Đằng Sau Vẻ Hào Nhoáng - Chương 6
13.
Khi Lương Sơn gửi tin, tôi vẫn bảo mẹ đến chỗ hẹn như mọi khi. Hơn nữa tôi đã gửi tin nhắn cho Thẩm Thành, mời hắn đến khu biệt thự tư nhân.
Đối với một kẻ cặn bã như Thẩm Thành, chỉ cần tôi giả vờ là một cô gái đang ghen tị với chị gái mình, muốn giành lấy sự ưu ái của hắn và tìm kiếm sự công nhận, hắn sẽ vui vẻ hẹn hò để chứng tỏ sự quyến rũ của mình.
Nếu tôi đoán đúng thì trong bữa tiệc đó, Thẩm Thành và Lương Sơn đã cấu kết với nhau, x//âm ph//ạm mẹ tôi. Bùi Dung Xuyên và tôi điều tra kỹ lưỡng, và chúng tôi đã tìm được một người phục vụ từ khách sạn năm đó.
Cô ấy đích thân nói với tôi rằng lúc đó Thẩm Thành đã thuê một căn phòng, khi cô ấy đi dọn phòng, cô ấy nhìn thấy bên trong có hai đôi giày nam có kích cỡ khác nhau.
Nói cách khác, mẹ tôi say rượu đến phòng của Thẩm Thành tìm hắn, nhưng bên trong đã có sẵn một người đàn ông khác.
Sau khi Thẩm Thành trở về Trung Quốc, hai người lại hợp tác với nhau để dùng những bức ảnh cũ đó uy hiếp mẹ tôi.
Họ trốn trong bóng tối để thỏa mãn dục vọng thú tính và tâm lý đồi trụy xấu xa không có nơi nào để trút giận. Tôi đến gặp Thẩm Thành, ám chỉ muốn cùng hắn phát sinh quan hệ, nhưng khi hắn không nhịn được mà bắt đầu x//âm ph//ạm tôi, thì tôi lại vùng vẫy dữ dội khiến cho người đầy vết thương, trông vô cùng chật vật.
Hắn không hề biết rằng tôi bắt đầu học đấm bốc từ năm 3 tuổi, nắm rõ nguyên tắc lấy nhu khắc cương. Chỉ cần muốn, tôi có thể dễ dàng thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.
Trong lúc đang vật lộn thì nẹ tôi lao vào cứu tôi và đẩy Thẩm Thành ra. Trong vòng một phút, Lương Sơn đeo mặt nạ lao vào. Tôi nghe thấy ông ta tức giận nói với Thẩm Thành: “Sao nó lại ở đây!”
Mẹ tôi đ//iên cuồng tìm cách trốn thoát, nhưng Lương Sơn và Thẩm Thành đã kéo bà ra ngoài, nhốt tôi trong phòng. Không có bằng chứng hay dấu vết nào về những gì đã xảy ra 18 năm trước.
Trong sáu tháng qua, Lương Sơn đã bí mật c//ưỡng b//ức và b//ạo h//ành mẹ tôi, nhưng ông ta chưa bao giờ lộ mặt. Tôi chỉ nghi ngờ ông ta, nhưng không có bằng chứng nào cả.
Hôm đó tôi hỏi Lương Sơn: “Trong bữa tiệc xuất ngoại của Thẩm Thành, là ông đã c//ưỡng h//iếp mẹ tôi đúng không?”
Lúc đó, ông ta đã nói với tôi: “Con có bằng chứng không?”
Vậy nếu không có bằng chứng thì tôi sẽ tạo ra bằng chứng. Lương Sơn, ông đã được tự do mười tám năm, nhưng ông sẽ phải sống hết phần đời còn lại trong tù.
Không có phiên tòa công khai nào liên quan đến việc Thẩm Thành và Lương Sơn đã cường bạo mẹ tôi. Ông ngoại đã ra mặt và chặn mọi tin tức trên các phương tiện truyền thông.
Sau khi đưa Lương Đình ra nước ngoài, tôi đã đến thương lượng với ông ngoại.
“Nếu người đó thực sự là Lương Sơn, suýt chút nữa đã ép chet Lương Đình, sau này sẽ ép chet mẹ cháu. Nếu để hắn ung dung không bị trừng phạt, danh tiếng của ông, thể diện của nhà họ Cao có thể sẽ được bảo toàn, nhưng cháu sẽ không còn chị gái và cũng không còn mẹ. Nếu hắn tiếp tục sống, hắn chắc chắn sẽ không để nhà họ Cao có ngày nào được bình yên.”
“Vì vậy, cháu nhất định sẽ thuyết phục mẹ đứng lên tố giác những kẻ cầm thú đó, báo cảnh sát và đưa những kẻ cặn bã đó ra trước công lý.”
“Ông ngoại, nếu sau sự việc này, người vì giữ thể diện mà ép chet mẹ cháu, cháu sẽ không bao giờ để yên đâu.”
Sau khi nghe những lời tôi nói, ông tôi tức giận nói: “Nếu để những thứ bẩn thỉu hoặc những bức ảnh đó bị rò rỉ ra ngoài, thì đi chet đi! Cao gia chúng ta không có loại con gái như vậy!”
“Đáng lẽ nó nên tự sát ngay vào ngày xảy ra chuyện đó! Nó đã sống hèn hạ suốt mười tám năm, sự trong trắng của nó đã mất từ lâu rồi. Nó còn dám báo cảnh sát sao? Một con nhóc như mày, còn muốn uy hiếp Cao gia chúng ta, để ta xem mày có thể làm gì khiến Cao gia chúng ta không thể yên ổn.”
“Khi cháu 3 tuổi, bà nội đã gửi cháu đến một Đạo quán để học võ.” Tôi đứng dậy, nhìn xuống ông ấy và chậm rãi nói: “Sư phụ của cháu chính là ông ấy.”
Tôi nhúng tay vào cốc nước và viết ba chữ lên bàn. Ông ngoại tôi nhìn ba chữ đó dần biến mất, toàn thân ông như cứng đờ, muốn nói gì đó nhưng môi chỉ mấp máy.
“Năm 15 tuổi cháu rời Đạo quán, sư phụ đã dặn cháu phải không ngừng tiến về phía trước. Nếu có chuyện gì xảy ra có thể đến tìm người. Dù trời có sập, người cũng sẽ thay cháu chống đỡ.”
Trước khi rời đi, tôi quay lại nói với ông ngoại:
“Ông ơi, cháu nghĩ có lẽ ông không muốn cháu phải phiền đến sư phụ đâu đúng không?”
Mỗi khi có đại sự, tâm càng phải tĩnh, thần trí mới minh bạch, lúc ấy rắc rối mới biến mất. Đây là điều sư phụ đã dạy tôi.
Năm 15 tuổi, tôi đã đến đó để cầu cho bà nội có thể tâm an, cũng là để báo đáp ân dưỡng dục của bà. Năm 18 tuổi, tôi tìm đến ông ngoại để tìm lại công lý cho mẹ tôi và báo đáp ân sinh thành.
14.
Thẩm Thành và Lương Sơn bị kết án tù chung thân, cảnh sát cũng điều tra những gì đã xảy ra 18 năm trước.
Theo Thẩm Thành, năm đó khi nhận được tin nhắn hẹn gặp từ mẹ tôi, Lương Sơn đã ở gần đó. Lương Sơn hỏi hắn có muốn chơi lớn một lần không, hắn lúc đó đã uống quá nhiều nên đồng ý.
Đêm đó không bật đèn, hắn cùng Lương Sơn x//âm ph//ạm mẹ tôi. Sau khi mẹ tôi nhận thấy điều đó, bà bắt đầu phản kháng. Lương Sơn trói tay mẹ tôi bằng một sợi dây, bịt mắt bà, quay nhiều ảnh và video.
Sau đó, mẹ tôi phát hiện bản thân có thai, nhưng vì lý do thể chất mà lại không thể phá thai. Bà tìm đến Lương Sơn và đề xuất một thỏa thuận, Lương Sơn đồng ý. Nhưng bà không biết rằng á//c q//uỷ đã c//ưỡng b//ức bà đêm đó chính là Lương Sơn.
Sau khi tuyên án, tôi đến nhà tù gặp Lương Sơn, mang theo một bức ảnh của bà tôi.
“Quỳ lạy ba lần.” Tôi đặt bức ảnh lên bàn và nói với ông ta.
Lương Sơn nhìn tôi hồi lâu, cười lớn: “Không ngờ chuyện này lại rơi vào tay một con nhóc như thế này! Đúng là đứa trẻ được bà ấy nuôi dưỡng mới có thể có tâm tư và dũng khí như thế.”
“Năm đó, ta và Thẩm Thành cùng nhau làm ra chuyện đó, sau khi rời khách sạn, ta quay lại trường học, gặp bà nội của con, bà ấy cầm theo một cái túi rất cũ, ngồi trên bậc đá trước cửa ký túc xá, tay vẫn đang cầm một cuốn sách, đợi ta. Người qua người lại, ai cũng đánh giá bà lão trông tồi tàn tội nghiệp này, nhưng bà ấy vẫn vô cùng trấn tĩnh, đón nhận mọi ánh mắt.”
“Bà nội con chỉ cần nhìn một cái là có thể đoán ra được ta đã làm chuyện gì đó xấu xa, ta vốn dĩ không thể che giấu nổi sự hoảng loạn khi đối mặt với bà ấy.”
“Ta đã kể lại hết mọi chuyện cho bà ấy nghe. Ta cũng nói nếu bà ấy đi báo cáo ta thì chẳng khác nào tự tay giet chet ta. Cả đời bà ấy dù là đi hay ngồi đều sống thẳng lưng, nhưng cuối cùng vì ta mà khiến cho quãng đời còn lại của bà ấy sống trong áy náy và bất an.”
“Lương An, bà ấy đã nuôi con mười lăm năm, đáng lắm.”
Lương Sơn quỳ xuống, lạy ba lạy, khi quay lưng rời đi, nước mắt ướt đẫm.
Đêm đó tôi mơ thấy bà nội. Trong mơ, bà ôm tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc và dỗ tôi ngủ. Bà gọi tên tôi: “An An, An An.”
Bà ơi, bây giờ bà đã được thanh thản rồi đúng không?
Ngoại truyện Lương Sơn
Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi ở đầu làng. Mẹ tôi đã đưa tôi về nuôi và đặt tên cho tôi là Lương Sơn. Bà ấy nói hy vọng tôi sẽ lớn lên thành một người có lòng bao dung vạn vật, điềm tâm tĩnh khí như ngọn núi.
Nhưng tôi đã làm bà ấy thất vọng. Lòng dạ tôi hẹp hòi, hèn mọn và đen tối.
Khi tôi 5 tuổi, tôi biết được thân phận của mình, nghe người dân trong làng bàn tán rằng bố ruột tôi là kẻ h//iếp d//âm, còn mẹ ruột tôi đã đ//âm chet ông ta rồi nhảy xuống sông t//ự t//ử.
Bỏ lại tôi một mình không có ai chăm sóc nên mẹ nuôi đã đưa tôi về nhà. Bà và bố tôi không con cái. Sau khi bố tôi qua đời, bà một mình nuôi tôi trong một viện nhỏ.
Trong viện nhỏ đó được trồng nho và hoa hồng, tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng ngăn nắp. Bà ấy dạy tôi viết thư pháp, thổi sáo, còn đọc cả “Mạnh Tử” và “Lão Tử”. Tôi không biết tại sao một người như bà ấy lại nguyện ý muốn ở lại một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy.
Bà ấy sống một cuộc sống đơn giản về vật chất nhưng lại phong phú về tinh thần. Mẹ tôi kể rằng khi còn nhỏ bà đã trải qua quá nhiều cảnh phồn hoa nên ở độ tuổi này bà không còn để ý đến ăn mặc nữa.
Nhưng tôi thì khác. Từ nhỏ đến lớn tôi đã muốn vượt lên trên. Tôi dồn hết sức lực để thi vào Đại học Y, mọi người trong làng đều khen ngợi thành tích của tôi, nói tôi là văn khúc tinh chuyển thế.
Mẹ giúp tôi thu dọn hành lý, trước khi đưa tôi đến trường, bà đã dặn tôi: “Thế giới ngoài kia hào nhoáng và nhiều cám dỗ, Lương Sơn, con phải vững lòng lên. Hãy kiên định, giữ vững bản thân, mới không bị lạc lối ở nơi đó.”
Lúc đó, tôi không hiểu rõ được lời bà nói cho đến khi tôi nhập học vào Đại học Y.
Có quá nhiều cậu ấm cô chiêu, có quá nhiều phú quý phồn hoa. Ban đầu tôi còn nghĩ mình là một thiên tài, văn khúc tinh chuyển thế, một ngôi sao đang vươn tới những tầm cao hơn.
Nhưng khi gặp những người như Thẩm Thành và Cao Tĩnh, tôi mới nhận ra mình chỉ là một người thật tầm thường. Thẩm Thành sinh ra trong một gia đình giàu có, lại rất thông minh.
Tôi ở chung ký túc xá với hắn, hàng ngày tôi nhìn hắn yêu đương, rồi lại chơi game, nhưng vẫn có thể dễ dàng đạt điểm cao trong kỳ thi.
Về phần tôi, phải tranh thủ từng giây từng phút học hành, rồi lại ghi nhớ, đọc ghi chú và làm đề mọi lúc để duy trì điểm số của mình.
Cao Tĩnh, bố cô ấy là một người nổi tiếng trong lĩnh vực y tế, cô luôn ngẩng cao đầu và xếp thứ nhất. Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy, luôn cảm thấy cô ấy ngoài tầm với của mình.
Tôi không biết từ khi nào mọi người đều biết rằng tôi yêu thầm cô ấy. Một lần tôi nghe được Cao Tĩnh nói sau lưng tôi: “Lương Sơn, cậu ta chỉ là một kẻ tầm thường, đầy tự ti.”
Tầm thường, tự ti, hai chữ này đã hoàn toàn xuyên thủng trái tim tôi. Tôi giấu hết sự tức giận, đau đớn, đi theo cô ấy và Thẩm Thành như một cái đuôi.
Mọi người đều nói chúng tôi là “Ba chàng lính ngự lâm của trường Y”, nhưng tôi là người duy nhất biết rằng tôi chỉ là một tên hề để cô ấy chọc tức Thẩm Thành.
Cao Tĩnh thích Thẩm Thành, nhưng cô ấy không biết rằng ban đêm ở ký túc xá nam, Thẩm Thành đã lôi cô ấy ra mà chế nhạo: “Cô ta trông khá xinh đẹp, dáng người cũng được, nhưng tính cách lại quá mạnh mẽ, thích thể diện. Một cô bạn gái như vậy, mệt chet tôi rồi, nhưng nếu chơi đùa với cô ta trên giường cũng không tồi, nhưng cô ta nhất định không đồng ý.”
Người đàn ông mà Cao Tĩnh thích lại nhận xét về cô ấy với vẻ khinh thường như vậy đấy.
Chúng tôi cùng nhau thi đỗ nghiên cứu sinh. Không ai biết tôi hạnh phúc đến thế nào.
Tôi luôn cảm thấy đây là bước khởi đầu của cuộc đời mình. Mọi người đều biết tỷ lệ trúng tuyển sau đại học của trường này thấp đến mức nào. Một sinh viên vừa tốt nghiệp có thể thi thẳng lên nghiên cứu sinh đã chứng minh được giá trị của tôi.
Nhưng không lâu sau, Thẩm Thành tuyên bố sẽ đi du học. Ngôi trường mà hắn nhắc đến là ngôi trường mà tất cả sinh viên y khoa đều hướng tới. Đó cũng là một ngôi trường nằm ngoài tầm với của tôi.
Tôi nhìn hắn được mọi người bao quanh, trông như chúng tinh phủng nguyệt (ngàn ngôi sao vây quanh mặt trăng), tất cả những lời chúc mừng và hào quang đều đổ dồn về Thẩm Thành.
Tôi đang đứng trong góc, ẩn mình trong bóng tối, vô dụng. Thẩm Thành đêm đó uống rượu, có chút say.