Đằng Sau Vẻ Hào Nhoáng - Chương 3
6.
Tôi căm ghét bố mình vì ông ta đã để bà nội ra đi với nỗi tiếc nuối! Tôi nghe nói rằng người già ra đi với nỗi tiếc nuối khi xuống âm phủ sẽ không thể yên nghỉ. Vì vậy, tôi sẽ làm mọi cách để đưa bố đến mộ bà nội, thắp một nén hương và lạy một lạy.
Trong suốt mười lăm năm sống ở quê, bố tôi chỉ đến thăm tôi ba lần. Tôi nhớ rất rõ, mỗi lần ông đều gặp tôi ở nhà hàng trong huyện và từ chối gặp bà nội.
Mỗi lần như vậy, tôi đều thấy bà nội âm thầm rơi nước mắt ở nhà. Bà có tâm sự. Đôi khi giữa đêm, tôi thường thấy bà ngồi bên giường, đờ đẫn.
Bà nội cả đời hiền lành, học thức sâu rộng, đi trong đường làng mà gặp chó mèo hoang cũng sẽ dừng lại cho chúng ăn. Thế nhưng trong suốt hơn mười năm qua, bà không có một đêm nào an giấc, luôn có tâm sự trùng trùng.
Bà giấu một bí mật liên quan đến bố tôi, bí mật đó khiến bà không thể ngủ yên. Tôi sớm muộn gì cũng phải biết bí mật đó là gì! Tôi tên là Lương An, là “An” trong bình bình an an, cũng là “An” trong cầu đắc tâm an.
Bà nội, con nhất định sẽ bất chấp mọi giá tìm cách để bà có thể cầu đắc tâm an. Vì bị vạch trần việc đi thi thay, mẹ tôi tức giận đến mức bắt bố tôi nghỉ việc ở nhà. Ông nhìn tôi, từng chữ từng chữ nói: “Lương An, bố thực sự đã xem thường con.”
“Vậy thì từ nay, hy vọng bố sẽ đánh giá con cao hơn một chút.” Tôi cúi đầu viết chữ bằng bút lông, bình tĩnh nói: “Dù sao, thời gian vẫn còn rất dài.”
Kết quả phân lớp đã có, tôi đã vào lớp trọng điểm, còn Lương Đình chỉ thiếu mười điểm để vào lớp trọng điểm. Tôi đã rời khỏi phòng kho, có một phòng riêng cho mình. Rất đơn giản, tôi đã nói với mẹ: “Mẹ đã phế đi một đứa con gái rồi, hiện tại nếu mẹ còn muốn phế nốt đứa còn lại, thì mẹ lấy đâu ra mặt mũi gặp bạn bè và người thân nữa.”
Mẹ tôi vẫn là quá để ý đến thể diện, quá kiêu ngạo. Tôi hít một hơi, thu bút, hoàn thành chữ “An”.
“Bố à, những năm qua, bố có ngủ yên không?” Tôi cầm chữ “An” lên, mỉm cười với bố:
“Nếu ngủ yên, thì hy vọng sau này bố sẽ gặp ác mộng mỗi đêm. Bà nội vì giữ bí mật giúp bố mà thường xuyên bị đánh thức từ giấc mơ, bố cũng nên nếm trải thử cảm giác đêm đêm không thể an giấc đi.”
Con ngươi của bố tôi co lại đột ngột, giọng nói lập tức cao hơn, hỏi tôi một cách sắc bén: “Con đã biết những gì? Bà nội đã nói gì rồi?”
Bố tôi không thể giữ bình tĩnh, chỉ cần một chút thăm dò đã khiến ông lo lắng. Bố tôi còn yếu đuối hơn tôi tưởng.
Khi con chó bị dồn đến cùng, nó sẽ nhảy tường. Khi ông nhảy tường, đó chính là lúc tôi bắt đầu thu lưới. Bố ơi, đến khi nào bố mới bắt đầu nhảy tường đây?
Tôi không ngờ rằng phải chờ đến hai năm sau. Đến khi tôi vào lớp mười hai, bố tôi mới lộ đuôi hồ ly. Trong khi đó, tôi luôn đứng đầu lớp trong các kỳ thi và đã đứng vững trong gia đình này.
Lương Đình, để chứng minh mình giỏi hơn tôi, đã chăm chỉ học tập và khi phân lớp vào năm lớp mười hai đã thi đậu vào lớp trọng điểm. Thật tiếc là, không có lần nào chị ta thi được điểm cao hơn tôi.
Vào giờ tự học buổi tối, tôi đứng ở hành lang tận hưởng làn gió mát, thấy Lương Đình đeo cặp sách trốn học. Tháng này, đây là lần thứ tư chị ta trốn lớp tự học buổi tối.
Tôi nắm chặt hộp đồ uống trong tay và đi theo chị ta. Tại cổng sau của trường, một chiếc xe màu đen đứng yên. Một người đàn ông dựa vào xe, hút thuốc, toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Vẻ quyến rũ đó, rất thu hút những cô gái chưa thành niên như Lương Đình, những người thiếu thốn tình cảm. Khi Lương Đình nhìn thấy hắn ta, chị ta lập tức lao vào vòng tay hắn, vẻ mặt rất ngại ngùng. Người đàn ông nhìn chị ta với ánh mắt như đánh giá một món đồ nhỏ bé.
Tôi tiến tới, ném hộp đồ uống vào bộ đồ đắt tiền của hắn ta. Hắn liếc nhìn tôi một cái, nhếch miệng cười. Lương Đình giật mình, nói lắp bắp: “Lương An, tao… tao…”
Tôi túm lấy cặp sách của chị ta, nhìn người đàn ông và nói: “Cút xa ra!”
“Cô làm gì vậy? Lương An, cô muốn làm gì?” Người đàn ông hỏi.
Tôi kéo Lương Đình trở lại trường, chị ta cố gắng kiềm chế giọng nói của mình, la lớn:
“Lương An, mày theo dõi tao!”
Tôi lấy một bức ảnh từ cặp sách ra và đưa cho chị ta. Chị ta nhìn vào bức ảnh mờ nhạt, mất một lúc mới lấy lại được bình tĩnh.
“Kinh tởm quá… Hắn có ý gì? Hắn tìm tao để làm gì?”
Lương Đình hoàn toàn suy sụp. Chị ta định chạy ra ngoài để tìm người đàn ông đó. Tôi giữ chặt cánh tay, đợi chị ta bình tĩnh lại. Chị ta run rẩy nói: “Bố đã đưa tao đi gặp hắn vài lần, hắn luôn lịch sự với tao, thậm chí nói sẽ xác nhận mối quan hệ yêu đương sau khi tao tốt nghiệp. Ta tin tưởng hắn ta như vậy, nhưng giờ đây tình hình này là như thế nào!”
“Tình hình là, bố quá hiểu chị, biết rõ chị thích kiểu đàn ông nào, và đã đẩy chị vào hố lửa này.”
Tôi lau nước mắt cho chị ta, kéo chị ta đi về phía trường. Lương Đình mơ màng hỏi: “Nhưng tại sao? Tại sao bố lại hại tao như vậy?”
7.
Bức ảnh đó khiến Lương Đình suy sụp tinh thần, chị ta rơi vào trạng thái bất an sâu sắc. Bởi vì hai người ôm nhau hôn nhau trong ảnh là mẹ chúng tôi và người đàn ông Lương Đình thích, Thẩm Thành.
Tôi chú ý đến Lương Đình luôn trốn giờ tự học buổi tối nên đã nhờ Bùi Dung Xuyên giúp tôi tìm hiểu chi tiết về Thẩm Thành.
Thẩm Thành nổi tiếng là chuyên dụ dỗ những cô gái từ 18 đến 20 tuổi để chơi đùa. Hắn ta có một bộ dáng trông cũng khá được, lại nhiều tiền nên dễ dàng dụ dỗ những cô gái ngây thơ.
Khi Bùi Dung Xuyên tra được bức ảnh này, tôi cũng rất ngạc nhiên. Nếu giữa Lương Đình và Thẩm Thành thật sự xảy ra chuyện gì, cuộc đời chị ta coi như bị hủy rồi.
Mối tình đầu của bản thân lại là bạn trai của mẹ mình, nếu chuyện này bị truyền ra, là ai cũng sẽ bị hủy hoại thôi.
“Lương An, chị thực sự sợ quá.”
Ban đêm Lương Đình rúc vào trong chăn, khóc đến sưng đỏ mắt, khàn giọng nói: “Nếu mẹ phát hiện ra chuyện này thì phải làm sao đây?”
Ba năm qua, Lương Đình vô cùng chán ghét tôi đến mức không muốn đến gần tôi. Nhưng có thể là có một mối liên kết thần kì nào đó giữa hai chị em song sinh, khi chị ta đau đớn, lòng tôi cũng không khỏi chua xóy.
“Vậy tạm thời đừng để bà ấy biết.” Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc chị ta. Lương Đình tựa vào vai tôi, một lúc lâu sau mới nói: “Lương An, lúc em mới về nhà, chị thật sự rất sợ hãi. Từ nhỏ mẹ đã rất nghiêm khắc với chị, bà ấy tuy thường xuyên không có mặt ở nhà, nhưng chỉ cần chị không đáp ứng được kỳ vọng của bà ấy, bà ấy sẽ lập tức phá hủy tất cả những thứ chị yêu thích, dù là búp bê hay bộ váy yêu thích của chị, điều này làm chị cực kỳ sợ bà ấy. Mặc dù có thể bề ngoài chị rất kiêu ngạo, mạnh mẽ nhưng thực chất nội tâm chị rất yếu đuối.”
“Ngày sinh nhật hôm đó, khi em bước vào với vẻ bề ngoài giống y hệt chị. Trong nhà có biết bao nhiêu người, lại có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào em, nhưng mặc dù em ăn mặc đơn giản, mộc mạc, nhưng lại trấn tĩnh tự nhiên trước mắt bấy nhiêu người, nói mình là Lương An, là con gái thứ hai của Lương gia, lúc đó không biết tại sao, bỗng nhiên chị cảm thấy sợ hãi, chị sợ em giỏi hơn chị, sợ rằng em sẽ c//ướp đi sự chú ý của mẹ và tình yêu của bố.”
“Cho nên lúc đó chị đã tìm mọi cách để làm em khó chịu, muốn đuổi em ra khỏi nha. Khi mẹ biết chuyện em đi thi hộ chị, chị đã rất hận em. Khi búp bê Barbie và những bộ váy lolita mà chị sưu tầm bấy lâu nay đều bị mẹ tiêu hủy, chị thực sự muốn khiến em biến mất.”
“Nhưng chị phát hiện chị căn bản không phải đối thủ của em.”
Lương Đình nói với giọng điệu rất bực bội: “Chị cố ý làm em bỏng, em lại làm chị càng khó coi hơn. Chị mắng em, em lại nhìn chị như thể kẻ ngốc. Chị đánh em, em chỉ cần dùng một tay đã khiến chị phát khóc.”
Chị ta nói đến đây, lại khóc, vừa lau nước mắt vừa nói: “Chị phát hiện em thực sự rất lợi hại. Em học giỏi, viết thư pháp rất đẹp, lại có thể thổi sáo. Trước đây khi chị bị bọn xấu bắt nạt, trấn lột tiền, một mình em có thể hạ gục bốn tên, còn biết gọi cảnh sát bắt bọn họ. Lúc đó chị đã nghĩ, thật tuyệt vời, người lợi hại như vậy vậy mà lại là em gái của mình.”
“Chuyện của Thẩm Thành xảy ra, chị cảm thấy như trời đã sập xuống vậy nhưng em lại rất bình tĩnh.” Lương Đình ôm tôi: “Lương An, cảm ơn vì đã không từ bỏ người chị như chị.”
Lương Đình chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm, ngoại trừ việc chị ấy đã từng làm bỏng tôi khi tôi mới đến ngôi nhà này, chị ấy không hề gây tổn hại gì cho tôi cả.
Tôi thường thấy những chiếc bàn chải, khăn mặt mới trên bàn học của mình, thỉnh thoảng lại có vài con búp bê nhỏ và những chiếc mặt dây chuyền nhỏ trên giường.
Mỗi lần Lương Đình đi mua sắm, trong phòng tôi luôn có rất nhiều thứ, có lúc là váy, là túi xách hay trang sức. Chị ấy rất cứng rắn và không bao giờ nhận rằng mình đã mua nó. Hai năm qua, theo cách riêng của mình, chị ấy cũng đã nhận tôi là em gái.
Lương Đình khóc đến mệt lả, ngủ thiếp đi. Tôi đắp chăn cho chị ấy và nghe thấy tiếng chim cu gáy ở bên ngoài. Khi bước ra ban công, tôi nhìn thấy Bùi Dung Xuyên đang ôm một quả bóng rổ, uể oải tựa mình dưới gốc cây.
Khi thấy tôi xuất hiện, cậu ấy mỉm cười vẫy tay. 11 giờ tối rồi mà vẫn còn sức để chơi bóng, thực sự là tuổi trẻ sung mãn ha. Tôi lười xuống lầu nên nhảy thẳng từ lan can tầng hai xuống.
Bùi Dung Xuyên sải bước tới, kéo cánh tay tôi, cau mày nói: “Lại nhảy! Cậu có thể đừng dọa tôi như vậy nữa được không.”
“Không cần lo.” Tôi chỉ vào điểm nhô ra trên tường: “Rất đơn giản. Lần sau tôi sẽ dạy cho cậu.”
“Thôi tôi cũng chẳng có cái thiên phú nữ hiệp ấy đâu.” Bùi Dung Xuyên lại cười.
Tôi phát hiện cậu ấy rất thích cười, nụ cười của cậu ấy cũng rất bắt mắt. Bắc Dung Xuyên đưa cho tôi một túi tài liệu dán kín: “Đây là thứ cậu bảo tôi điều tra.”
Tôi vào lớp trọng điểm và ngồi cùng bàn với Bùi Dung Xuyên đã được hai năm. Hồi đó khi trong phòng thi xếp lớp, cậu ấy đã cố tình giúp tôi vạch trần mọi chuyện.
Bùi Dung Xuyên nói: “Người như cậu cho dù bị bỏng cũng sẽ không khóc. Sao lại chỉ vì tôi biết cậu đi thi hộ mà có thể khóc được? Chẳng qua chỉ là muốn mượn sức của tôi để dì Cao dè chừng, không để Lương Đình thay thế thành tích của cậu.”
Kể từ đó, chúng tôi đã trở thành bạn bè. Cậu ấy đưa tay lên nghịch nghịc mái tóc của tôi. Tôi ngước nhìn. Bùi Dung Xuyên lắc lắc những cánh hoa trong tay như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi hơi nghiêng đầu, lại nhìn cậu ấy. Chỉ có trong vườn chung của tiểu khu mới có hoa hải đường. Tối nay tôi còn chưa đến đó. Làm sao trên tóc tôi lại có cánh hoa được?
Bùi Dung Xuyên không thoải mái tránh ánh mắt của tôi, lại giục: “Mau xem văn kiện đi!”
Tôi mở tài liệu ra, lấy tài liệu ra xem. Đó là xét nghiệm quan hệ cha con. Khi tôi đưa tóc cho Bùi Dung Xuyên, cậu ấy đã nhờ người giúp tôi kiểm tra mà không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.
Kết quả báo cáo giám định cho thấy tôi và Lương Đình không có quan hệ huyết thống với bố tôi. Lương Sơn hoàn toàn không phải là cha của chúng tôi.
Vì vậy, Lương Sơn dung túng Lương Đình mà không có điểm dừng, thậm chí còn khiến chị ấy phải lòng Thẩm Thành.
Vì vậy, Lương Đình thắc mắc tại sao người cha luôn yêu thương chị ấy lại làm điều này với mình. Tất cả đều đã có câu trả lời. Lúc này, tôi bỗng nghe thấy tiếng hét của Lương Đình từ trên lầu.