Dầm Mưa Đến Khi Nào - Chương 4
13
Khi tỉnh dậy, trời đã tối.
Những ngày gần đây, mưa cứ rả rích không dứt.
Những ký ức trong giấc mơ làm tôi bực bội.
Đã lâu rồi tôi không mơ thấy quá khứ với Chu Dạng.
Phòng khách không bật đèn, yên lặng không một tiếng động.
Bố tôi vẫn chưa về nhà.
Không hiểu vì sao, tim tôi bỗng đập nhanh từng nhịp.
Tôi ngửa đầu uống một ngụm nước nóng, cảm nhận sự ấm áp trôi qua cổ họng.
Nhưng sự bức bối trong lòng lại càng rõ rệt hơn.
Tôi cầm áo khoác định ra ngoài hít thở không khí, tiện đường đi chợ đêm tìm bố.
Vừa bước ra khỏi khu chung cư, tôi liền nhìn thấy chiếc Bentley đỗ cách đó không xa.
Trong một khu chung cư cũ nát như thế này, hiếm khi có xe sang xuất hiện.
Nhiều người qua đường không kìm được mà nhìn thêm vài lần.
Chủ nhân của chiếc xe dựa vào bên cạnh, đôi mày nhíu lại trong hơi ẩm của đêm, khi hắn quay đầu nhìn tôi, từng đường nét trên khuôn mặt dần chồng khít với ký ức về Chu Dạng.
“Chiếc nhẫn đó là để lại cho cậu.”
Hắn mở lời, giọng có chút nghẹn, không biết đã đứng ở đây bao lâu rồi.
“Đúng là trong nhà có bàn về chuyện liên hôn với nhà họ Bạch, nhưng tôi không đồng ý.”
“Sau chuyện chiếc vòng, tôi muốn giải quyết nhanh chóng, nhưng tuần đó trong nhà bất ngờ gặp chuyện.”
“Tôi bận đến mức sứt đầu mẻ trán, khi quay lại trường, tôi phát hiện cậu đã chuyển đi.”
“Tang Vãn… tôi chưa bao giờ có ý định lừa cậu.”
Tôi không nhìn hắn, chỉ ngước lên nhìn vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời.
Sau hai giây, tôi mới khẽ nói:
“Nhưng lúc đó cậu cũng không tin tôi.”
“Cậu đã nghi ngờ chế giễu tôi giống như bao người khác.”
Cơ thể Chu Dạng thoáng chao đảo trong cơn gió đêm, khuôn mặt hắn tái nhợt không nói lời nào.
“Thực ra Bạch Chi nói không sai, chúng ta vốn dĩ không thuộc về cùng một thế giới.”
“Cậu luôn muốn nghe tôi nói chia tay…”
“Cậu có lạnh không.” Dường như đoán trước được những gì tôi sắp nói, Chu Dạng vội ngắt lời tôi một cách vụng về.
Ánh mắt hắn mang chút buồn bã, van nài.
Tôi không để ý đến hắn, từ tốn nói nốt nửa câu còn lại: “Nhưng Chu Dạng, chúng ta đã chia tay lâu rồi.”
“Nếu cậu quên, tôi không ngại nói lại lần nữa.”
Khuôn mặt Chu Dạng lập tức trắng bệch.
“Tang Vãn…”
Hắn định nói thêm điều gì đó, nhưng tiếng chuông điện thoại rung lên đã cắt ngang.
Cuộc gọi đến từ bố tôi.
Nhưng đầu dây bên kia không phải là giọng ông.
Giọng nói hốt hoảng và lo lắng vang lên:
“Bé Vãn à, sạp cơm rang của bố cháu bị người ta đập phá rồi, mau đến đây!”
14
Như thể thanh kiếm treo lơ lửng trên tim cuối cùng đã rơi xuống.
Một kẻ say xỉn gây sự đã phá hoại sạp cơm rang của bố tôi, trong lúc hỗn loạn, bố tôi bị đẩy ngã xuống đất.
Khi quay lại bệnh viện, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi, trong giây lát khiến tôi tưởng mình đã trở lại bảy năm trước.
Cảm giác tê liệt và hoang mang khiến tôi muốn nôn.
Tôi siết chặt tay, cảm giác đau khi móng tay đâm vào da giúp tôi tạm thời đè nén cơn buồn nôn đang dâng lên.
Nhưng ngay sau đó, Chu Dạng gỡ ngón tay tôi ra một cách kiên quyết.
“VãnVãn.”
“Đừng làm vậy.”
“Sẽ không sao đâu.”
“Tình trạng của chú những năm qua rất tốt, em cũng vừa nghe rồi mà.”
Giọng hắn rất nhẹ, như sợ sẽ khiến tôi thêm căng thẳng.
Tôi vùi mặt vào đầu gối, không nói gì.
15
May mắn là không có gì nghiêm trọng xảy ra.
Cũng không dẫn đến tái phát bệnh cũ.
Chỉ là bị trật chân.
Khi hoàn tất thủ tục nhập viện và xử lý xong mọi việc thì đêm cũng đã khuya.
Tôi đứng trước cửa bệnh viện, hứng gió lạnh vài phút rồi bước đi.
Chu Dạng nhận ra ý định của tôi.
“Em định về nhà à, để tôi đưa em về.”
Khu chung cư này thực sự rất tồi tàn, thậm chí đèn cầu thang cũng chập chờn lúc tắt lúc sáng.
Tâm trí tôi để đâu đâu, suýt nữa vài lần bước hụt, may mà Chu Dạng nhanh tay đỡ lấy tôi.
Gương mặt hắn chìm trong bóng tối, tôi nghe giọng hắn khàn đi đôi chút:
“Em vẫn sống ở đây à.”
Tôi không trả lời, mãi đến khi dọn dẹp xong đồ đạc của bố, chúng tôi mới quay về.
Chu Dạng rời đi khi bầu trời bắt đầu sáng dần.
Trước khi rời đi, chúng tôi ngồi ở quán ăn sáng bên đường, yên lặng ăn một bát hoành thánh.
Lần này Chu Dạng ăn rất thoải mái, như thể đã thật sự chấp nhận được.
Ăn xong, Chu Dạng cụp mắt nhìn tôi: “Anh sẽ đến ngay khi xong việc, nếu có chuyện thì gọi cho anh.”
“Không cần đâu.” Tôi húp hết ngụm nước súp cuối cùng: “Đã nói rõ rồi, cứ như vậy mà thôi.”
Bóng dáng của Chu Dạng ngẩn ra một chút.
Hắn không nói gì.
Khi hắn đi rồi, tôi gọi điện cho Tống Lâm Lâm.
“Lần này có lẽ phải nhờ bạn trai của cậu rồi, có thể giúp tôi tìm hiểu xem, hôm nay Bạch Chi ở đâu không?”
16
Tôi bắt taxi đến một khách sạn sang trọng năm sao.
Khi mở cửa bước vào, đã có khá nhiều người ngồi ở đó.
Hầu hết đều là bạn học trung học.
Sự xuất hiện của tôi khiến bữa tiệc trung học này ngưng trệ trong hai giây.
Rất nhanh chóng lại ồn ào trở lại.
“Tang Vãn? Lớp trưởng à?”
“Sao cô ấy lại đến đây, tôi nhớ là không mời cô ấy mà.”
Tôi quét mắt nhìn quanh đám đông, dừng lại ở Bạch Chi.
“Tang Vãn?” Bạch Chi quay đầu nhìn thấy tôi thì có hơi sốc.
Sau đó, cô ta lại cười, bày ra vẻ vô tội hỏi tôi: “Sao có thời gian đến dự tiệc, cô không nên ở bệnh viện với chú sao… á!”
Câu chưa nói xong thì bị tiếng la hét thay thế.
Tôi túm lấy tóc cô ta, cụp mắt hỏi: “Cô làm chuyện này sao?”
Bạch Chi đau đớn đến mức mặt tái nhợt, nước mắt sinh lý ào ạt chảy ra.
Tôi chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ta, lặp lại: “Chuyện của bố tôi, có phải cô làm không?”
Trong phòng im lặng hoàn toàn, mọi người nhìn nhau, chỉ còn lại tiếng nức nở của Bạch Chi.
Tôi đá cửa nhà vệ sinh, ấn Bạch Chi vào bồn rửa tay.
Dòng nước lạnh chảy xuống càng làm tiếng la của Bạch Chi thêm phần sắc nhọn.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Ngày đó tôi chấp nhận lời tỏ tình của Chu Dạng thì cô tự biên tự diễn chuyện vòng tay để cố ý cô lập tôi.”
“Giờ đây, cô lại dùng bố tôi để cảnh cáo tôi.”
“Bạch Chi à.” Tôi đọc tên cô ta, cảm giác hận thù trong lòng dâng trào.
“Tôi không có gì cả, chỉ có bố tôi thôi.”
“Tôi không muốn tranh cãi với cô, tôi chỉ muốn sống tốt.”
“Nhưng nếu bố tôi gặp chuyện một lần nữa, tôi chỉ có thể cá chết lưới rách với cô thôi.”
17
Bạch Chi chỉ liên tục khóc, có lẽ cô ta chưa từng bị ai đối xử như vậy, trang điểm bị khóc nhòe, hoảng loạn cảnh giác nhìn tôi.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô ta chưa từng phủ nhận một câu nào.
Trên đường đến gặp Bạch Chi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Ngày đó, vẫn chưa tìm được kẻ trộm vòng tay.
Và bảy năm sau, cái quán ăn đang yên lành ở chợ đêm, chỉ vừa gặp lại Bạch Chi không bao lâu thì đã có kẻ say rượu gây rối, đập phá quán cơm của ba tôi.
Ban đầu tôi chỉ nghi ngờ, nhưng nhìn thấy nụ cười của Bạch Chi, tôi gần như xác định ngay lập tức
Tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía Bạch Chi.
Nghi ngờ.
Sốc.
Khó mà tin nổi.
Không ai ngờ rằng, cô gái xinh đẹp và hiền lành như Bạch Chi lại có thể làm ra những chuyện như bôi nhọ, cô lập người khác.
“Vậy… chuyện vòng tay ngày đó, có phải đều là do Bạch Chi tự biên tự diễn?”
“Lớp trưởng vẫn luôn bị oan ức?”
“Hình như ngày đó chính cô ấy dẫn đầu đi lục soát cặp của lớp trưởng.”
Căn phòng yên lặng ban đầu dần dần trở nên xôn xao bởi tiếng bàn tán.
Cuối cùng bùng nổ hoàn toàn.
Những chi tiết vụn vặt trong ký ức bị đào bới ra, mỗi câu nói nghe vào tai Bạch Chi đều chua chát vô cùng.
Tôi cảm thấy vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Nhưng không còn là ánh mắt ghét bỏ như năm xưa nữa.
Giằng co hồi lâu, bỗng dưng cậu bạn năm xưa nhét ví vào bàn học khi vừa nhìn thấy tôi lại nhỏ giọng nói xin lỗi.
Sau bảy năm, vị trí của tôi và Bạch Chi như thể đột nhiên đảo ngược.
…
Tôi không biết mình đã ra khỏi khách sạn như thế nào.
Chỉ cảm thấy ánh nắng bên ngoài thật chói mắt, tôi nheo mắt nhìn lên một lúc, rồi từ từ thu lại ánh mắt.
Trên đường trở về bệnh viện, tôi mang theo món hạt dẻ rang đường mà bố tôi thích ăn.
Chu Dạng lại đến nữa.
Tôi dừng lại trước cửa phòng bệnh, nghe thấy ba tôi nói với Chu Dạng, ông cảm ơn hắn đã giúp đỡ suốt đêm.
Chu Dạng mang cơm trưa đến, hắn cụp mắt yên lặng bày biện xong rồi mới mở miệng nói không phiền phức gì, đều là do Vãn Vãn bận rộn.
Bố tôi cười một tiếng, ăn được vài miếng rồi như thể lại nhớ ra gì đó, nói với Chu Dạng: “Cảm ơn năm đó cậu đã cho vay tiền.”
“Có số tiền này xoay sở, sau khi đổi thành phố tôi và Tiểu Vãn mới không khó khăn như thế.”
“Trước đây Tiểu Vãn thường nhắc đến cậu, nhưng sau đó có vẻ hai người không liên lạc nhiều.”
Bố tôi tự mình nói xong, nói đến cuối cùng mới nhận ra không đúng.
Ông ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt Chu Dạng tồi tệ vô cùng.
“Sao vậy…”
Chu Dạng ánh mắt từ từ rơi vào người bố tôi.
Cổ họng hắn khẽ động, khó khăn nói: “Tiền nào vậy?”