Đằng Sau Vẻ Hào Nhoáng - Chương 2
4.
Khi bố tôi thuyết phục tôi thi thay cho Lương Đình, ông nói rất chân thành: “An An, thành tích của con tốt, dù có vào lớp thường cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng Đình Đình thì khác, con bé dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh. Bố cầu xin con, giúp chị con một lần nhé? Bao năm qua mẹ con luôn kỳ vọng vào chị con, nếu chị thi không tốt, mẹ con sẽ không chịu nổi.”
“Hơn nữa, bố hứa với con, dù con vào lớp thường, bố sẽ cố gắng chuyển con vào lớp trọng điểm. Những năm qua bố mẹ đã nợ con, nếu con không muốn, bố cũng không ép buộc con.”
Bố tôi trông vừa lo lắng vừa áy náy, như thể chính ông cũng cảm thấy xấu hổ khi đưa ra yêu cầu như vậy.
Tôi đồng ý, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Bố, con sẽ giúp chị.”
“Thật tuyệt vời! An An, bố biết con là người rất tốt bụng!” Bố tôi xúc động ôm tôi và nói nhiều điều.
Sau khi ông ra ngoài, tôi tựa vào ghế, nhìn cuốn sách “Mạnh Tử” trên bàn. Nếu tôi là một cô gái thiếu tình cảm của cha mẹ, tâm hồn cô đơn và yếu đuối, tôi chắc chắn sẽ khao khát tình yêu của cha, khao khát sự công nhận của ông ấy.
Dù hy sinh tất cả, tôi cũng sẽ cố gắng để có được tình yêu mong manh đó. Nhưng tôi không phải như vậy, tôi lớn lên trong một môi trường đầy đủ tình yêu thương, tôi không bao giờ yếu đuối.
Tôi học võ từ khi 3 tuổi, 5 tuổi đã nghe bà đọc “Mạnh Tử”.
“Trước phú quý không bị cám dỗ, trước nghèo khó không thay đổi, trước sức mạnh không khuất phục”. Tâm trí tôi chưa bao giờ lung lay, lạc lối.
“Bố, bố thật sự không hiểu con.” Tôi nhẹ nhàng nói: “Ngược lại, bố thật là một người thú vị.”
Bố tôi, Lương Sơn, là một người chồng dịu dàng, là một người cha nuông chiều con gái. Nhưng theo lời bà nội tôi kể, bố tôi hồi nhỏ thì thế nào?
“Bố con từ nhỏ đã rất nóng tính, rất dễ gây gổ với người khác. Đặc biệt là sau khi ông nội qua đời khi bố con 10 tuổi, người khác thường xuyên ức hiếp và khinh thường bố con, khi học trung học, bố con rất u sầu. Ta đã khuyên bố con viết chữ thư pháp để tĩnh tâm, từ đó mới bớt đi chút ít.”
“An An, bố con là người tâm cao khí cạo. Ông ấy cố gắng học hành và đỗ vào trường đại học trọng điểm, học một ngành mà người nghèo không bao giờ học nổi. Ông ấy rất nghiêm khắc với bản thân, không bao giờ để mình mắc sai lầm. Bà nội chỉ hy vọng con có thể sống bình thản hơn chút.”
Bà nội hiểu rõ bố tôi nhất, nhưng hình ảnh của bố tôi trong đời sống hàng ngày trong suốt mười mấy năm hoàn toàn khác với thời thiếu niên của ông ta.
“Ba tuổi xem lớn, bảy tuổi xem già.”
Bố tôi, ông ấy là giả vờ. Ông ấy giả vờ cho ai xem? Tôi thích những người và việc thú vị. Bố ơi, hãy cho tôi xem rốt cuộc ông đang giả tạo cho ai?
Nếu mặt nạ của ông đột ngột vỡ vụn, sẽ lộ ra gương mặt gì? Tôi kéo dây chuyền trên cổ ra, nhìn vào bức ảnh của bà nội, đặt trán lên đó.
5.
Khi thay Lương Đình đi thi, Bùi Dung Xuyên cũng thi trong cùng một phòng với tôi. Mỗi lần, tôi đều vào phòng thi đúng giờ, rồi vội vàng rời đi, tránh để người khác nói chuyện với mình.
Đến môn thi cuối cùng, Bùi Dung Xuyên cũng nộp bài sớm hơn tôi. Cậu ta đi cạnh tôi, đặt bài thi xuống, và tôi đặt bài thi của mình lên trên bài của cậu ta.
Khi chuẩn bị rời đi, Bùi Dung Xuyên đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, nói to: “Cậu là Lương An, tại sao trên bài thi cậu lại viết tên của Lương Đình?”
Tôi cúi mắt xuống, giả vờ hoảng loạn và khóc lóc: “Tôi chính là Lương Đình! Đừng nói bậy!”
“Tôi không thể nhận nhầm đâu! Tôi đã từng nhìn thấy vết thương trên cánh tay của cậu rồi.”
Bùi Dung Xuyên tỏ ra rất kiên quyết, ngay khi chuông nộp bài thi vang lên, cậu ấy lập tức nói với giáo viên: “Thưa thầy, em có chuyện cần phản ánh.”
Sự việc bị bại lộ. Tôi, Lương Đình và bố tôi ngồi trong văn phòng, với sự có mặt của chủ nhiệm, giám thị và các nhân viên liên quan. Bùi Dung Xuyên đột ngột đưa cho tôi một tờ giấy.
Tôi cầm giấy từ từ lau nước mắt. Lương Đình đã hoàn toàn suy sụp! Chị ta mặt mũi xanh xao, liên tục run rẩy: “Làm sao đây, làm sao đây? Bố, mẹ sẽ đánh chet con mất!”
Mẹ tôi bỏ dở công việc và trở về. Bà vừa vào cửa đã tát bố tôi một cái thật mạnh trước mặt mọi người, tức giận nói: “Lương Sơn! Anh dạy dỗ con gái kiểu gì thế này! Thi hộ sao! Loại chuyện ngu ngốc này sao anh có thể nghĩ ra được? Đình Đình chỉ kém môn toán, kết quả học tập khi bổ túc trong kỳ nghỉ hè rất tốt, ổn định vào lớp trọng điểm, sao anh lại để Lương An thay con bé đi thi!”
Trước mặt rất nhiều người, nửa mặt vừa bị tát của bố tôi đỏ lên, móng tay của mẹ tôi còn để lại vết m//áu ở khóe miệng ông.
Bố tôi không hề nổi giận, trái lại còn nhẹ nhàng nói: “Vợ ơi, trước tiên hãy nghĩ cách giải quyết chuyện này đi đã.”
“Mẹ ơi! Con sai rồi, con cầu xin mẹ đừng nhốt con!” Lương Đình liên tục co mình vào góc tường, tuyệt vọng nói: “Con đã trốn học! Con chưa bao giờ đi học môn toán, kết quả toàn là giả! Nên con mới không dám thi.”
Mẹ tôi vẫn cố gắng kiềm chế cơn giận, giải quyết vấn đề: “Dung Xuyên, tên của Lương An và Đình Đình trên bài thi sẽ được đổi lại, việc này dì sẽ giải thích với ông nội của cháu.”
Mẹ tôi nói với Bùi Dung Xuyên đầy vẻ bất lực: “Dì thật không ngờ chuyện lại thành ra như thế này.”
Bùi Dung Xuyên cười cười, không nói gì. Ông nội của Bùi Dung Xuyên là một chuyên gia trong ngành giáo dục, cũng là hiệu trưởng của trường này, rất coi trọng đạo đức học tập, không bao giờ chấp nhận việc gian lận. Vì vậy mẹ tôi không thể thao túng nội bộ, chỉ có thể ép Lương Đình học bổ túc chăm chỉ.
Trên đường về nhà, không khí rất căng thẳng. Vừa về đến nhà, mẹ tôi đã xông vào phòng của Lương Đình. Bà đậ//p ph:/á hết tất cả các búp bê Barbie của Lương Đình, cắt nát tất cả các bộ đồ Lolita của chị ta. Lương Đình khóc run rẩy toàn thân nhưng không dám phản đối một lời.
Mẹ không nói gì, vứt cái kéo xuống, rồi bắt đầu gọi điện. Lớp học piano, lớp ballet, lớp học bổ túc toán.
“Vâng, cô giáo, tôi đã biết. Tôi hiểu, sẽ giải quyết tốt.” Mẹ cúp điện thoại và lại cười nhạo, tát bố tôi một cái nữa! Lương Đình rùng mình, khóc to hơn nữa.
“Lương Sơn, yêu cầu duy nhất của tôi là anh phải chăm sóc Đình Đình thật tốt, đào tạo con bé thành tài.”
Mẹ tôi nghiến răng nói: “Còn anh? Đồng lõa với giáo viên để làm giả kết quả, giúp con bé trốn học, đó là việc mà một người cha nên làm sao! Tôi thấy có lẽ gần đây anh quá bận rộn với công việc, nên đã bỏ quên Đình Đình. Tôi sẽ nói với bố tôi, để anh nghỉ ngơi một thời gian.”
Bố tôi là bác sĩ, làm việc tại bệnh viện của ông ngoại tôi. Bố tôi không nói gì, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng.
“Còn con nữa! Lương An!” Mẹ tôi nâng tay định đánh tôi: “Đã đi thi thay người khác rồi! Tại sao lại để Bùi Dung Xuyên phát hiện ra! Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, sau này Đình Đình phải sống sao ở trường?”
Tôi lùi lại một bước, tránh khỏi tay bà, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của bà và bình tĩnh nói: “Đừng động tay vào tôi nhé, nếu không phải tôi cố tình để Bùi Dung Xuyên phát hiện, khi việc đi thi thay thi bị lộ, Lương Đình có thể bị đuổi học, thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn. Còn mẹ, sẽ không bao giờ phát hiện ra việc chị ta trốn học, còn làm giả kết quả.”
Tay mẹ tôi đứng im, bà nhíu mày, nhìn tôi kỹ hơn. Bố tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, từ từ nheo mắt lại. Ánh mắt của ông không phải là sự tức giận vì bị mẹ tôi đánh, mà là sự tìm tòi.
Tôi và ông nhìn nhau, bố à, tôi đã cho ông cơ hội. Tối hôm trước kỳ thi, tôi đã mời ông đi thắp hương cho bà nội, nhưng ông từ chối vì quá bận. Giờ không bận rồi, có thời gian để thắp hương cho bà nội rồi chứ?
Còn nữa, tôi thực sự rất tò mò, bố à, rốt cuộc giữa bố và bà nội đã xảy ra chuyện gì. Để bà nội tôi trước khi qua đời vẫn không được gặp bố.
Trước khi qua đời, bà nội tôi đã rơi lệ nói:
“An An, đừng gọi điện cho bố con, nó sẽ không bao giờ đến gặp ta đâu. Ta đã làm sai một việc, sau này sẽ xuống địa ngục. An An, đừng bao giờ đánh mất bản tâm, nếu không suốt đời sẽ không an tâm.”