách đi. Tôi bị mê hoặc và nắm lấy ngón tay của cô ấy. Lương An quay đầu nhìn tôi, hừ một tiếng: “Hử?”
Tim tôi gần như nhảy ra khỏi cổ họng, tôi tùy tiện kiếm cớ: “Cái này… câu hỏi này tôi phải làm thế nào?”
Lương An cúi đầu, giảng bài cho tôi, một ít sợi tóc xõa xuống tai. Tôi thầm nghĩ trong lòng, biết bao giờ mình mới có thể đưa tay lên vuốt tóc cô ấy.
Vào năm thứ hai trung học, Lương An được chọn biểu diễn trong bữa tiệc ngày đầu năm mới. Cô ấy mặc một bộ y phục họa tiết thủy mặc, thổi bài “Đao kiếm như mộng” bằng sáo.
Cô ấy một tay cầm k//iếm, một tay cầm sáo, như thể cô ấy bước ra từ thế giới võ hiệp. Mọi người ngồi xem đều la hét như đ//iên, cùng đồng thanh hát.
“Kiếm của ta đi đâu? Yêu hận khó yêu. Kiếm của ta xuyên qua bầu trời, không biết đúng sai.”
Lương Đình đứng trên ghế hét lớn: “Đó là em gái tôi! Lương An, con bé là em gái của tôi!”
Mọi người đều vì cô ấy mà phát cuồng. Cô ấy bình tĩnh cầm một cây kiếm hoa, hạ màn. Giữa núi non hùng vĩ và sóng thần, chỉ còn lại một thân ảnh.
Cô ấy đến trong im lặng, và rời đi trong sự náo nhiệt. Tôi ngồi trên ghế, tim đập thình thịch. Tôi biết, tôi hết cách cứu rồi.
Vào năm cuối trung học của tôi, có rất nhiều chuyện đã xảy ra với Lương gia. Lương Đình t//ự t//ử không thành, sau đó lại xuất ngoại trước khi vết thương của cô ấy lành hẳn.
Chuyện tương tự đã xảy ra với dì Cao và dì ấy đã phải đến gặp bác sĩ tâm lý. Sau khi Lương Sơn và Thẩm Thành bị kết án. Lương An ngồi trên một chiếc ghế dài trong tiểu khu, dùng đàn chơi “An hồn khúc” một lúc lâu.
Tôi ở bên cô ấy. Lương An nói: “Bùi Dung Xuyên, cùng tôi đi gặp bà nội và sư phụ.”
Tôi nghe thấy chính mình nói: “Được.”
Tôi giơ tay lên vén một sợi tóc bên tai cô ấy.
[HẾT]