Dầm Mưa Đến Khi Nào - Chương 3
10
Vừa khởi động xe, Tống Lâm Lâm nghẹn nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng.
“Bạn ơi, anh này giàu thật đấy, từ đầu đến chân đều có thể mua mạng của mình luôn rồi.”
Rõ ràng Tống Lâm Lâm không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và Chu Dạng, cô ấy nghiêng người lại gần: “Hai người… là gì của nhau?”
“Bạn học cấp ba.”
“Chỉ là bạn học thôi sao?” Tống Lâm Lâm nghi ngờ: “Không giống lắm nhỉ.”
“Với khoảng cách giữa hai chúng tôi, cậu nghĩ có khả năng gì không?”
Câu nói này vô tình chạm đến nỗi đau của Tống Lâm Lâm, cô ấy trầm mặc, có chút u buồn.
“Đúng vậy, những người đàn ông vừa giàu vừa đẹp thế này, lòng dạ phức tạp như tổ ong.”
“Cậu xem bạn trai không đáng tin của mình đấy, chỉ mới oán trách vài câu mà hắn ta thật sự nỡ để mình tự về nhà khi trời mưa to thế này.”
Cái cách cô ấy nói “oán trách” vẫn còn quá nhẹ nhàng.
Vừa nãy trong phòng, Tống Lâm Lâm đã mắng bạn trai giàu có của cô ấy thậm tệ vì tôi.
Tôi áy náy: “Mấy hôm nữa mình mời cậu ăn một bữa nhé, cậu chọn chỗ đi?”
“Trời ơi, cái đồ vắt cổ chày ra nước như cậu cuối cùng cũng rút tiền rồi, mình phải nghĩ kỹ xem ăn gì mới được.”
“Được thôi, tới rồi.” Tống Lâm Lâm vẫy tay chào tôi khi bước xuống xe: “Lần sau gặp lại nhé cục cưng.”
Cô ấy vừa đi, không gian trong xe bỗng trở nên yên tĩnh.
Xe chạy không bao lâu thì dừng lại trước cổng một khu chung cư cũ kỹ.
Vừa bước xuống xe, một chiếc Bentley xuyên qua màn mưa, đỗ ngay trước mặt tôi.
11
Mưa dường như càng lớn hơn.
Khu chung cư cũ này có dịch vụ quản lý rất kém, đèn đường cũ kỹ trong mưa nhấp nháy lúc sáng lúc tắt.
Tôi không ngờ Chu Dạng lại theo đến đây.
Hắn mở ô che lên đầu tôi.
Tiếng mưa ào ào trên mặt ô.
Dường như mỗi lần đối mặt, tôi và Chu Dạng đều ở trong mưa.
Chu Dạng cúi nhìn tôi, khẽ thở dài: “Thói quen quên mang ô khi trời mưa vẫn chưa sửa sao?”
Ánh mắt tôi dừng lại trên bàn tay phải đang cầm ô của hắn.
Ngón giữa hơi cong, trên đó đeo một chiếc nhẫn đôi tinh tế, đẹp mắt.
Chiếc nhẫn làm cho bàn tay hắn trông càng đẹp hơn.
Tôi nhìn chăm chú vài giây, không biết vì sao, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bình thản như mọi chuyện đã an bài.
“Lần sau tôi sẽ nhớ.” Tôi nhìn hắn “Vậy anh đến đây làm gì?”
“Chúng ta vẫn chưa nói xong.”
Chu Dạng vẫn cố chấp về chuyện chia tay.
Tôi thấy buồn cười: “Anh lặn lội đi trong mưa xa như vậy, chỉ để nghe tôi nói câu chia tay thôi sao?”
Chu Dạng im lặng nhìn tôi: “Đúng vậy.”
“Tốt thôi.” Tôi không muốn dây dưa nữa, vừa mở miệng, Chu Dạng đột nhiên kéo tay tôi, dẫn vào bên trong khu chung cư.
“Nhưng bây giờ tôi chưa muốn nghe.” Hắn vừa đi vừa hỏi, “Cậu sống ở tầng nào?”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Đưa cậu về nhà, mưa thế này dễ bị cảm.”
Tôi dừng bước, giật lấy ô từ tay hắn rồi ném nó vào trong mưa.
Những giọt nước mưa rơi lộp bộp trên người tôi, nhanh chóng làm ướt áo khoác.
Khoảnh khắc đó, tôi cuối cùng cũng thừa nhận rằng mình không bình thản như vẻ bề ngoài.
Khi mới chuyển trường, mỗi đêm tôi đều chìm trong nỗi đau cô độc không ai giúp đỡ.
Ban đêm nằm trên sàn nhà lạnh lẽo của bệnh viện, tôi không ngừng gặp ác mộng.
Tôi mơ thấy bố rời bỏ tôi, mơ thấy Chu Dạng đứng đó, vô cảm nhìn tôi giữa cơn mưa.
Ánh mắt chế giễu của Chu Dạng luôn hiện lên trong ký ức mỗi khi tôi rơi vào im lặng.
Tôi đổ mồ hôi đầm đìa giật mình tỉnh dậy, chỉ khi thông qua ánh sáng mờ nhạt của đèn hành lang nhìn thấy bố vẫn an ổn nằm trên giường bệnh, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Về sau, trong mơ tôi không còn khóc nữa.
Càng về sau, tôi cũng không còn mơ thấy Chu Dạng nữa.
Tôi nghĩ rằng tất cả đã bị thời gian làm cho mờ nhạt, nhưng vào lúc này, tôi nhận ra những cảm xúc đó chỉ bị giấu đi.
“Đừng trêu đùa tôi nữa, được không?”
“Tôi không”
Chu Dạng im lặng khi bắt gặp ánh mắt của tôi.
Hắn cúi xuống nhặt chiếc ô lên, giũ sạch nước rồi đặt vào tay tôi, sau đó lùi lại một bước: “Mưa to, về nhà đi.”
Tôi xoay người bước về phía trước.
Ánh mắt hắnvẫn dõi theo tôi, trước sau như một không hề rời khỏi.
Chỉ khi tôi đóng cửa xong, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường lên cầu thang, tôi chạm vào thứ gì đó trong túi áo khoác.
Dưới ánh đèn mờ của hành lang, tôi mở tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
Chiếc nhẫn có cùng kiểu dáng với chiếc mà Chu Dạng đang đeo.
12
“Sao con lại để mình ướt thế này?”
Tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn bố tôi bận rộn khắp phòng khách.
Ông pha nước nóng rồi mang khăn ra.
Cố kìm nén cảm giác nghèn nghẹn trong mũi, tôi ngẩng đầu cười với ông: “Con vui quá nên trượt ngã dưới mưa.”
“Sao lại bất cẩn vậy, có đau không? Với lại bố nói bao lần rồi, trời lạnh phải mặc thêm áo vào chứ, để bố nấu ít trà gừng, đừng ngủ đấy nhé.”
Tôi nằm dài trên sofa, mơ màng cảm thấy dường như bố càng lắm lời hơn trước.
Cuối cùng tôi cũng bị sốt.
Cơn sốt kéo dài hai ngày một đêm.
Bố tôi lo lắng đến mức không yên, tôi bảo ông rằng chỉ cần ngủ một giấc là sẽ khỏe lại.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy Tống Lâm Lâm đang đứng trong bếp nhà tôi nấu ăn.
Bên cạnh cô ấy còn có một chàng trai đẹp trai đang bóc tỏi.
Tôi nheo mắt nhìn kỹ, nhận ra đó là anh bạn trai thiếu gia của Tống Lâm Lâm.
“Làm hòa rồi sao?”
Tống Lâm Lâm quay đầu lại, không đáp lời, chỉ lạnh lùng cười.
“Hứa sẽ mời mình ăn cơm, bây giờ ngược lại còn phải đích thân nấu đem đến tận giường cho cậu.”
Tôi nhìn cô ấy tha thiết: “Cậu nấu ăn ăn được không đấy?”
“Không ăn thì cút nhé.”
Quả thật Tống Lâm Lâm chẳng có chút tài năng nấu nướng gì hết, bạn trai của cô ấy lại càng không.
Tôi nếm thử một miếng, biết điều không nói gì thêm.
Anh bạn trai tên là Bùi Uyên, nhỏ hơn Tống Lâm Lâm một tuổi.
Đây là lần thứ hai tôi gặp cậu ta.
Cậu ta mang rất nhiều đồ, tôi chỉ nhìn qua một cái đã thấy toàn những món tôi thích, bày đầy trên bàn.
Thậm chí có nhiều món mà Tống Lâm Lâm không biết.
Tôi nhìn ba hộp lớn đựng đào ngâm đặc trưng, nhưng không nói gì.
Ăn xong, Tống Lâm Lâm vội đi làm nên không định nán lại lâu.
Đứng trước cửa, tôi gọi Bùi Uyên lại.
“À đúng rồi, nếu hai người quen nhau thì tiện thể chuyển cái này giúp tôi nhé.”
“Thứ gì vậy? Má ơi, đẹp quá, lấp lánh đắt tiền ghê.”
Tống Lâm Lâm khoa trương lấy tay che miệng.
Bùi Uyên nhìn chiếc nhẫn trong tay, ngẩn người một giây.
Sau khi phản ứng lại, cậu ta không phủ nhận, nhưng cũng không nhận lấy:
“Tôi chỉ là người đưa đồ, tốt hơn hết là cô tự trả lại cho anh ấy đi.”
Tôi giả vờ không nghe thấy, đưa nhẫn cho cậu ta.
Cuối cùng, Bùi Uyên vẫn nhận lấy.
Khi bọn họ xoay người đi xuống dưới, Tống Lâm Lâm vừa than phiền về cầu thang vừa hỏi cậu ta: “Chuyện gì thế này, đưa cho ai vậy?”
“Cơ mà chiếc nhẫn này thật đẹp quá!”
Giọng nói của bọn họ dần nhỏ đi, tôi dựa vào cửa, nhắm mắt trong vài giây rồi đóng cửa, vùi mình vào giấc ngủ.
Trong mơ, bầu trời luôn u ám.
Tôi mặc đồng phục học sinh của Chu Dạng, nằm trên lưng hắn, cả người không còn sức lực.
Giọng Chu Dạng thấp trầm, có chút bất lực: “Cậu nhất định phải ăn đào ngâm à?”
“Phải.”
“Mỗi khi sốt, bố mình luôn mua đào ngâm cho mình ăn.”
Chu Dạng không thích mấy thứ này, nhưng cuối cùng hắn vẫn xoa đầu tôi.
“Đợi tôi ở đây nhé.”
“Ừ.”
Tôi uể oải ngồi xuống đất, đợi mãi, cuối cùng đợi đến khi Chu Dạng trở về trong ánh hoàng hôn.
Hắn xách theo mười lon đào ngâm nặng trịch đặt trước mặt tôi rồi hỏi” “Là loại này phải không?”
Không chỉ có đào ngâm, mà còn có rất nhiều món quà vặt và bánh ngọt đắt tiền mà tôi chưa bao giờ dám nhìn tới.
Tôi sững sờ vài giây: “… Sao mà nhiều vậy?”
Chu Dạng bình thản nhìn tôi: “Quá rẻ, tôi lấy mỗi thứ một ít đó. Ăn ngay bây giờ luôn không?”
“…”
“Chu Dạng.”
“Hả?”
“Cậu thật ngốc.”
“Ừ, há miệng ra.”
Lon đào ngâm mát lạnh được đưa vào miệng, tôi nói: “Một lon thôi, lần sau chỉ cần mua một lon là được.”
“Một lon đủ cho cậu ăn à.” Chu Dạng nhìn lon đào gần hết, không chút nể mặt cười nói: “Ba lon thì hơn.”