Đằng Sau Vẻ Hào Nhoáng - Chương 4
8.
Khi tôi lên lầu, mẹ đang lao vào đánh Lương Đình như điên. Một người như bà ấy luôn đặc biệt chú ý đến hình tượng của mình, bây giờ tóc tai bù xù, vẻ mặt hung dữ, như thể bà ta đã mất trí.
“Đ//iên rồi! Tất cả đều đ//iên rồi! Tao đ//ánh chet mày! Còn hơn là sau này để mày bị người khác sỉ nhục cho đến chet!”
Khuôn mặt bà ấy đầy nước mắt, có chút đ//iên cuồng. Lúc đầu, Lương Đình còn la hét nhưng bị đánh một lúc chị ấy chỉ còn có thể kêu cứu yếu ớt. Tôi lao tới, giữ chặt khuỷu tay của mẹ, bẻ quặt cánh tay của bà ra sau.
“Mẹ! Tỉnh táo lại đi!” Tôi dùng chút sức giữ lấy cổ tay mẹ. Bùi Dung Xuyên đi tới xem tình trạng của Lương Đình, lo lắng nói: “Cậu ấy ngất xỉu rồi, phải đến bệnh viện!”
“Không thể đi được! Nếu vụ bê bối lớn như vậy mà lan ra! Ông ngoại mày sẽ đ//ánh chet tao!”
Bà ta càng nói càng kích động, vùng vẫy dữ dội: “Để nó chet đi! Chet rồi càng tốt!”
Tôi giơ tay phế huyệt vị trên cổ tay bà ta, trực tiếp khiến bà ta ngất đi. Bùi Dung Xuyên nói hãy đưa bọn họ đến đến bệnh viện tư nhân do chú cậu ấy mở, đảm bảo sẽ giữ kín chuyện này.
Trong đêm, chúng tôi lập tức đến bệnh viện. Lương Đình bị g//ãy tay, hai xương sườn và có vết thương khắp cơ thể. Mà mẹ tôi tỉnh dậy, chỉ nằm trên giường khóc mãi, bác sĩ phải cho bà uống thuốc an thần mới khiến bà chìm vào giấc ngủ.
Bác sĩ đã kiểm tra tình trạng của mẹ tôi, rồi đề nghị chúng tôi tìm bác sĩ tâm lý để kiểm tra cho bà ấy.
“Chị cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Mẹ đột nhiên lao vào phòng, tóm lấy chị rồi đánh.” Lương Đình đầy mặt sợ hãi, run rẩy nói: “Bà ấy biết chuyện của chị và Thẩm Thành rồi sao, nhưng làm sao bà ấy biết được…”
Lương Đình nói với tôi rằng chị ấy rất cẩn thẩn, luôn hẹn Thẩm Thành ở cổng sau trường học. Hai người chỉ mới gặp nhau ba lần, chỉ ôm nhau nói chuyện, chưa bao giờ cùng hắn đi nơi nào khác hay làm điều gì quá xa cả. Nhưng làm sao mẹ tôi biết được?
Ngoại trừ tôi và bố tôi, không còn ai biết chuyện Lương Đình và Thẩm Thành. Hiển nhiên đáp án chỉ có một. Bố tôi vốn dĩ đang đi công tác ở thành phố bên cạnh, Lương Đình vì quá sợ hãi nên đã gọi ông ấy quay về.
Khi đi ngang qua, tôi thấy bố ôm Lương Đình, không ngừng an ủi chị ấy: “Đình Đình ngoan, có bố ở đây, bố sẽ bảo vệ con.”
Vẻ mặt bố tràn đầy yêu thương. Lương Đình vừa khóc vừa nói: “Mẹ thật đáng sợ! Bố ơi, hãy đưa con đi. Con không muốn ở trong nhà này nữa.”
Bố tôi, cũng chính là Lương Sơn. Lương Sơn vuốt tóc Lương Đình, nhẹ nhàng nói: “Là lỗi của bố. Bố không ngờ giữa con và Thẩm Thành lại xảy ra chuyện như vậy. Đình Đình, con hãy nghỉ ngơi thật tốt. Bố sẽ cố gắng khuyên bảo mẹ con.”
“Bố, hai người ly hôn đi. Dù sao nhiều năm như vậy, mẹ cũng chưa bao giờ yêu bố.”
Lương Đình khóc lóc cầu xin: “Nếu bố ly hôn, con sẽ theo bố.”
“Lương Đình.” Tôi bước tới, bảo chị ấy nằm xuống, gật đầu nói với chị ấy: “Chị đi ngủ trước đi, em hứa với chị, ngày mai thức dậy, mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa.”
Lương Đình rất nghe lời tôi, nhìn tôi với ánh mắt lệ thuộc. Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Lương Sơn chậm rãi tháo kính ra lau, nhìn tôi cười nói:
“Lương An, nếu bố và mẹ ly hôn, con có theo bố không?”
Công bằng mà nói, mẹ tôi chưa bao giờ là một người mẹ tốt, bà ấy cường thế, độc đoán, thích thể diện. Bà ấy dung túng Lương Đình về vật chất, nhưng lại áp bức về mặt tinh thần, bà ấy chỉ thừa nhận những người có giá trị.
Vì thế sau khi tôi chứng minh được giá trị của mình, bà ấy cũng thừa nhận tôi. Trong hai năm qua, bà ấy chưa bao giờ đối xử tốt với tôi nhưng cũng chưa bao giờ bạc đãi tôi về mặt vật chất.
Kì thực, bà ấy cũng không yêu Lương Đình nhiều đến thế, bà ấy chỉ thích cảm giác khống chế Lương Đình mà thôi.
Tôi từng trò chuyện với Bùi Dung Xuyên, biết được mẹ tôi lớn lên trong một gia đình rất ngột ngạt. Từ nhỏ đến lớn, bà ngoại luôn khống chế mọi mặt của bà ấy, từ ăn gì hay mặc gì.
Còn ông ngoại tôi lại càng là người mắc chứng thích kiểm soát. Khi mẹ tôi còn nhỏ, mẹ có một con mèo con, nhưng vì không đạt được kỳ vọng của ông ngoại trong kỳ thi, nên ông ta đã dìm chet con mèo đó ngay trước mặt mẹ tôi.
“Nói về cuộc hôn nhân của hai người…” Tôi nhìn bố tôi, hứng thú hỏi: “Ông ngoại là một bác sĩ nổi tiếng trong nước, lại có ham muốn kiểm soát cực lớn, làm sao có thể để mẹ tự do hôn nhân được. Mà người như bố lại làm sao có thể lọt vào mắt của ông ấy, cưới được mẹ tôi?”
Lương Sơn nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi tôi từng chữ một: “Bố là người như thế nào?”
“Một người tầm thường, tự ti.”
Tôi bình tĩnh nhìn lại ông ta. Lương Sơn đột nhiên cười lớn: “Nói hay lắm, Lương An, năm đó mẹ con cũng đánh giá ta như vậy. Con và bà ấy khá giống nhau, hai ngày nữa là lễ kỷ niệm ngày cưới của ta với mẹ con. Ta đã chuẩn bị một phần đại lễ, cô ấy chắc chắn sẽ thích nó.”
…..
Khi tôi nhìn thấy Lương Đình nằm trên vũng m//áu, còn mẹ ngồi bệt dưới đất khóc, tôi cuối cùng cũng hiểu đại lễ mà Lương Sơn nói là gì.
“Là tôi đã ép chet con bé, tôi đã ép chet Đình Đình.”
Váy của mẹ tôi dính đầy m//áu, vừa khóc vừa cười với tôi: “Lương An, Lương An, gọi cảnh sát bắt mẹ đi. Mẹ không muốn sống nữa! Aaaaa, tôi không muốn sống nữa!’
Bà ấy đột nhiên bùng phát, dùng một lực rất lớn lao ra phía cửa sổ.
9.
Lương Đình t//ự s//át, được đưa đến bệnh viện để cấp cứu. Lúc chị ấy tỉnh dậy, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà. Mẹ tôi bị tôi ngăn lại khi đang chuẩn bị nhảy ra khỏi tòa nha.
Sau khi Lương Đình nhập viện, mẹ tôi vẫn tiếp tục đi làm sau nửa tháng nghỉ phép như không có chuyện gì xảy ra. Tất cả các vết hoen ố đều được tẩy trắng.
Ngay cả khi dưới vết sẹo vẫn đang chảy m//ủ m//áu, người ngoài cũng không thể nhìn thấy. Tất cả những điều này là tác phẩm của ông ngoại tôi.
Sau sự việc, ông ngoại tôi đã tát mẹ hai cái và giận dữ nói: “Con muốn tất cả mọi người cười nhạo Cao gia chúng ta đúng không? Liệu mà thu dọn đi, rồi nghiêm chỉnh đi làm lại cho ta. Khi nào sức khỏe Lương Đình hồi phục, đưa con bé ra nước ngoài. Đứa con gái này phế rồi, con vẫn còn Lương An, dù là Thanh Hoa hay Bắc Đại, nhất định phải cho ta một kết quả.”
Mẹ tôi như bị rút cạn linh hồn, máy móc xử lý chuyện Lương Đình phải nhập viện rồi thôi học. Mẹ tôi nói nhà họ Cao không được có bất kỳ tai tiếng gì.
Ông ngoại tôi là một chuyên gia y tế được nhiều người kính trọng, còn bà ngoại là một học giả nổi tiếng trong lĩnh vực dịch thuật. Tôi còn có một người cậu sống ở nước ngoài quanh năm, thỉnh thoảng còn xuất hiện trên một số tạp chí tài chính.
“Lương An, con nhìn xem, gia đình này thật thú vị.” Lương Sơn đứng ở bên cạnh tôi, nhìn mẹ bị ông ngoại mắng, cười ôn nhu nói: “Ông ngoại con rất lợi hại đúng không? Đình Đình đã t//ự s//át, chuyện lớn như vậy nhưng ông ta chỉ lo tin tức bị truyền ra, hủy hoại danh tiếng của nhà họ Cao. Con có biết vì sao cả con và Đình Đình đều mang họ Lương mà không phải Cao không? Bởi vì cả hai đứa đều là con gái, ông ta cho rằng con gái đều là thứ không có giá trị gì.”
Tôi quay sang nhìn ông ta, nhẹ giọng hỏi ông ta một câu. Nụ cười của Lương Sơn dần biến mất, giống như một tên hề độc ác trong phim.
Ông ta hỏi tôi: “Con có bằng chứng gì không?”
Tôi tự nhủ trong lòng: Chứng cứ ư? Rồi sẽ có thôi.
Lương Đình còn chưa bình phục hoàn toàn, mẹ tôi đã sắp xếp cho chị ấy ra nước ngoài. Ngày xuất ngoại, mưa xuân kéo dài, Lương Đình cũng rơi nước mắt.
Với dáng vẻ này, chị ấy làm sao có thể một mình sống sót bên ngoài đây? Đưa chị ấy ra nước ngoài cũng có nghĩa là để chị ấy tự lăn lộn, héo mòn ở nơi xa xôi lạ lẫm ấy.
Lương Đình cũng biết, nhưng chị ấy không phản kháng, cũng không có năng lực phản kháng. Khi đến sân bay, tôi mua cho chị ấy một tách cà phê nóng. Tay chị ấy cầm ly cà phê run rẩy.
“Em biết tại sao chị lại t//ự s//át.” Tôi lấy ra một chiếc vòng tay đeo vào tay chị ấy, che đi vết sẹo trên cổ tay.
Lương Đình càng khóc lớn hơn, lắc đầu: “Em không biết! Em không biết!”
“Ra nước ngoài rồi, hãy cố gắng sống tốt nhé.” Tôi giơ tay lau nước mắt cho chị ấy, nhẹ nhàng nói: “Qua vài năm nữa, em sẽ đón chị về. Nếu chị dám giao du với lũ bạn xấu, không chăm chỉ học tập, em sẽ đánh chị đó, biết chưa?”
“Lương An, chị không muốn đi, chị thực sự không muốn đi.”
Lương Đình ôm tôi, buồn bã nói: “Chị sợ lắm, chị thực sự rất sợ. Nhưng mỗi ngày ở trong nhà chị đều cảm thấy ngột ngạt, chị đã làm mọi người mất mặt, mẹ đã bỏ rơi chị, ông ngoại cũng không muốn chứa chấp chị nữa.”
“Em hứa với chị, một năm sau, em sẽ đến đón chị.” Tôi ôm vai chị ấy: “Lương Đình, em nhất định sẽ làm được những gì em đã hứa. Chị tin em chứ?”
Lương Đình mím môi, chỉ rơi nước mắt. Tôi nhẹ giọng nói: “Đêm mà chị t//ự s//át, có phải bố đã nói với chị rằng Thẩm Thành là cha ruột của chúng ta phải không? Sau đó mẹ lại đến kích thích chị, vì vậy chị không chịu được nên mới t//ự s//át đúng không?”
Đột nhiên cơ thể chị ấy run lên.
“Ông ta lừa dối chị đó, Thẩm Thành vốn dĩ không liên quan gì đến chúng ta.”
Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ, sờ sờ mặt chị ấy nói:
“Đi lên máy bay đi, mỗi ngày nhớ quay video quay lại cuộc sống của chị gửi cho em nhé. Ngày này một năm sau em sẽ đón chị về nước”
Lúc tôi rời sân bay, bên ngoài mưa đã tạnh. Mặt trời đang chiếu sáng, bầu trời trong xanh. Bùi Dung Xuyên vẫn đang đợi tôi, cau mày nói:
“Thẩm Thành hóa ra đúng là là bố của hai người, khó trách Lương Đình chịu không nổi, Lương Sơn có thù oán gì mà trả thù mấy người các cậu đ//ộc á//c như vậy?”
“Bùi Dung Xuyên, cậu nói xem, nếu cậu thực sự rất yêu một người, nếu người đó đã làm ra một việc cực kỳ bẩn thỉu, cậu biết rõ chuyện đó, nhưng lại phải đau khổ giữ bí mật. Cậu có muốn người đó nhận tội rồi đối mặt với công lý hay sẽ che giấu cho họ, để họ thoát khỏi tội ác đó?”
Tôi vô cùng nghiêm túc hỏi cậu ấy. Bùi Dung Xuyên nhìn tôi một lúc rồi đi tới nhỏ giọng nói:
“Gia đình tôi vẫn coi là có chút thể lực, cậu muốn làm gì tôi sẽ giúp cậu làm. Chúng ta tìm một cách hợp pháp để làm, không được hành động liều lĩnh.”
Tôi không nói gì, nhìn cậu ấy. Mất một lúc, cậu ấy mới như bừng tỉnh, khuôn mặt dần dần đỏ bừng, quai hàm nghiến chặt. Điện thoại di động của tôi reo lên, là cuộc gọi từ mẹ.
Đầu bên kia điện thoại, mẹ tôi nhẹ nhàng nói “Hãy làm theo lời con nói đi”.