Đám Cưới Máu - Chương 1
01.
Phụ nữ trong gia tộc chúng tôi đều là những người bất tử.
Sau hai mươi tuổi, dung mạo và vóc dáng sẽ vĩnh viễn dừng lại.
Bất lão bất tử, bất sinh bất diệt.
Không biết từ đời nào, gia tộc liền có một truyền thống buồn nôn.
Vào đêm tân hôn, mỗi vị tân lang đều phải ngủ cùng tổ tiên một đêm.
Vừa để đảm bảo huyết thống thuần khiết, vừa giúp tổ tiên nâng cao sức mạnh.
Hiện nay, gia tộc họ Thời của chúng tôi có hơn tám mươi tổ tiên rải rác khắp nơi.
Tuy dáng vẻ bề ngoài họ đều trẻ trung như tuổi hai mươi, mỗi người có một nét đẹp riêng.
Nhưng dù sao, họ cũng là người thân của tôi.
Hơn nữa, sở thích giường chiếu của mỗi tổ tiên đều khác nhau.
Có người thích dịu dàng, có người thích kích thích…
Chỉ một đêm như vậy, đàn ông bình thường không thể nào chịu đựng được.
Tôi đang bực bội, lại nhận được tin nhắn của bạn trai.
“Tây Tây, chuyện kết hôn của chúng ta, em đã nói với chú dì chưa?”
02.
Bạn trai tôi tên là Quý Văn Giản.
Anh học cùng khóa với tôi, là học bá khoa Máy tính.
Gia đình tôi giàu có vô cùng, vì vậy tôi luôn hào phóng với bạn bè.
Ban đầu, tôi và Quý Văn Giản không có nhiều điểm chung.
Anh xuất thân bần hàn, khi bạn bè đang tận hưởng tuổi thanh xuân rực rỡ, anh ấy không làm thêm ở quán trà sữa thì cũng đi bê đồ trong căng tin.
Quần áo trên người, mặc đi mặc lại cũng chỉ có hai ba bộ.
Việc quen biết anh hoàn toàn là do một sự cố.
Có một lần, tôi vô tình làm đổ trà sữa lên người anh.
Nhìn anh lau mãi không hết, tôi trực tiếp nói: “Đừng lau nữa, tôi đền cho anh, mười vạn đủ không?”
Tất nhiên tôi biết chiếc áo hoodie đó của anh nhiều nhất chỉ đáng năm mươi tệ.
Lý do tôi nói vậy là muốn nhân cơ hội giúp đỡ anh ấy.
Dù sao, thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.
Ai ngờ, anh ấy lại thẳng thắn từ chối tôi.
“Bạn học, xin hãy tôn trọng một chút, không phải ai cũng thích tiền của bạn!”
03.
Sự từ chối của Quý Văn Giản đã khơi gợi sự hứng thú của tôi.
Dù sao, cuộc sống bất tử cũng quá nhàm chán.
Cứ như vậy, tôi bắt đầu chú ý đến anh.
Tôi phát hiện ra ngoại trừ việc hơi nghèo một chút, anh ấy chẳng có điểm nào đáng chê.
Đẹp trai, học giỏi, chơi bóng rổ cũng rất tốt.
Ngoài ra, anh còn rất hiếu thảo.
Số tiền kiếm được, sau khi trừ đi chi tiêu sinh hoạt, anh đều gửi về nhà cho mẹ chữa bệnh.
Càng quan tâm, mối quan hệ của tôi và Quý Văn Giản càng ngày càng thân thiết.
Hai năm trước, vào một buổi tối, anh đã mặt đỏ tía tai tỏ tình với tôi.
Sau khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò, anh vẫn nhất quyết không chịu tiêu tiền của tôi dù chỉ 1 xu.
Nhưng lại dùng số tiền tiết kiệm vất vả kiếm được để mua cho tôi những món quà đắt tiền.
Khi tôi cố ý hôn lén anh, anh lại ngượng ngùng đỏ mặt.
Thật là… đáng yêu vô cùng.
Thoáng chốc đã đến năm cuối đại học.
Tôi sắp kỷ niệm sinh nhật tuổi hai mươi của mình.
Từ đây, tôi sẽ không bao giờ già đi nữa, và cũng đã đến tuổi kết hôn hợp pháp.
Vào dịp Giáng Sinh năm ngoái, Quý Văn Giản đã cầu hôn tôi.
Lúc đó, tôi nhất thời hồ đồ mà đồng ý.
Chúng tôi hẹn nhau, sau Tết khi cơ quan đăng ký kết hôn mở cửa sẽ đi đăng ký.
Nhưng giờ đây, tôi lại hối hận rồi.
Tôi sợ anh không thể qua khỏi đêm tân hôn.
Tôi không muốn anh chết.
04
Lý do tôi lo lắng là vì chuyện xảy ra ba năm trước.
Lúc đó, dì út Thời Lan của tôi dẫn về nhà một người đàn ông.
Dì nói họ rất yêu nhau và sắp kết hôn.
Nhưng vào đêm tân hôn, chú rể của dì đã qua đời.
Sau chuyện đó, tính tình dì út thay đổi hoàn toàn.
Dì nói rằng tổ tiên đã hại chết người yêu của dì.
Dì không thể trả thù cho chú, nhưng cũng không muốn nhìn thấy chúng tôi nữa.
Sau đó, dì rời khỏi nhà và không quay lại trong suốt ba năm.
Tôi muốn kết hôn với Quý Văn Giản.
Nhưng tôi sợ anh cũng sẽ giống như chú rể của dì, chết vào đêm tân hôn.
Đang trằn trọc không ngủ, cha gõ cửa bước vào.
“Tây Tây, chưa ngủ à?”
Cha sở hữu ngoại hình vô cùng tuấn tú, ngũ quan góc cạnh sắc sảo, không hề thua kém minh tinh nào.
Nhìn bề ngoài, cha như anh trai của tôi vậy.
Bởi vì vào đêm tân hôn năm 30 tuổi, cha cũng đã có khả năng bất tử.
“Bố, bạn trai con cầu hôn con rồi.”
“Con nghĩ thế nào?”
“Con không biết, nhưng con không muốn anh ấy chết.”
Nghe vậy, bố nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Tây Tây, cậu ấy cũng không nhất thiết phải chết. Giả dụ, cậu ấy đồng ý thì sao?”
05.
Quý Văn Giản, anh sẽ đồng ý sao?
Nếu anh thực sự yêu tôi, sao có thể đồng ý làm chuyện đó với người phụ nữ khác?
Còn nếu anh không yêu tôi…
Không! Sao anh ấy có thể không yêu tôi?
Mọi người đều thích tiền của tôi, chỉ có anh là từ chối.
Anh khác biệt hoàn toàn với những người khác.
Tôi suy nghĩ mấy ngày trời, không biết phải nói thế nào với anh.
Thoáng chốc đã đến mùng 5 Tết, cũng là ngày lễ tình nhân.
Chúng tôi cùng nhau ăn tối dưới ánh nến, sau đó đến khách sạn năm sao mà Quý Văn Giản đã đặt trước.
Chúng tôi trần truồng và áp sát vào nhau trong bồn tắm khổng lồ.
Anh ôm tôi và hôn tôi hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi toàn thân đau nhức, tôi lại làm điều đó với anh dưới nước
Anh ấy áp tai vào tai tôi và nhẹ nhàng hỏi: “Bảo bối, cô chú nói thế nào? Họ đồng ý rồi chứ?”
Tôi gật đầu.
Trong gia tộc họ Thời của chúng tôi, mỗi người phụ nữ đều được tự quyết định chuyện hôn nhân của mình.
Dù là tổ tiên hay cha mẹ, cũng không ai can thiệp.
“Tuyệt vời! Bảo bối, anh yêu em.”
Anh ấy vui mừng khôn xiết, một lần nữa hôn tôi.
06
Sau khi kết thúc một hồi vận động kịch liệt, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tôi mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong giấc mơ, Quý Văn Giản cởi quần áo bị một đám phụ nữ hành hung.
Từ sự phản kháng mãnh liệt ban đầu, anh dần dần yếu ớt đi.
Sau đó, cửa phòng mở ra, tôi bước vào.
Chỉ thấy anh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt và cơ thể đầy vết bầm tím.
Nhìn thấy tôi, mắt anh đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thời Tây, tôi hận cô! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô!”
“Đừng!”
Tôi hét lên một tiếng, mồ hôi đầm đìa tỉnh dậy.
“Quý Văn Giản….”
Tôi gọi tên anh, nhưng lại phát hiện không có ai trong phòng.
Lạ thật, nửa đêm canh ba, lại là lễ tình nhân, anh có thể đi đâu chứ?