Đại Vương Tha Mạng! - Chương 2
9
Đêm thứ hai, tôi đổi từ Bát Nhã Tâm Kinh sang Đạo Đức Kinh.
Phật là từ bi, chắc chắn sẽ tha thứ cho việc tôi “trèo tường”.
Nam mô A Di Đà Phật.
Ba giờ sáng, Sở Tô vẫn dậy đi vệ sinh như thường lệ.
Nhà vệ sinh ào ào!
Hừ.
Rõ ràng là yêu cáo, đồng hồ sinh học còn đều đặn hơn cả tôi.
“Thận không tốt à?” Tôi châm chọc, “Nghe nói động vật họ chó đều đi tiểu nhiều, đặc biệt là cáo?”
Có kinh điển của Thái Thượng Lão Quân phù hộ, tôi cảm thấy mình lại được nữa rồi.
Dám lên chín tầng trời bắt trăng, dám xuống năm đại dương bắt rùa.
“Tôi cá anh không dám đến gần giường tôi trong vòng một mét.”
“Thử xem?” Sở Tô bước những bước vững chãi, bình tĩnh đi đến bên giường tôi, hắn thậm chí còn dám ngồi xuống.
Trong phòng bệnh vang vọng tiếng “Đạo khả đạo phi thường đạo…”, con cáo tinh nghìn năm chẳng có chuyện gì.
Tôi ngước nhìn hắn, cố gắng nặn ra một nụ cười nịnh nọt.
“Cô có gì muốn nói không?” Sở Tô hỏi.
Tôi: “Tôi với cờ bạc không đội trời chung.”
“Nói xong chưa?” Sở Tô lại hỏi.
Giọng điệu này, như thể tôi đã trăn trối xong, có thể đi đầu thai rồi?
“Xin đại vương tha mạng?”
Không ngờ, bốn chữ này còn hiệu quả hơn cả Đạo Đức Kinh, Sở Tô quay người về phòng chăm sóc đi ngủ luôn.
10
Đêm thứ ba.
Tôi chán đời, lúc ba giờ sáng đúng giờ nghe thấy tiếng Sở Tô dậy đi vệ sinh.
Ào ào, ào ào.
Tôi sờ vào mặt dây chuyền ngọc đeo trên cổ, cố gắng tìm một chút an ủi.
Mặt dây chuyền rất nhỏ, chỉ hơn hạt đậu phộng một chút.
Tôi đã đeo nó đủ hai mươi năm, từ ngày sinh ra, nó luôn ở bên cạnh tôi.
Mặt dây chuyền có hình con ve sầu, lai lịch còn đặc biệt hơn.
Nó không phải quà tặng của người thân nào, mà được sinh ra cùng tôi.
Bố mẹ nói, ngày tôi chào đời, tay phải nắm chặt, khi cuối cùng mở ra thì rơi ra thứ này.
Không cần chạm khắc, thiên nhiên tạo thành ngọc ve sầu.
“Con gái tôi có phúc nha, sinh ra đã ngậm ngọc.” Mẹ thường tự hào khoe khoang.
Bà Vương hàng xóm lại nói: “Tôi nghe em gái thứ ba làm bác sĩ ở thành phố của anh rể của chị gái của bác ruột của cháu gọi bằng cậu nói, cái này gọi là tăng sinh xương.”
Tăng sinh xương hay thiên sinh ngọc?
Vì cái vật nhỏ này, mẹ không ít lần cãi nhau với bà Vương hàng xóm.
Tôi thì không để ý.
Dù là ngọc hay tăng sinh xương, mỗi ngày đeo trên cổ, trang sức miễn phí sao không lấy?
Ba ngày theo dõi đã hết.
Bác sĩ Lưu thấy tôi không bệnh, cho phép xuất viện.
11
Chính tôi cũng thấy khó hiểu về việc mình vẫn còn sống.
Đặc biệt là khi nhìn Sở Tô đang ăn một phần gà rán KFC trong lúc giúp tôi làm thủ tục xuất viện.
“Gà rán ngon hơn thịt người thật sao?” Tôi không nhịn được hỏi.
Thật tức giận khi thua một cách khó hiểu trước gà rán!
Sở Tô phớt lờ câu hỏi đó, hỏi ngược lại: “Cô có định nghỉ việc không?”
“Để tôi suy nghĩ?” Tất nhiên là tôi muốn nghỉ việc, nhưng cũng không dám từ chối thẳng một hồ ly tinh ngàn năm.
Chọc giận một ông chủ nóng tính, tệ lắm cũng chỉ là trở mặt không nhận người.
Chọc giận Sở Tô, hắn có thể không cần làm người bất cứ lúc nào.
“Nếu cô không nghỉ việc, lương sẽ tăng gấp đôi.”
“Đồng ý!”
Nếu do dự dù chỉ một giây, đó sẽ là sự bất kính với Haidilao, Trà sữa Xixicha, lẩu bò Triều Sán, Starbucks, Pizza Hut và nhiều thứ khác.
Thực ra, miễn là Sở Tô không ăn thịt tôi, hắn là người hay yêu quái cũng không quan trọng.
Tôi vừa tự an ủi mình, vừa chúc mừng bản thân vì đã có mức lương trên chục triệu.
Hehe!
12
Khi quay phim ở trường quay, thường xảy ra những chuyện bất ngờ.
Buổi sáng, có một phóng viên giả làm diễn viên quần chúng, lẻn vào đoàn phim chụp trộm và bị bắt.
Buổi chiều, một con ngựa bị tiêu chảy, cả trường quay nồng nặc mùi hôi thối.
Buổi tối, khi tôi bưng hai phần gà rán KFC đến phòng nghỉ của Sở Tô, tôi thấy hắn đang ngồi trên ghế sofa, và nữ diễn viên nổi tiếng Trần Giai Nhi đang ngồi trên đùi hắn.
Đây là cảnh gì vậy?
Trang nhất tin giải trí ngày mai chăng?
“Xin lỗi, tôi sẽ quay lại sau 5 phút.” Tôi lùi dần ra ngoài.
13
“Đứng lại!”
Ông chủ hồ ly ra lệnh, tôi không dám không nghe, ngoan ngoãn đứng ở cửa.
“Vào đi.” Sở Tô nói, rồi quay sang Trần Giai Nhi, “Tôi phải ăn cơm, cô ra ngoài đi.”
“Bữa tối anh chỉ ăn cái này thôi sao? Đồ ăn rác rưởi?” Trần Giai Nhi rất ngạc nhiên, rồi bắt đầu mắng tôi, “Cô làm trợ lý kiểu gì vậy? Cố tình ngược đãi Sở Tô à? Tôi thấy nên đuổi việc cô đi!”
Tôi hoàn toàn bối rối.
Sở Tô tự đặt đồ ăn, tôi chỉ phụ trách đi lấy thôi.
Đây là sao?
Gánh nợ từ trên trời rơi xuống?
“Cô Trần, cô hiểu lầm rồi, đây là đồ sếp tự gọi.” Tôi giải thích, “Hơn nữa cô không phải là sếp của tôi, không có quyền nói chuyện sa thải tôi.”
Nhún nhường trước yêu quái thì được, nhưng một người bình thường mà dám lên mặt với tôi sao?
14
“Cô là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như vậy!?”
Trần Giai Nhi nổi giận, giơ tay tát.
Bốp!
Tiếng tát rất to, nhưng tôi không thấy đau.
Sở Tô đột nhiên đứng chắn trước mặt tôi, thay tôi hứng cái tát của Trần Giai Nhi.
“Ơ? Xin lỗi, em không cố ý!” Trần Giai Nhi lập tức đổi sang vẻ mặt lo lắng và ủy khuất.
Tôi cũng rất lo lắng.
Sở Tô không sao chứ?
Nếu hắn nổi giận, hiện nguyên hình gì đó, việc ăn thịt Trần Giai Nhi là chuyện nhỏ, nhưng nếu tôi bị vạ lây thì sao?
“Cô Trần, mời cô ra ngoài.” Nhưng Sở Tô không tức giận, như một quý ông phong độ, chỉ giơ tay về phía cửa ra hiệu mời.
Trần Giai Nhi quả thực không còn tâm trạng ở lại, cô ta cúi đầu nhanh chóng rời đi. Chỉ là khi đi ngang qua tôi, vẫn không quên trừng mắt nhìn tôi.
“Ơ? Anh chảy máu rồi?”
Tôi ngạc nhiên nhìn mặt Sở Tô, khóe miệng hắn thực sự rỉ ra một giọt máu tươi.
Giả chứ?
Hồ ly chín đuôi ngàn năm, bị Trần Giai Nhi tát một cái mà chảy máu?
Hay là Trần Giai Nhi cũng không phải người?
Tôi vô thức đưa tay lau, ngón tay dính một chút máu.
“Tôi cũng là sinh mệnh, chảy máu là chuyện bình thường.” Sở Tô nhẹ nhàng nói, “Huống chi Trần Giai Nhi theo đuổi tôi đã lâu, tôi đã chán ngấy rồi. Cố ý để cô ta đánh, có thể đổi lấy một thời gian yên tĩnh.”
Ra là vậy?
Tôi hơi ngạc nhiên: “Tính anh tốt thật đấy, thà chịu thiệt để giải quyết rắc rối?”
“Trước kia, tôi không có tính tốt như vậy.”
Nghe Sở Tô nói vậy, tôi mơ hồ đoán ra điều gì đó, không khỏi rùng mình.
15
Tay bị bẩn, tôi đi vào nhà vệ sinh, nhưng lại xảy ra một tai nạn nhỏ.
Dây buộc con ve ngọc bị đứt.
Con ve ngọc rơi xuống đất, tôi vội vàng nhặt lên, may mà không bị vỡ.
Nhưng ngón tay dính máu chạm vào con ve ngọc, làm nó cũng bị bẩn.
“Ủa?” Tôi nghi ngờ mình hoa mắt, con ve ngọc vừa rồi như lóe lên một tia sáng trắng?
Gần đây có quá nhiều chuyện kỳ lạ, tôi chăm chú nhìn con ve ngọc, không dám rời mắt nửa phần.
Tuy nhiên, nhìn đến khi mắt mỏi, cũng không thấy tia sáng trắng nào nữa.
Quả nhiên là ảo giác?
Tối đó, tôi nằm mơ.
Trong mơ tôi là một con ve, tu luyện ngàn năm hóa thành người.
Tôi sống tự tại trong núi rừng, chỉ là hơi cô đơn.
Cho đến một ngày, tôi gặp một con hồ ly chín đuôi.
“Ngốc quá! Ngươi vẫn chưa biết hóa hình sao?”
Tôi nuôi hồ ly bên mình, truyền dạy nó phép thuật, dạy nó hóa thành người.
“Người là ai, ta là ai?” Hồ ly sau khi hóa hình là một thiếu niên, trông có vẻ ngây ngô.
“Ta tên là Lan Lạc.” Tôi cười nói, “Ngươi không có tên ư? Ta đặt cho ngươi một cái nhé?”
Thiếu niên hồ ly gật đầu.
“Nơi này là đất Sở, nghe nói con hồ ly chín đuôi nổi tiếng nhất tên là Tô Đát Kỷ? Lấy mỗi bên một chữ, ngươi là Sở Tô vậy.”
16
Sáng hôm sau, tỉnh giấc.
Tôi rất vui! Đặc biệt là khi nhìn thấy Sở Tô!
Hồ ly ngốc không biết hóa hình?
Hehe, đệ tử ngoan, mau đến lạy sư phụ đi?
“Cô cứ nhìn trộm tôi làm gì?” Sở Tô đang học thoại, quay đầu liếc nhìn tôi.
“Ừm, không có gì.” Tôi tùy tiện nói đại, “Chỉ là đột nhiên nhớ ra, lúc đó mấy trăm người ứng tuyển làm trợ lý cho anh, sao anh lại chọn tôi trong số đông người như vậy? Hay là lúc đó anh đã nhìn ra tôi đặc biệt xuất sắc?”
Không ngờ, một câu hỏi đơn giản như vậy, lại khiến Sở Tô im lặng?
Hắn dừng lại hồi lâu mới nói: “Vì cô tên Lan Lạc.”
Tôi hít một hơi lạnh!
Chết tiệt!
Quả nhiên không thể ở cạnh yêu quái mỗi ngày được!
Tôi chắc chắn đã trúng tà!
Giấc mơ đêm qua, chính là bằng chứng trúng tà!
17
Tối đó, sau khi ngủ, tôi lại tiếp tục giấc mơ lần trước.
Sở Tô trong mơ đã lớn, dung mạo giống hệt ngôi sao lưu lượng, đẹp trai đến mức có thể sống nhờ nhan sắc.
Chỉ là, hắn mặc trang phục cổ đại.
Trong núi sâu, tôi dùng phép thuật huyễn hóa ra một tòa biệt viện, Sở Tô và tôi sống trong đó.
“Ăn của ta ở của ta, chẳng phải nên hầu hạ ta sao?”
Tôi nghĩ đến trò vui, nghĩ sao làm vậy!
“Sở Tô! Lại đây đấm lưng cho ta!”
Cảm giác sai khiến ông chủ thật sướng!
Tiếc là chỉ được trong mơ thôi.
Sở Tô rất nghe lời, thật sự đến bên cạnh tôi ngồi xuống, đấm lưng.
“Nương tử, có thoải mái không?”
“Ừm ừm ừm, khá thoải mái đấy! Phải nói là, ngươi thật biết… Khoan đã! Ngươi gọi ta là gì?”
Tôi bị dọa tỉnh.