Dầm Mưa Đến Khi Nào - Chương 2
Cùng với Chu Dạng.
Ở quán cơm chiên của bố tôi.
Chi tiết tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc đó cô ta dùng giọng vừa ngây thơ vừa khinh miệt hỏi tôi:
“Quán ven đường này bẩn thế, cậu làm sao ăn nổi?”
“Cậu ăn được, còn một hai phải ép A Dạng phải ăn cùng nữa sao?”
Tôi thấy Chu Dạng ăn một miếng, đôi mày đẹp nhíu lại.
Nhai vài lần, như thể không chịu nổi, hắn nhổ ra.
Khi đó, bố tôi đứng ngay bên lề đường.
Gió lạnh thấu xương.
Ông ngơ ngác nhìn đám công tử tiểu thư ấy.
Tối hôm đó tôi và Chu Dạng đã cãi nhau to.
…
Khi tôi trở lại hiện thực, tôi cảnh giác nhìn Bạch Chi: “Cậu lại muốn làm gì?”
Bạch Chi mỉm cười, nhìn tôi đầy vẻ thích thú: “Tang Vãn, cậu thiếu tiền thì nói sớm, bệnh không thể trì hoãn đâu.”
“Chúng ta là bạn học với nhau, tôi và A Dạng sẽ không đứng nhìn.”
Vừa nói, cô ta vừa đưa cho tôi một chiếc thẻ.
“Cô có ý gì?”
“Bệnh của chú, tôi biết một bệnh viện rất tốt, tôi sẽ giới thiệu cậu qua đó.”
“Nhưng thành phố đó ở rất xa nơi này.”
“Đi đi về về sẽ mệt lắm nhỉ.”
Hành lang ngập mùi thuốc sát trùng im lìm.
Tôi và Bạch Chi nhìn nhau rất lâu.
Bỗng nhiên cô ta hỏi tôi: “Cậu có biết tại sao gần đây A Dạng không đến trường không? Vì anh ấy cảm thấy mất mặt đấy.”
“Tính anh ấy kiêu ngạo thế nào, cậu chắc phải hiểu rõ hơn tôi chứ.”
“Vì thế hôm nay tôi mới một mình đến gặp cậu.”
Giọng của Bạch Chi vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, như những chiếc kim nhỏ nhọn đâm thẳng vào tim tôi.
Khiến từng cơn đau dội lên không ngừng.
Hàng mi tôi khẽ run rẩy.
Trong phòng bệnh, tiếng ho của bố tôi vang lên ngắt quãng.
Như tiếng trống thúc giục sinh tử.
Lúc đó, tôi bỗng cảm thấy mọi thứ trước mắt hóa thành mây khói.
Sương khói tan biến, chỉ còn lại chiếc thẻ cứu mạng này.
Tôi cần số tiền này.
Tôi nắm chặt chiếc thẻ trong tay.
“Cảm ơn, tôi sẽ sớm làm thủ tục chuyển trường để cùng bố chữa bệnh.”
“Khoản tiền này, tôi sẽ trả lại cho cô, nhưng cần chút thời gian.”
Bạch Chi cười khẩy: “Ai cần chứ? Tạm biệt.”
Chuyện chuyển trường, tôi không nói với bất kỳ ai.
Vào một buổi chiều bình thường, chúng tôi đã rời khỏi thành phố này mãi mãi.
Chuyển sang bệnh viện mới, tình trạng của bố tôi dần cải thiện hơn trước rất nhiều.
Sau khi chuyển trường, việc học cấp ba trở nên căng thẳng, tôi phải chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và phòng trọ, nhưng may mắn là nền tảng kiến thức của tôi vững chắc nên không bị tụt lại.
Sức khỏe của bố tôi dần dần hồi phục.
Lên đại học, tôi vừa học vừa làm thêm, bận rộn đến mức không có thời gian được ngơi nghỉ.
Số tiền mà trước kia tôi mượn Bạch Chỉ, dựa theo số tài khoản mà cô ta để lại.
Mỗi tháng đúng hạn tôi sẽ trả một phần, mãi đến hai năm sau khi đi làm tôi mới trả hết.
Thoáng cái đã năm trôi qua.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Chu Dạng.
Vì vậy khi gặp lại, tôi hoàn toàn bất ngờ.
Đó là một buổi tiệc của giới con nhà giàu mà bạn học đại học Tống Lâm Lâm kéo tôi đến.
Toàn là những cậu ấm cô chiêu giàu có.
Thật ra, tôi không muốn đi, nhưng Tống Lâm Lâm vừa dặm lại lớp trang điểm vừa thuyết phục tôi:
“Ngốc quá, nếu không nhờ bạn trai thiếu gia của mình thì chúng ta làm gì được vào đây.”
“Để cậu mở mang tầm mắt, dù chỉ là đi ăn ké cũng không lỗ, biết đâu với vẻ ngoài này của cậu có thể câu được một anh chàng vừa giàu vừa đẹp trai.”
“Coi như đi với mình một chút thôi mà, xin cậu đấy!”
Tống Lâm Lâm là bạn cùng phòng đại học của tôi, sau khi tốt nghiệp, đa phần các bạn học đều mất liên lạc, nhưng tôi và cô ấy vẫn duy trì quan hệ.
Miệng lưỡi cô ấy có hơi phù phiếm, nhưng thực ra cô ấy không phải người xấu.
Tôi không thể từ chối, đành đồng ý.
Khi đẩy cửa bước vào hội sở, không khí xa hoa lập tức bao trùm lấy tôi.
Đúng như Tống Lâm Lâm nói, những nơi như thế này thật sự không phải là chỗ mà người bình thường như chúng tôi có thể vào tiêu xài thoải mái.
Chỉ đến để ăn ké thôi cũng đáng.
Tôi vẫn giữ suy nghĩ đó cho đến khi bước vào phòng bao.
Nhưng ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, tôi lập tức nhìn thấy Bạch Chi trong đám đông.
So với bảy năm trước, cô ta thay đổi rất nhiều, không còn nét ngây thơ của tuổi trẻ mà thay vào đó là sự thanh lịch trong từng cử chỉ.
Tôi không ngờ sẽ gặp lại cô ta ở chỗ này.
Và rõ ràng là Bạch Chi cũng không ngờ.
Thậm chí cô ta còn đánh rơi ly rượu.
Trong phòng bao ồn ào náo nhiệt, Tống Lâm Lâm kéo tôi vào trong, không ít người bắt đầu reo hò yêu cầu cô ta giới thiệu.
Bạch Chi nhìn chằm chằm vào tôi, chậm rãi cười: “Bạn cũ của tôi mà, tôi rất quen.”
Tiếng reo hò bùng lên.
“Bạn cũ, tiểu thư Bạch mau giới thiệu đi!”
“Phải giới thiệu đàng hoàng chứ.” Bạch Chi dựa vào lưng ghế, trầm ngâm suy nghĩ.
Chúng tôi nhìn nhau qua đám đông.
Cô ta bối rối hỏi tôi: “Cậu bảo tôi nên giới thiệu từ chuyện cậu ăn trộm chiếc vòng tay của tôi, hay từ tên của cậu trước nhỉ?”
Lời vừa dứt, căn phòng bao vốn náo nhiệt bỗng chốc rơi vào im lặng.
Những người đầu tiên reo hò giờ đây nụ cười cũng đông cứng, ánh mắt họ nhìn tôi đầy lạ lẫm.
Ngay sau đó, đủ mọi ánh nhìn dò xét đổ dồn về phía tôi.
Cảnh tượng bảy năm trước như tái hiện ngay trước mắt.
Bạch Chi vẫn giữ nụ cười trên môi.
Tống Lâm Lâm lập tức nổi giận: “Cô nói gì đấy, đừng có mà vu oan, Tang Vãn không phải loại người như vậy.”
Bạch Chi nhìn tôi: “Cậu tự hỏi cô ấy xem có đúng không?”
Ngón tay cô ta gõ nhẹ lên mép bàn, từng nhịp gõ là biểu hiện của sự bồn chồn.
Ánh mắt tôi dừng lại ở chiếc ghế trống bên cạnh cô ta.
Chỗ ngồi chính giữa đó chắc hẳn là dành cho người có vị trí quan trọng nhất trong buổi tiệc này.
Rõ ràng là Bạch Chi muốn đuổi tôi đi trước khi người đó đến.
Tôi mỉm cười nhìn cô ta: “Cô đang lo lắng đấy à.”
Nụ cười trong mắt Bạch Chi lập tức phai nhạt.
“Dù là bảy năm trước hay bây giờ, câu trả lời của tôi vẫn không thay đổi.”
“Tôi, Tang Vãn, chưa bao giờ làm chuyện đó.”
“Còn nữa, chiếc vòng tay bảy năm trước.” Tôi nhìn cô ta thật kỹ: “Cô thật sự làm mất nó à?”
Tôi chưa kịp nghe câu trả lời của Bạch Chi.
Bởi vì cô ta chưa kịp mở miệng.
Cửa phòng đã bất ngờ mở ra.
Cả phòng im phăng phắc, Bạch Chi nhìn chằm chằm vào cửa, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
Tôi không quay lại nhìn, nhưng có thể cảm nhận rõ một ánh mắt đang rơi chính xác vào tôi.
Tôi kéo Tống Lâm Lâm bước ra ngoài.
Khi chúng tôi lướt qua nhau, bất ngờ có ai đó nắm lấy cổ tay tôi.
“Không ăn cơm rồi mới đi à?”
“Không cần.”
Ngón tay trên cổ tay tôi siết chặt hơn, dường như Chu Dạng đang khẽ cười: “Không có gì muốn nói với tôi sao?”
“Không có.”
“…Được.”
Chu Dạng thả tay tôi ra.
Cửa phòng khép lại, hành lang rơi vào yên tĩnh.
Tôi khoác tay Tống Lâm Lâm tiếp tục bước đi.
Đến gần cửa, bỗng có tiếng bước chân vang lên phía sau.
“Trời mưa rồi.”
Chu Dạng đuổi theo, một lần nữa nắm lấy cổ tay tôi: “Để anh đưa hai người về.”
Tống Lâm Lâm nhìn ra ngoài, mặt đất ướt sũng.
Quả nhiên là đang mưa.
Cơn gió lạnh thổi tới khiến cô ấy rùng mình.
Tôi rút tay ra, không nhìn hắn: “Không cần, tôi đã gọi xe rồi…”
“Chờ tôi.”
Chu Dạng không để tôi nói hết câu đã che ô bước vào màn mưa.
Rất nhanh, một chiếc Bentley màu đen chậm rãi đỗ ngay cửa.
Tôi thở dài, cuối cùng cũng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn.
Giờ đây Chu Dạng đã không còn là chàng trai lười biếng năm nào nữa, hắn đã lột xác biến thành bộ dạng chững chạc, điềm tĩnh.
Bảy năm trôi qua, khoảng cách từ thời học sinh giữa chúng tôi giờ càng trở nên lớn hơn rất nhiều.
Chỉ riêng chiếc đồng hồ trên tay Chu Dạng cũng đủ để người bình thường phải làm việc vất vả trong nhiều năm.
Khoảng cách đó, không phải chỉ cần học hành chăm chỉ hay làm việc cật lực là có thể vượt qua.
“Tôi đã gọi xe rồi.” Tôi mệt mỏi lặp lại.
Chu Dạng không nói gì thêm.
Hắn mở cửa ghế phụ rồi đứng trước cửa xe, lặng lẽ nhìn tôi.
Có cảm giác nếu tôi không lên xe, hắn sẽ không chịu từ bỏ.
Khó mà tin được người từng vì cảm thấy tôi mất mặt mà nghỉ học suốt một tuần, giờ đây lại cố chấp đòi đưa tôi về nhà ngay giữa chốn đông người.
Sau một hồi giằng co, xe tôi gọi đã đến.
Tống Lâm Lâm vì lạnh mà nhanh chóng bước lên xe.
Tôi vừa bước đi, Chu Dạng bất ngờ chặn tôi lại.
“Có phải cậu đã quên rồi không,”
Giọng hắn nhẹ nhàng, ánh mắt cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn tôi.
“Năm đó, chúng ta chưa từng chia tay.”
Năm đó.
Cái từ này nghe thật xa xôi quá.
Giữa cơn gió lạnh, tôi hít sâu một hơi, cũng nghiêm túc hỏi lại hắn.
“Vậy bây giờ tôi phải bổ sung à?”
Chu Dạng sững người tại chỗ, hắn còn định nói gì đó thì Bạch Chi đột nhiên bước ra từ phòng.
Thấy tôi và Chu Dạng đứng cạnh nhau, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.
“A Dạng.”
Bạch Chi bước tới, khéo léo đứng giữa tôi và Chu Dạng.
“Mọi người đang đợi anh bàn về chuyện liên hôn của hai nhà chúng ta đấy.”
Giọng điệu của Bạch Chi khi nói chuyện với Chu Dạng không bao giờ thay đổi, luôn mang chút nũng nịu ở phần cuối câu.
Chu Dạng bị chặn lại, tôi tranh thủ lên xe và đóng cửa.
Hình như Chu Dạng đã nói gì với cô ta, nhưng khi khóa cửa, mọi âm thanh đều bị cách ly ở ngoài.
Tôi thu lại ánh mắt, trong sự tĩnh lặng, khẽ cười một cách châm biếm.