Đại Tiểu Thư Trở Về - Chương 4
16.
Khi anh trai Ôn Thịnh trở về, tôi đã ăn no ngồi phịch xuống ghế nấc cục.
Lúc này cha mẹ mới nguôi giận, ý bảo anh có thể tới ăn chút cơm thừa.
Ôn Thịnh đáng thương đi tới, mà cha mẹ đã lên lầu nghỉ ngơi.
Tôi ở lại ăn cơm với anh ấy.
Anh ấy có vẻ rất đói và đang ngấu nghiến đồ ăn, tôi đột nhiên hỏi ra một vấn đề mấu chốt:
“Vừa rồi dọc theo đường đi cha mẹ mắng rất nhiều người, nhưng mà lại không nhắc tới người khởi xướng Tống Linh đâu, mọi người đã làm gì cô ta sao?”
Tôi biết rõ cha mẹ tôi.
Bọn họ nếu là không đề cập tới một người, chỉ có hai loại khả năng.
Một là, người đó đã chết.
Hai là, chuyện người kia phải chịu, bọn họ không muốn cho tôi biết, sợ bẩn lỗ tai của tôi.
Quả nhiên, từ phản ứng ấp úng của Ôn Thịnh, hẳn là vế sau.
“Cô ta thì có thể thế nào chứ, chẳng qua là được cha dượng đưa về nhà, không gì khác hơn là được giáo dục. Được rồi, cô ta đáng bị như vậy… Nhiên Nhiên, em đừng hỏi những câu hỏi này nữa, trẻ con nghe những lời này sẽ nhàm chán.”
“Ha ha ha, được rồi, anh ăn đi, ngủ ngon.”
Tôi mỉm cười và bế con chó nhỏ trở lại phòng ngủ.
Cha mẹ và anh trai, họ đều không biết.
Tôi đã không còn là cô bé không hiểu gì trong trí nhớ của bọn họ nữa, đã sớm không còn là Ôn Nhiên như trước nữa.
……
Phòng ngủ của tôi ở vị trí gần cửa sổ lầu ba biệt thự, bên ngoài là bãi cỏ rộng lớn, còn có cây cối rất rậm rạp.
Tôi từng nói đùa với anh trai mình rằng sẽ khó tìm được người trốn ở đây.
Đột nhiên, trong nháy mắt mở cửa, chó con của tôi “Gâu” một tiếng chói tai!
Nó thoát khỏi vòng tay tôi lao thẳng về phía cửa sổ.
Tôi lập tức ý thức được cái gì, nhanh một bước tiến lên ôm lấy nó.
“Ai nha, nhóc con sao vậy, ngoan một chút nào, được không?”
Tôi cố gắng trấn an nó, nhưng ngoài khóe mắt, tôi thoáng thấy một bóng đen đang ngồi xổm sát những cành cây sâu trong tối.
Một khuôn mặt dữ tợn hiện ra trong đầu tôi.
Kiếp trước, người đã cho tôi vô số cơn ác mộng.
Cha dượng của Tống Linh.
Lão ta từng có tiền án ngồi tù nhiều lần, có lẽ trèo tường cạy khóa, đối với lão mà nói đã sớm là trò trẻ con.
Lúc này, tôi gần như dùng hết sức lực để ngăn mình khỏi sợ hãi và run rẩy.
Tôi cố ý lớn tiếng nói:
“Mẹ, ngày mai con sẽ về muộn, con muốn thừa dịp trong phòng học không có ai tự học buổi tối ở trường!”
Một lát sau, bóng đen kia chợt lóe lên, biến mất không thấy đâu nữa.
17.
Lúc cha dượng Tống Linh đến trường tìm tôi, tôi đang giải đề toán.
Dù sao những nội dung này tôi đều đã học qua một đời, làm lại một lần, tôi muốn dựa vào năng lực của chính mình thi đỗ Thanh Bắc.
Lúc này tất cả mọi người đều đi chơi, trong phòng học chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi không biết người đàn ông vào lớp bằng cách nào, hình như lão ta đã uống rượu và nhìn thấy tôi.
“Cháu là Ôn Nhiên sao?”
Lão ta đi vào phòng học, vừa nói vừa đóng cửa lại.
Tôi ngồi vào chỗ của mình, nhìn lão ta và gật đầu.
“Tống Linh nói, nhà cháu có tiền, nhà cháu có rất nhiều tiền……”
Lão ta nói to, có lẽ là uống rượu có chút nóng, bắt đầu cởi áo của mình.
“Còn chưa yêu đương qua nhỉ, còn ở độ tuổi thuần khiết nhất, lolita cùng chú là cặp đôi đẹp nhất…”
Lão ta đi về phía tôi càng ngày càng gấp, cũng càng ngày càng nhanh.
Lão không biết, kỳ thật tôi đã sớm kêu vệ sĩ ngồi xổm canh giữ ở cửa.
Tôi được gắn thiết bị liên lạc trên người và họ có thể phá cửa trong vài giây ngay khi tôi mở miệng.
Tôi đứng dậy và bắt đầu la hét, vùng vẫy, đập vỡ mọi thứ.
Cũng ngay sau đó, cửa bị vệ sĩ mở ra.
“Tiểu mỹ nhân, chú đây sẽ đối tốt với cháu, mau lại đây với chú — A!”
Lão định lao về phía tôi nhưng nhanh chóng đã bị những người phía sau ngăn lại.
Trong lúc “hốt hoảng”, tôi đã đá một phát vào bộ quan trọng của lão ta.
Người đàn ông bị mụn rộp sinh dục đã quỳ thẳng xuống đất vì đau đớn.
Tôi lại thét chói tai, làm ra một bộ dáng sợ hãi bổ sung thêm một cước.
Tống Linh có bệnh ngoài da, mà bệnh ngoài da của cô ta, chính là do người đàn ông này truyền bệnh mụn rộp sinh dục cho cô ta.
Giờ phút này, lão ta so với những người đàn ông bình thường còn đau hơn.
Đạp xong một cước này, tôi thét chói tai chạy ra khỏi cửa, bấm số điện thoại báo cảnh sát.
……
Chờ sau khi báo cảnh sát xong, sắc mặt của tôi mới hoàn toàn trầm xuống.
Tôi nhìn người đàn ông trong lớp.
Ông cứ yên tâm mà đi đi.
Sau khi vào trong tù rồi, tôi sẽ nhờ người ở trong tù chăm sóc ông cho thật tốt.
18.
Lần thứ hai nhìn thấy Tống Linh, cô ta đã giống như một con vịt con xấu xí hoàn toàn bị đánh trở về nguyên hình, đeo tạp dề xám xịt, ở trên đường chết lặng giúp mẹ cô ta bán bánh bao.
Chân của cô ta không biết như thế nào đã bị gãy một cái, cả người gầy đến mặt đều lõm xuống.
Nhìn thấy tôi, đầu tiên là sửng sốt, lập tức đỏ hốc mắt cười rộ lên:
“Ôn Nhiên, tôi quả nhiên không nhìn lầm. Cô thật là tâm ngoan thủ lạt, để cô đi đối phó với người đàn ông kia, thật sự là quyết định chính xác nhất đời tôi.”
Tôi lạnh lùng đi về phía trước, cô ta lại đột nhiên kéo chân tàn lao ra ngăn cản tôi.
“Ôn Nhiên, cô hại cả đời tôi, bây giờ nhìn thấy tôi lại một câu cũng không muốn nói ư?”
Tôi ngẩng đầu lên và nở nụ cười hoàn mỹ không tì vết.
“Tống Linh, cô nói tôi hại cô, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng tự mình hạ thủ với cô.”
“Cô biết không, người của tầng lớp chúng tôi, chưa bao giờ tự mình động thủ.”
“Tay của chúng tôi dùng để cắm hoa, pha trà, vẽ tranh, chứ không phải nhuộm máu.”
Khóe miệng tôi cười càng sâu:
“Có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là do chính cô, gieo gió gặt bão.”
“Gieo gió gặt bão…… Ha ha ha ha, đúng, vốn là tôi nợ cô…… ”
Tống Linh cười đến nước mắt đều chảy ra, cô ta đột nhiên điên cuồng chỉ vào tôi, dốc hết toàn lực rít gào:
“Nhưng Ôn Nhiên, cô biết không, tôi vẫn hận cô nhất!”
“Con người chính là như vậy, nói cho cùng, nếu cô không phải là người bên cạnh tôi thì cuộc sống cô dù có tốt đẹp đến đâu cũng sẽ chẳng sao cả. Nhưng cô lại ở ngay tại trước mắt tôi, bắt tôi trơ mắt nhìn thấy hạnh phúc của cô, mà tôi, sống tựa như một vũng bùn nhão!”
“Vốn dĩ, tôi cho rằng cuộc sống của mình cứ mãi như vậy, nhưng cô vì cái gì muốn vươn tay về phía tôi? Cô cho rằng điều này đối với cô mà nói tính là cái gì? Cô là đang bố thí tôi, là đang biểu lộ cảm giác ưu việt của cô với người khác có phải hay không?”
Tôi im lặng thờ ơ nghe cô ta gào thét, than vãn
Tống Linh kêu tới mệt mỏi, lảo đảo ngồi dưới đất, khóe mắt chảy ra một vệt nước mắt.
“Ôn Nhiên và Tống Linh, hai số phận hoàn toàn trái ngược nhau….. Ước gì cả tôi và cô đều cùng nhau biến mất trên đời này, nếu tôi có thể kéo cô cùng chết thì tốt rồi.”
“Tôi thật sự rất ghét cái tên Tống Linh này. Cô không biết, mỗi ngày tôi đều viết hai chữ “Ôn Nhiên” lên trang đầu tiên trong tập đề của mình, lại lau đi lau lại.”
Xa xa truyền đến tiếng còi xe, cô ta ngẩng đầu nhìn tôi cười thảm thiết:
“Nhưng mà tôi cũng không thiệt thòi, ít nhất, tôi từng ở một đời, thật sự dùng thân phận của cô sống một lần…… Cuộc sống đáng xấu hổ như vậy, gia đình ghê tởm như vậy, tôi không bao giờ muốn trở về nữa.”
……
Âm thanh thắng xe chói tai vang lên, tôi trơ mắt nhìn Tống Linh giống như điên dùng hết sức lực lao về phía trước.
19.
Cuộc đời đau buồn và đầy hận thù này của Tống Linh, cứ như vậy kết thúc.
Cô ta cuối cùng cũng không thể cướp đi tất cả những gì không thuộc về cô ta.
Tôi nghĩ nghĩ rồi nhờ người lo tang lễ trang điểm sạch sẽ cho cô ta và thay quần áo sạch.
Không sao.
Ít nhất có thể nhìn ra, khi còn bé hẳn là rất đáng yêu.
20.
Sau khi Tống Linh chết, người mẹ yếu đuối mà vô năng của cô ta một mình trở về quê nhà.
Thật khó để diễn tả tâm trạng của tôi đối với người phụ nữ này.
Sợ chồng, bị chồng tàn phá cả đời, con gái của mình cũng bị hủy hoại theo.
Bà cũng thật đáng thương, ngày nào cũng bị chồng đánh đến bầm tím mũi, sưng mặt nhưng bà vẫn làm việc từ sáng đến tối để phụ giúp gia đình, khổ sở chống đỡ cái nhà này.
Bà không có nguồn kinh tế, nuôi không nổi con gái cần đi học, nên chỉ có thể không rời khỏi người đàn ông này.
Nhưng chính là sự nhu nhược và khuất phục của bà đã hoàn toàn chôn vùi cả đời con gái bà.
Rất nhiều thứ, không phải nhịn một chút, chịu đựng một chút là có thể qua.
Một người phụ nữ, không nên nhất chính là đem cả đời mình đặt cược vào một đoạn lại một đoạn hôn nhân.
……
Nhưng tôi vẫn dùng phương thức nặc danh quyên góp cho bà ấy một căn nhà nhỏ ở nông thôn, để bà ấy có thể an hưởng tuổi già.
Bởi vì ở kiếp trước, khi tôi bị cha dượng Tống Linh giam cầm vũ nhục, người phụ nữ ấy đã từng phấn đấu quên mình xông lên cố gắng lấy thân ngăn cản.
Nhưng đổi lại thứ bà ấy nhận được là một trận đòn khác còn tàn bạo hơn, cuối cùng bà ấy ngã xuống đất, mặt đầy máu, nhưng vẫn run rẩy đứng dậy và cố gắng kéo lấy tôi.
Mà tôi, đã bị người đàn ông kéo tóc kéo vào một gian phòng khác.
Cùng với tiếng đóng sầm cửa, tôi hoàn toàn chìm vào bóng tối vô tận.
Kiếp trước, người báo cảnh sát cũng là bà.
……
Trước nhà nhỏ có một mảnh đất không lớn, nếu bà chịu khó một chút, ăn uống no đủ hoàn toàn không thành vấn đề.
Trải qua chuyện này, bà giống như là đã nghĩ thông suốt tát cả, không có tìm cái chết, cũng không có cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Bà chấp nhận món quà nặc danh của tôi và sau khi quỳ xuống cảm ơn tổ chức từ thiện, bà ấy khập khiễng từng bước về nhà.
Có lẽ cuộc đời của bà, có thể bắt đầu từ giờ phút này, có một trang mới.
21.
Sau đó tôi tập trung toàn bộ vào việc học.
Cái gì mà đi dạo phố, liên hoan, hát karaoke, v..v…… Những thứ trước đây tôi thích nhất đều bị tôi bỏ hết.
Chỉ có chết một lần, tôi mới ý thức được sinh mệnh đáng quý.
Mới không muốn đem thời gian có hạn, tuổi thanh xuân quý giá nhất, tiêu hao trong những chuyện vô nghĩa này.
Sách bài tập của tôi quét hết quyển này đến quyển khác, chạy đến văn phòng hoit bài giáo giáo viên trở thành thói quen hàng ngày của tôi.
Mặc dù có rất nhiều bạn học không hiểu vì sao tôi cố gắng như vậy, rõ ràng gặm già là được, nhưng tôi vẫn kiên trì học tập.
Tôi thủy chung tin tưởng, đọc sách mang đến cho một người, không chỉ là tri thức tăng trưởng, mà còn là năng lực nâng cao toàn diện.
Năm thi tốt nghiệp trung học, thành tích của tôi bùng nổ, tôi thực sự thi đứng thứ hai toàn thành phố và đỗ vào Thanh Hoa.
Cha mẹ và anh em tôi vui mừng đến mức tổ chức một bữa tiệc lớn, và tôi chính là người có triển vọng nhất trong đám phú nhị đại này.
……
Sau đó, tôi mang theo hành lý, từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, chính thức bắt đầu cuộc sống đại học của mình.
Những trải nghiệm đau đớn từng hành hạ tôi, hôm nay giống như là một giấc mộng lớn.
Trong thời gian học đại học, có rất nhiều người theo đuổi tôi, nhưng tôi vẫn luôn không có yêu đương.
Cả đời này tôi cũng sẽ không yêu đương nữa.
Vì tôi tin rằng tôi có thể tự mình sống tốt.
Tôi không muốn lãng phí quãng đời hiếm hoi của mình cho những người không liên quan.
Chỉ là thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ về một số chuyện trong quá khứ.
Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tống Linh.
Đêm đó, tôi chán ăn cơm ở nhà, lẻn ra ngoài ngồi bên đường ăn thịt nướng.
Vừa ăn vừa lau miệng, tôi nhìn thấy một bóng người hốc hác vì suy dinh dưỡng đang đứng cách đó không xa đang nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt trông mong.
Bây giờ nghĩ lại ngày đó cô ta hẳn là vừa mới trải qua bạo lực gia đình, trên mặt đều là dấu vết xanh tím.
Tôi chưa từng thấy cô gái nào sắc mặt kém như vậy, rõ ràng tuổi tác kém tôi không nhiều lắm, ánh mắt lại vô cùng mệt mỏi mà trống rỗng.
Tôi vội vã mang theo tiền mặt đi ra ngoài, nhưng bây giờ tôi chẳng còn bao nhiêu, chỉ đủ để đến cửa hàng tiện lợi mua cho cô ta một chiếc bánh mì sandwich.
Cô ta ăn rất ngon, vừa ăn vừa nhỏ giọng hít mũi.
Ngay cả khóc cũng không dám phát ra âm thanh.
Ở kiếp trước, có lẽ tôi đã bắt đầu có cảm tình với cô ta từ giây phút đó.
……
Nhưng mà, nếu cho tôi một cơ hội làm lại lần nữa.
Nếu tôi đã dự đoán trước kết quả của chúng tôi.
Vậy thì tôi chắc chắn sẽ chọn cách bỏ qua cô ta.
Sau đó giúp cô ta báo cảnh sát.
Suy cho cùng, như cô ta nói, có lẽ Ôn Nhiên cùng Tống Linh, sinh ra là những tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.
Chỉ là cuộc sống không có nếu như.
Mỗi bước đi của con người được khắc sâu vào la bàn của số phận và sẽ phải trả giá cho những gì họ đã làm.
Điều chúng ta có thể làm, chính là dùng hết toàn lực sống tốt cuộc đời này.
(Hoàn)