Đại Tiểu Thư Trở Về - Chương 2
6.
“Hả ”
Tôi làm ra bộ dáng kinh ngạc.
” Đã xảy ra chuyện gì? Cô đừng khóc.”
Càng nói, Tống Linh càng không kìm được nước mắt, giọng run run nói:
“Mạnh Siêu Nhiên, cậu ta chính là tên biến thái!”
“Mỗi ngày cậu ta đều mời tôi ăn bánh mì sandwich, nhưng tôi cảm thấy mùi vị không đúng, sau đó tôi lén lút đi theo cậu ta mới phát hiện, bên trong không phải mứt dâu tây, mà là… ọe…”
Tống Linh nói xong muốn nôn mửa, tôi bất động thanh sắc lui về phía sau vài bước:
“Là như vậy sao? Nhưng Mạnh Siêu Nhiên không phải người như vậy.”
“Cậu ta chính là như vậy!”
Từng sợi tơ máu bò lên nhãn cầu của cô ta, Tống Linh như sắp sụp đổ
“Cậu ta còn có khuynh hướng bạo lực rất nghiêm trọng!”
“Đủ rồi Tống Linh.”
Tôi bình tĩnh nói:
“Tôi không cho phép cậu chửi bới bạn học như vậy. Mau trở về, tôi thấy gần đây tinh thần cậu có vấn đề rồi đó.”
Vu khống một người có vấn đề về tâm thần là cách tốt nhất để hủy hoại một con người.
Bởi vì như vậy có thể làm cho cả thế giới sẽ không tin bất cứ điều gì cô ta nói.
Kiếp trước, khi tôi bị thay đổi khuôn mặt, thay đổi giọng nói, thay đổi tất cả, tôi rất vất vả mới chạy ra được khỏi nhà Tống Linh và muốn tìm cha mẹ.
Nhưng lại bị người mà cô ta đã sắp xếp trước chặn lại, một đám đàn ông ép dừng xe bắt tôi, mạnh mẽ kéo tôi xuống.
Ngày đó cô ta cao cao tại thượng, cười khẽ nói với những người xung quanh:
“Bạn học này của tôi có chút điên rồ, luôn nói nhảm. Mọi người đừng lo lắng, tôi sẽ đưa cô ấy vào bệnh viện tâm thần. Tất cả chi phí sẽ do tôi trả.”
Cô ta ngồi xổm xuống, nhìn tôi bị vệ sĩ ấn vào trong đất, vươn ra một ngón tay giống như trêu chọc con kiến.
“Cô nói xem, ngoan ngoãn ở nhà kia không tốt sao? Nhất định phải chạy ra, aiz, tôi chỉ có thể tiễn cô một đoạn đường vậy.”
……
Lần này, mặc kệ Tống Linh cầu xin như thế nào, tôi vẫn kéo cô ta về bên cạnh Mạnh Siêu Nhiên.
Khoảnh khắc cô ta ngồi xuống, ngòi bút trong tay gần như cắm vào trong bàn.
Hoàng hôn hôm nay, trong phòng học chỉ còn lại cô ta và Mạnh Siêu Nhiên.
Tống Linh có chút nức nở, bộ dáng muốn nói lại thôi nói:
“Siêu Nhiên, thật ra tôi rất thích ngồi cùng bàn với cậu.”
Mạnh Siêu Nhiên trả lời:
“Có ý gì? Vì sao đột nhiên nói như vậy? Là ai không cho chúng ta cùng ngồi sao?”
“Ừ, à,…”
Tống Linh như là hạ quyết tâm lớn
“Tôi nói cho cậu biết, nhưng cậu ngàn vạn lần không được phản bội tôi, là… Ôn Nhiên! Cô ấy nói cậu là loại người xấu, tâm địa ác độc, cô ấy bảo tôi sớm tìm giáo viên để đổi vị trí, tránh xa cậu!”
“Rầm “một tiếng.
Có tiếng bàn ghế bị đạp đổ.
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!!”
Thân hình to lớn đứng dậy từ trong lớp, tạo ra bóng dáng hung hãn trên hành lang.
Điều không ai biết là, khi bọn họ nói những lời này, tôi đang cách một bức tường mỏng manh, đứng ở dưới cửa sổ lẳng lặng lắng nghe.
Nghe tiếng bước chân đi về phía cửa, tôi lặng lẽ trượt xuống cầu thang.
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn wechat của Mạnh Siêu Nhiên gửi tới:
[Ôn Nhiên, trưa mai mười hai giờ rưỡi gặp trên sân thượng tòa nhà Văn Uyên, tôi muốn nói với cậu chút chuyện.]
Tôi đợi vài giây, trả lời: [Được.]
7.
Tôi chủ động thêm wechat của Tống Linh thông qua tìm kiếm số điện thoại di động.
Cô ta rõ ràng là đã mất bình tĩnh, cố ý để tôi chờ thật lâu mới thông qua.
Sau khi thêm vào, tôi mở miệng trước:
[Tống Linh, sắp đổi mùa rồi, tiền đồng phục mùa mới cô có chưa?]
Trong hộp thoại nháy mắt xuất hiện chữ [Đang nhập vào], cô ta gõ rồi xóa, cuối cùng nói:
[Không có, Ôn Nhiên tiểu thư, tôi sẽ vì vậy mà bị đuổi học sao? Cô sẽ giúp tôi đúng không?]
Tôi: [Đương nhiên, cô là tôi tự tay mang vào trường. Nhưng hiện tại tôi không có tiền, trưa mai tôi đựa cô tiền mặt được không?]
Tống Linh đã mừng như điên.
Cô ta trả lời:
[Đương nhiên có thể, cảm ơn cô rất nhiều, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp cô!]
Tôi cười cười, đặt điện thoại xuống.
Đêm nay, chúng tôi cách màn hình, mỗi người một ngả.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi phát hiện Tống Linh đã thay đổi hình nền và hình đại diện cực kỳ giống tôi.
Ngay cả chữ ký cũng khá giống nhau.
Nếu cô ta đã thích bắt chước tôi như vậy, tôi đây liền dứt khoát tặng cho cô ta một bộ váy tôi thường mặc vậy.
Tống Linh vừa nhận được liền khẩn cấp đi WC thay đổi.
Khi cô ta trở lại phòng học, các bạn học nhao nhao cảm khái:
“Tôi còn tưởng mình hoa mắt, Tống Linh và Ôn Nhiên nhìn thật giống nhau.”
“Đúng vậy, nhất là bóng lưng, chỉ là Tống Linh hơi thấp một chút.”
“Chậc, quả nhiên vật nuôi này ai nuôi thì sẽ giống người đó…”
Tôi vô cảm lắng nghe và nhận thấy hôm nay Mạnh Siêu Nhiên không tới phòng học.
Cậu ta không chỉ không đến lớp tiết đầu đầu tiên mà còn không đến cả buổi sáng.
Thẳng đến mười một giờ rưỡi, cậu ta nhắn tin cho tôi:
[Ôn Nhiên, đừng quên giao hẹn của chúng ta.]
Ha. Làm sao tôi quên được chứ?
Tôi quay đầu dùng khẩu hình nói với Tống Linh:
[Tan học chờ tôi nhé.]
Chuông tan học vừa vang lên, tôi cầm băng vệ sinh xông thẳng vào nhà vệ sinh.
Tống Linh vừa đói vừa vội vã đi toilet tìm tôi, tôi suy yếu nói:
“Ai da, tôi đến kỳ kinh nguyệt đau bụng quá, nếu không cậu cầm thẻ cơm của tôi đi ăn cơm trước đi, ăn xong thì lên sân thượng tòa nhà Văn Uyên chờ tôi. Dù sao tôi cũng phải cho cậu tiền mặt, bị người ta nhìn thấy thì không tốt.”
“Được rồi.”
Tống Linh nói rất miễn cưỡng, nhưng trong lời nói lại có sự phấn khích không thể kiềm chế được.
Mười phút sau, tôi thấy nhắc nhở thông báo biến động số dư của thẻ ăn.
Tống Linh hẳn là đã quá lâu không có ăn no cơm, xem ra là cô ta đã gọi toàn những món đắt tiền rồi.
Một bữa ăn tốn của tôi gần một ngàn.
Tôi suy đoán hợp lý, nếu không phải trường học có một số mặt hàng đặc biệt không thể dùng thẻ cơm mua, cô ta nhất định sẽ không chút do dự mà lấy chúng.
Nhưng không sao.
Tôi mỉm cười đứng bên cửa sổ hành lang hóng gió.
Trước khi lên đường, luôn phải ăn một bữa cơm ngon, không phải sao?
8.
Tất cả mọi người đều biết, Mạnh Siêu Nhiên là trời sinh xấu xa.
Cậu ta mắc hội chứng siêu nam trong truyền thuyết, khi phát điên căn bản sẽ không khống chế được chính mình.
Tôi từng tận mắt nhìn thấy cậu ta cầm bút máy hung hăng đâm vào mu bàn tay đại biểu lớp, kéo đàn em lớp dưới vào nhà vệ sinh nam đánh đập, rồi bất ngờ bóp cổ một bạn cùng lớp đi ngang qua…
Mẹ cậu ta nhiều lần đến trường xin lỗi, còn cùng người giúp việc xách túi lớn túi nhỏ.
Mà trên người bọn họ, đều là vết thương lớn nhỏ.
9.
Mười hai giờ hai mươi phút, Tống Linh gọi điện thoại thúc giục tôi, tôi không nhận.
Mười hai giờ hai mươi lăm phút, cô ta lại gửi wechat hỏi tôi đi đâu rồi.
Mười hai giờ ba mươi, tôi trả lời bụng vẫn không thoải mái, mà khi đó, cô ta đã không trả lời nữa.
……
Mặc váy của tôi, có bóng lưng giống như tôi, đối mặt với Mạnh Siêu Nhiên điên cuồng, còn có thể may mắn thoát khỏi sao?
Trên tòa nhà Văn Uyên xa xa, ánh nắng chói chang nhuộm trắng mọi thứ, khiến tôi nhìn đến đau mắt.
Tôi thở dài, đeo cặp sách đi xuống cầu thang.
Tống Linh, dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng đừng trách tôi.
Dù sao, tôi cái gì cũng không làm.
10.
Chiều nay, Tống Linh không đến trường.
Mạnh Siêu Nhiên cũng không tới.
Thẳng đến giờ tự học buổi tối, mẹ cậu ta mới khom lưng mang mấy người tới.
Người phụ nữ giống như là trong một đêm già đi rất nhiều, hoa văn mắt càng thêm sâu, lưng cũng càng thêm còng xuống.
Bà mềm nhũn thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng có một số bạn cùng lớp nhìn qua, bà liền chủ động nói rằng bọn họ làm thủ tục chuyển trường cho Mạnh Siêu Nhiên.
Trên thực tế, không ai muốn đặt câu hỏi ngoài lề.
Bởi vì, đã có rất nhiều người biết nguyên nhân.
Tống Linh và Mạnh Siêu Nhiên hẹn hò trên sân thượng, nảy sinh tranh chấp.
Tống Linh bị cậu ta đánh tới đại tiểu, tiểu tiện không khống chế được, một cánh tay bị gãy, mặt đầy dấu răng và máu.
Lúc cô ta được chú bảo vệ phát hiện, cô ta đang bị nhét vào một góc đầy đồ bỏ hoang như búp bê vải rách.
Nếu chậm một chút, có lẽ cô ta sẽ bị ngạt thở mà chết.
“Quá tàn nhẫn.”
Lúc tan học, vẫn có người nhịn không được nói một câu.
Quả thật, quá tàn nhẫn.
Mà thiếu chút nữa, nữ nhân vật chính của sự kiện kia, chính là tôi.