Đằng Sau Vẻ Hào Nhoáng - Chương 5
10.
Khi cảnh sát tìm thấy tôi, tôi mặc một chiếc váy mỏng và bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm ở một biệt thự.
“Cứu tôi với! Cứu tôi!”
Khi nhìn thấy cảnh sát, tôi hét lên trong tuyệt vọng và đau đớn. Một nữ cảnh sát quấn tôi trong chiếc áo khoác, liên tục an ủi tôi: “Đừng sợ, đừng sợ, chúng tôi đến đây để cứu em.”
Mẹ tôi đang ở phòng bên cạnh. Trên người bà ấy đầy những vết sẹo do roi, nến và dây thừng. Khi được cứu thì bà ấy đã chet rồi.
……
Một giờ trước, tôi khoác chiếc cặp đi học, đến biệt thự tư nhân hẻo lánh này. Người tiếp đón tôi chính là Thẩm Thành.
Tôi run rẩy trong chăn, rơi nước mắt nói: “Chị gái của em thích Thẩm Thành, do em ghen tị với chị ấy nên muốn c//ướp Thẩm Thành. Ông ta bảo em đến biệt thự nên em đã đến đây. …..Nhưng không ngờ…ông ta muốn c//ưỡng h//iếp em! Sau đó, mẹ em đến cứu em, Thẩm Thành cùng một người đàn ông đeo mặt nạ khác đã kéo bà ấy ra ngoài.”
“Lúc đầu em còn nghe thấy tiếng hét của bà ấy, sau đó em không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, em sợ quá, chị cảnh sát, mẹ em thế nào rồi?”
Nhân viên cảnh sát vừa ghi lại lời khai của tôi, vẻ mặt dường như không thể chịu nổi.
“Lương An, theo Thẩm Thành nói, em mới là người chủ động… đề nghị phát sinh quan hệ.”
Cảnh sát cúi đầu ghi chép.
Tôi sợ hãi nói: “Là em đề nghị, nhưng về sau em quá sợ hãi, em nhất quyết chống cự nhưng Thẩm Thành không cho em đi. Em gọi điện cầu cứu mẹ em, bà ấy đến, Thẩm Thành mới thả em ra.”
Sau đó tôi không thể nói thêm được lời nào nữa, chỉ nghe đến tên Thẩm Thành tôi đã sợ đến mức run rẩy. Bác sĩ khuyên nên để tôi bình tĩnh lại, bấy giờ cảnh sát mới rời đi.
Bị ngăn cách bởi một bức tường, mẹ tôi đang nằm trên giường cạnh tôi. Tôi kéo chăn lên, che mặt, nhẹ nhàng lau nước mắt.
Thẩm Thành, cố ý h//ãm h//iếp trẻ vị thành niên còn chưa đủ để tống hắn vào tù. Nhưng hắn cấu kết với Lương Sơn, xâm phạm mẹ tôi, hình phạt tổng hợp cho nhiều tội danh, đủ để khiến hai tên cặn bã bọn hắn phải ngồi tù cả đời!
11.
Vào một buổi sáng sớm cách đây sáu tháng, tôi đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng ở mẹ tôi. Ba giờ sáng, bà mặc váy dài và áo choàng về nhà.
Tôi nhớ rõ rằng khi ra khỏi nhà bà ấy mặc một chiếc áo khoác cashmere, nhưng chiếc áo khoác đó đã bị mất. Lúc này đáng lẽ bà ấy phải đang ngủ ở nhà.
Khi nhìn thấy tôi, trong mắt bà hiện ra vẻ hoảng sợ, nhưng rất nhanh bà ấy đã cố gắng che giấu cảm xúc của mình, cau mày bảo tôi mau đi ngủ.
Tôi thấy tư thế đi lại của bà ấy có chút kỳ lạ, đứng không vững, không dám dùng lực vào mắt cá chân. Rõ ràng là bà ấy mới bị đánh. Bà ấy bị thương nhưng lại không dám để tôi phát hiện.
Một người phụ nữ bình thường nếu bị tấn công sẽ gọi cảnh sát. Nhưng nếu bà ấy không chỉ bị đ//ánh mà còn bị x//âm ph//ạm thì sao?
Kể từ đó, tháng nào cũng có một ngày đến tận sáng sớm bà ấy mới trở về nhà. Có một lần, tôi xông vào phòng tắm thì thấy bà ấy đang co ro trong bồn tắm với những vết thương khắp người.
Khi nhìn thấy tôi, bà ấy lấy một chiếc khăn tắm che kín người, cáu kỉnh bảo tôi đi ra ngoài. Ngay lúc đó tôi đã hiểu rằng bà ấy đã bị c//ưỡng h//iếp.
Nhưng mẹ tôi không nói gì, hàng ngày vẫn cố gắng sống như một người bình thường. Tôi biết tại sao bà ấy lại phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cũng hiểu tại sao bà ấy phải đến các cuộc hẹn mỗi tháng. Bởi vì bà không dám để chuyện này bị phơi bày.
Bà ấy muốn giữ thể diện của nhà họ Cao, không muốn gặp phải bị chỉ trích. Nếu cả thành phố biết chuyện này, ông ngoại tôi sẽ đ//ánh chet bà ấy. Bà ấy sợ ông ta đến mức dù đã là một người phụ nữ gần bốn mươi vẫn không dám thở mạnh trước mặt ông.
Nhưng có một số việc nằm ngoài tầm kiểm soát của bà ấy. Sự ham muốn thú vật ấy ngày càng lớn hơn, tôi vô tình nhìn thấy một tin nhắn trên điện thoại di động của bà ấy.
Tôi nhờ Bùi Dung Xuyên kiểm tra tài khoản ngân hàng hàng tháng của mẹ tôi. Bà đã chuyển một khoản tiền lớn vào tài khoản nước ngoài. Những con súc vật ấy không những h//ãm h//iếp bà ấy mà còn tống tiền bà.
Tôi nhìn vào thời điểm thanh toán hóa đơn, phát hiện ra một điểm mấu chốt, vào một mùa đông cách đây 18 năm. Mùa đông năm ấy có rất nhiều chuyện xảy ra. Năm đó Thẩm Thành đi du học, mẹ tôi mang thai rồi cưới bố tôi.
Bùi Dung Xuyên giúp tôi hỏi thăm rất nhiều chuyện, cậu ấy nói: “Chị họ của tôi và mẹ cậu là sinh viên học chung một trường. Lúc đó, Thẩm Thành, mẹ cậu và Lương Sơn cùng nhau thi tuyển sinh sau đại học, cơ hồ cả trường đều biết chuyện Lương Sơn thích mẹ cậu, còn mẹ cậu lại thích Thẩm Thành. Vì vậy, khi mẹ cậu kết hôn với Lương Sơn, rất nhiều người đã ngạc nhiên.”
18 năm trước mẹ tôi chỉ mới 22 tuổi, còn có tương lai tươi sáng. Nhưng bà ấy đã chọn nghỉ học một năm để sinh ra tôi và Lương Đình, rồi chuyển từ y sang kinh tế. Cũng trong năm đó mẹ tôi và Lương Sơn lấy được chứng chỉ.
Một người như Lương Sơn, xuất thân bình thường, ngoại hình cũng trung bình, mà lại có thể cưới mẹ tôi khi mới 22 tuổi, lại còn được ông ngoại tôi cho phép. Ông ta đã biến hôn nhân trở thành một cuộc giao dịch.
Lương Sơn lấy mẹ tôi để bà sinh con một cách hợp pháp. Và mẹ tôi đã cho Lương Sơn tiền tài địa vị như hiện tại. Thế là mấy năm nay họ ngủ riêng phòng, không có tình yêu.
Mẹ tôi coi Lương Sơn như cấp dưới, gọi là đến, đuổi là đi. Tức là ngay năm đầu tiên sau khi mẹ tôi lấy chồng, mẹ bắt đầu chuyển tiền vào tài khoản nước ngoài đó. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó với mẹ tôi trong bữa tiệc du học của Thẩm Thành nên bà ấy mới bị tống tiền.
Tất cả những điều này đều là suy đoán của tôi, và tôi cần một cơ hội để xác nhận suy đoán của mình. Sau khi Lương Đình ra nước ngoài, mẹ tôi dần suy sụp tinh thần. Với sự kích thích của tôi, cuối cùng mẹ cũng nói cho tôi biết sự thật.
12.
Sau khi Lương Đình t//ự t//ử và nhập viện, mẹ tôi có vẻ rất bình tĩnh nhưng thực tế bà đã mất ngủ nhiều đêm. Phòng tắm đầy tóc rụng, ban đêm bà ấy uống rất nhiều rượu,nhưng ngày hôm sau vẫn đi làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi biết cuộc sống của mẹ tôi bây giờ chỉ như ngàn cân treo mành chỉ, một khi sợi chỉ đó mà đứt, bà ấy sẽ ra đi. Vào ngày tôi quyết định đưa Lương Đình ra nước ngoài, mẹ tôi đã đưa cho tôi một thẻ ngân hàng.
Bà ấy đã với tôi rất nhiều chuyện: “Lương An, trước khi con 15 tuổi mẹ đã không nuôi con một ngày nào, mẹ biết con đối với mẹ cũng không có tình cảm gì. Bà nội của con đã nuôi con rất tốt, nửa năm nữa con sẽ thành người lớn. Sau khi trúng tuyển đại học, con không cần phải về nhà. Hai năm qua chúng ta giày vò nhau đã đủ rồi.”
Bà ấy vẫn mạnh mẽ như ngày nào, mặc một bộ váy chỉnh tề, ngồi trên ghế sofa uống rượu vang đỏ. Tôi đoán số tiền trong thẻ ngân hàng đó đủ để tôi sống sung túc lâu dài. Suy cho cùng, mẹ tôi không giỏi làm mẹ nhưng khả năng kiếm tiền của bà lại thuộc hàng đỉnh cao.
“Mẹ đã thi tuyển vào trường đại học y với số điểm khoa học cao nhất, lại vào trường y hàng đầu cả nước với số điểm cao nhất trường.”
Tôi ném tấm thẻ trước mặt bà ấy.
Trước vẻ mặt kinh ngạc của bà ấy và nói tiếp:
“22 tuổi kết hôn sau đó đã nghỉ học một năm, lại có thể thi vào một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài để học kinh tế. Bây giờ trở thành một nhà đầu tư nổi tiếng trong giới tài chính, một Cao Tĩnh như thế lại bị huỷ hoại bởi những loại sâu bọ bẩn thỉu chỉ có thể chui rúc trong bóng tối hay sao? Mẹ định trở thành con rối mặc người khác điều khiển hết cả cuộc đời này à? Để người khác thao túng và làm nhục! Để người khác tống tiền!”
“Con thì biết cái gì?” Mẹ tôi chợt suy sụp:
“Cuộc đời mẹ đã mục nát từ năm 22 tuổi!”
Đêm đó mẹ đã uống rất nhiều rượu và đau đớn kể cho tôi nghe về những chuyện đã qua.
“Từ khi hiểu chuyện, mẹ đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà ông ngoại con giao cho. Bà ngoại con đã sắp xếp tất cả cho mẹ, từ quần áo và giày dép khi ra ngoài, chưa bao giờ cho phép mẹ có ý kiến riêng. Mẹ thích Thẩm Thành, đó là lần duy nhất trong đời mẹ có thể kiểm soát được một chuyện gì đó.”
“Hắn rất phong lưu, xung quanh cũng có quá nhiều cô gái. Khi đó hắn chuẩn bị đi du học. Đêm đó, mẹ bị ám ảnh bởi hắn, liền nảy ra ý định muốn ngủ với hắn một đêm trước khi hắn rời đi. Lúc đó mẹ đã rất sợ nên uống rất nhiều rượu.”
Mẹ tôi nói điều này, ôm tôi và phải rất lâu mới nói ra: “Mẹ cảm thấy…không chỉ có một người trong đêm hôm đó, lúc đó mẹ mơ hồ cảm nhận được còn có những người khác, nhưng mẹ quá choáng váng, không thể rời khỏi đó.”
“Sau đó mẹ có thai, lúc phát hiện thì đã được ba tháng. Mẹ cưới bố con và sinh ra hai đứa các con. Mẹ tưởng mọi chuyện đã ổn thoả hết. Mọi chuyện thực sự đã ổn cho đến một ngày mẹ nhận được những bức ảnh và video đó.”
Mẹ ôm tôi thật chặt và đau đớn nói: “Thật không thể nhìn nổi. Nếu những bức ảnh đó bị lộ ra ngoài, cho dù mẹ có thể chịu đựng được, nhưng cũng sẽ bị ông ngoại con sẽ ép chet mất. Nhà họ Cao không thể có một đứa con gái như vậy.”
“Vậy là người đó tống tiền mẹ, còn mẹ lại tiếp tục đưa tiền cho hắn.” Tôi nhẹ nhàng vuốt ve lưng bà ấy.
“Mẹ đã đưa tiền cho hắn trong suốt những năm qua, nghĩ rằng có thể giải quyết mọi chuyện bằng tiền.”
Mẹ tôi hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào nói:
“Nhưng nửa năm trước, hắn đột nhiên gửi tin nhắn cho mẹ, và yêu cầu mẹ đến gặp hắn, nếu mẹ không đến, lần nào hắn cùng dùng thủ đoạn ấy giày vò mẹ.”
“Mẹ cũng đã từng nghĩ đến việc báo cảnh sát, hoặc cầu xin ông ngoại của con giúp đỡ.”
Khi mẹ tôi nói điều này, bà hoàn toàn không nói nên lời. Khuôn mặt bà ấy buồn bã và tuyệt vọng.
Tôi nhẹ nhàng hỏi bà ấy: “Ông ngoại sẽ không bao giờ để mẹ báo cảnh sát, nếu sự việc bị bại lộ sẽ ép mẹ đi chet phải không?”
Ông ngoại tôi đúng là có thể làm ra việc như vậy.
“Mẹ không thể trở thành vết nhơ của Cao gia được.” Mẹ tôi lau nước mắt nói: “Lương An, con cũng nên ra nước ngoài đi. Đi ở với Đình Đình đi. Con bé sống một mình ở nước ngoài sẽ rất khó khăn.”
“Rồi để mẹ một mình, một đêm nào đó sẽ chet vì trầm cảm hay vì uống quá nhiều rượu sao?”
Tôi vỗ về bà ấy và nói: “Lương Đình có thể ra nước ngoài, nhưng con không thể rời đi. Con còn có việc muốn kiểm chứng, muốn cho bà nội một lời giải thích.”
“Ông ngoại sẽ giúp chúng ta. Mẹ tin con đi.”
“Lần này hãy dũng cảm đứng lên. Nếu không, sau khi Lương Sơn ép chet mẹ, hắn sẽ trở thành người giám hộ hợp pháp duy nhất của con và Lương Đình. Lúc ấy mẹ nghĩ sẽ thế nào? Bọn con sẽ xảy ra chuyện gì?”
Mẹ tôi có vẻ kinh ngạc: “Con nói người đó là Lương Sơn…”
Tôi nghi ngờ người đã x//âm ph//ạm mẹ tôi và tống tiền bà suốt bao năm qua chính là Lương Sơn.
Còn bà nội tôi đã biết sự thật về cuộc hôn nhân của Lương Sơn với mẹ tôi, nên mấy năm nay lương tâm bà luôn cắn rứt, sống trong áy náy hơn mười năm.
Cho đến khi chet, bà ấy vẫn không thể tha thứ cho mình và chet trong nước mắt.