Đại Sư Tỷ Tẩu Hỏa Nhập Ma Rồi - Chương 3
Sư tôn vậy mà lần đầu tiên không hỏi nàng ta, đã chịu ấm ức gì.
22.
Trong mắt Thẩm Thanh Phong đầy tơ máu đỏ, có lẽ là vì ngày đêm không ngừng lên đường, chưa từng nghỉ ngơi lấy một lát.
Hắn ta nhìn thấy ta, như cây tùng xanh trên đỉnh núi cô độc đứng thẳng trên đài cao, trong mắt thoáng hiện lên một tia đau đớn.
Hắn giơ tay muốn vuốt lên đầu ta nhưng ta lùi bước né tránh, lạnh lùng xa cách hắn ông ta: “Thẩm môn chủ.”
“Xin tự trọng.”
“Ngươi làm như vậy là quấy rối tình dục nơi công sở đấy.”
Thẩm Thanh Phong sửng sốt, trong mắt toàn là kinh ngạc, tay chỉ đờ đẫn dừng lại giữa không trung: “A Lăng, con gọi ta là gì?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn ta, quật cường không khuất phục: “Không thì sao?
“Nếu không phải thấy ngươi tuổi đã cao, ta cũng không cần khách sáo như vậy.”
Ta mỉm cười lịch sự: “Đúng không, Thẩm Thanh Phong?”
Môi mỏng của Thẩm Thanh Phong khẽ run, bàn tay lơ lửng trên không trung siết chặt, các khớp xương đều trắng bệch.
Sự sụp đổ của một người đàn ông trung niên, chỉ trong nháy mắt.
23.
Rõ ràng là bị ta chọc tức, Thẩm Thanh Phong tức giận không kìm chế được: “Ai cho phép con tự ý rời khỏi Thiên Hư Môn?!”
Giọng hắn ta đột nhiên lại mềm xuống, vẫy tay với ta, giống như trước kia, giọng khàn khàn: “A Lăng, đừng làm loạn, trở về đi.”
Lời nói tự tin khiến ta suýt nữa nôn ra.
“Những việc con làm, vi sư sẽ không trách tội. Chỉ cần con đồng ý, con vẫn sẽ là đại sư tỷ của Thiên Hư Môn.”
Mộc Thanh Thanh tiến lại nói bên cạnh: “Đại sư tỷ, tỷ mau quỳ xuống nhận lỗi với sư tôn đi!”
Đại sư huynh Trâu Khải cũng tiến đến thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, A Lăng, chỉ cần ngươi chịu, ta sẽ giúp ngươi cầu xin.”
Ta chỉ lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn ta, Trâu Khải liền phản xạ có điều kiện nhảy ra xa ba bước, kỹ năng né tránh đã luyện tập gần như đạt đến mức hoàn hảo trong thời gian này.
Tiểu sư đệ Tống Mặc trước kia bị ta tát choáng váng lúc này cũng che bên má trái sưng đỏ đi tới: “Đại sư tỷ, tỷ không phải đã hứa với A Mặc, sẽ chăm sóc A Mặc cả đời, đối xử tốt với A Mặc sao?”
Con mẹ nó ta có phải bị thiểu năng trí tuệ đâu? Một hố lửa lớn như vậy không nhảy ra sớm, còn muốn góp vào cả đời?
“Tốt cái đầu nhà ngươi.” Ta giơ tay, trực tiếp tát luôn bên má phải của hắn ta thành một cặp đối xứng.
Thật buồn cười, những kẻ đã hại ta, làm tổn thương ta sâu sắc, vậy mà còn dám từng người một xếp hàng tranh nhau đến xin ta tha thứ?!
Đây là lẽ thiên lý đạo pháp gì vậy?
Còn coi ta là đại sư tỷ Thiên Hư Môn A Lăng nhu nhược dễ bắt nạt, mặc người sai khiến, răm rắp nghe lời sao?
24.
Thẩm Thanh Phong vừa mở khóa xong, có lẽ không biết chiến tích hiển hách của ta sau khi nhập ma, lúc này thấy ta điên cuồng xuất chiêu, cả người đều ngây ra.
Một lát sau, Thẩm Thanh Phong sa sầm mặt, nói: “A Lăng, con hẳn phải biết, môn quy Thiên Hư Môn, nếu con muốn rời đi, nhất định phải chịu hình hồn đinh.”
Giọng hắn ta hạ thấp, mang theo một chút thương yêu: “Con không chịu nổi đâu.”
Đương nhiên ta không chịu nổi nhưng ta cũng không định chịu.
Đã đi rồi, ta còn quay đầu lại để hắn ta lấy hồn đinh đâm ta một cái sao?
Ta nhìn có vẻ thông minh đến thế sao?
“Hình hồn đinh? Ngươi đúng là giỏi thật.” Ta cười, cúi mắt nhìn đầu ngón tay mình, màu sơn móng tay hồng phấn của Lục Nhân chọn thật là quá diêm dúa.
“Thẩm Môn chủ còn nhớ không, mười bốn năm trước, Mộc Thanh Thanh thèm ăn, vô tình ăn phải nấm ảo ảnh, hôn mê mấy ngày. Để lấy cỏ thần chi, ta đã đến đảo Sùng Linh đại chiến với thần thú canh giữ bảy ngày bảy đêm, bị thương một cánh tay, dưỡng hơn nửa năm mới khỏi.”
Ta từ đảo Sùng Linh trở về Thiên Hư Môn, toàn thân đầy máu, quần áo rách nát, ngã gục trước sơn môn, lúc hấp hối, những người đó vui mừng hớn hở lấy đi cỏ thần chi ta nắm chặt trong tay, đi đánh thức Mộc Thanh Thanh mà họ yêu thương nhất, không ai nhớ ta cũng bị thương.
“Mười một năm trước, Mộc Thanh Thanh giận dỗi bỏ đi, bị ma tu bắt cóc, để cứu nàng ta, ta bị một chưởng vào ngực, đứt hết mạch máu, mất ba năm mới nối lại được mạch máu.”
Ta bị ma cắt tu đứt mạch máu, tất cả mọi người đều vây quanh Mộc Thanh Thanh quan tâm xem nàng ta có sợ bị thương không, là ta một mình khổ sở tu luyện mới nối lại được.
“Bảy năm trước, Mộc Thanh Thanh tu luyện khó có thành tựu, nhất thời nóng nảy, từ Tư Vô Nhai ngã xuống, để nàng ta không bị thương, ta lấy thân mình làm đệm, bị tuyết tùng ngàn năm trên Tư Vô Nhai đâm thủng lồng ngực, tu vi mất đi hơn nửa, mới nhặt lại được một mạng.”
Tu vi của ta mất đi hơn nửa, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, là ý chí cận kề cái chết mới khiến ta sống lại. Nhưng khi ta tỉnh lại, tất cả mọi người đều vây quanh Mộc Thanh Thanh không hề hấn gì hỏi han ân cần.
“…… ”
” Thẩm môn chủ.” Khóe môi ta cong lên, trong mắt là nụ cười lạnh lẽo, ta nghiêm giọng hỏi ông ta: “Từng chuyện từng chuyện, hình hồn đinh nhỏ nhoi, có thể so sánh với những nỗi đau này không?
“Muốn ta chịu hình hồn đinh thì hãy để Mộc Thanh Thanh bẻ gãy cánh tay trước, rồi đứt hết mạch máu, phế bỏ một nửa tu vi.
“Ồ, quên mất, với tu vi cỏn con của Mộc Thanh Thanh, phải phế bỏ toàn bộ mới có thể so sánh được với ta một phần vạn.”
Thẩm Thanh Phong đương nhiên không nỡ để đồ đệ mà hắn ta yêu thương nhất chịu chút tội nào.
Đương nhiên rồi, nếu ông ta thực sự nỡ, ta cũng sẽ bỏ trốn không chịu hình hồn đinh chó má đó.
Máu và nước mắt ta đã đổ ra, chưa từng có ai nhớ, chưa từng có ai quan tâm.
Nhưng ta đều nhớ rõ ràng, từng nét từng chữ, không quên một chút nào.
Ta nghiến răng nghiến lợi: ” Thẩm môn chủ, ngươi tính cho rõ, ta Triệu A Lăng chưa từng nợ Thiên Hư Môn.”
Nói xong, ta quay người, không chút lưu luyến bước vào Linh Kiếm Các của vòng chung kết tu sĩ tự do.
Thẩm Thanh Phong muốn đuổi theo nhưng lại bị đệ tử Vạn Kiếm Tông mà Lục Nhân dẫn đến chặn lại: ” Thẩm môn chủ, xin hãy dừng bước.”
Chỉ thiếu điều treo biển cấm nam cặn bã và Thẩm Thanh Phong vào cửa.
Dù sao cũng là đại hội tiên môn, Thẩm Thanh Phong là chưởng môn một phái, dù sao cũng còn có chút kiềm chế.
Trên đời này e rằng chỉ có Mộc Thanh Thanh mới có thể khiến hắn ta bất chấp sự kiềm chế ẩn nhẫn của mình, vì nàng mà điên, vì nàng mà cuồng.
Còn ta… mãi mãi chỉ là lựa chọn thứ hai sau Mộc Thanh Thanh.
Cánh cửa Linh Kiếm Các từ từ khép lại. Ta quay người, thấy trong mắt Thẩm Thanh Phong là sự hối hận vô bờ bến.
Nhưng mà, nếu hối hận có ích thì còn cần đến đôi mắt đỏ rực kia để làm gì chứ?
25.
Bên trong Linh Kiếm Các là chiến trường chém giết của các tu sĩ tự do, sống chết bất luận, kẻ còn lại là vương.
Ta vừa đi được vài bước, sau lưng đã truyền đến một giọng thiếu niên dễ nghe: “Tiểu tỷ tỷ, đợi ta với.”
Ta quay người lại nhìn, là một thiếu niên có dung mạo tuấn tú.
Thiếu niên môi hồng răng trắng, giữa trán có một chấm đỏ, có một vẻ yêu mị khó tả.
Ta: “Sao ngươi dám để mỹ nữ đợi ngươi?”
Thiếu niên sửng sốt, hiển nhiên không ngờ ta lại bá đạo và tự tin như vậy. Cái vẻ ngoài đẹp trai của hắn hoàn toàn vô dụng: “Tiểu tỷ tỷ, bên trong Linh Kiếm Các vô cùng nguy hiểm, không bằng chúng ta kết bạn đồng hành, còn hơn là đơn thương độc đấu?”
“Cũng chưa chắc.” Ta thành thật nói: “Nam nhân sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta mà thôi.”
“Một mình ta có lẽ sẽ phát huy được tốt hơn.”
Thiếu niên nghẹn lời, đã đi đến trước mặt ta, mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.
Ta hoa mắt, thiếu niên cong môi, đôi mắt đào hoa nhếch lên, cười, giơ tay nâng cằm ta, giọng nói mềm mại như bông, mang theo sự quyến rũ chết người: “Tiểu tỷ tỷ.”
“Thật sự… không muốn hòa làm một thể với ta sao?”
Trong cơ thể có một luồng nhiệt không thể kìm nén trào lên, mùi hương trên người thiếu niên càng nồng nặc, ta gần như không thể kiểm soát được mà sắp gật đầu.
Đột nhiên có người giữ chặt vai ta, điên cuồng lay ta: “Triệu A Lăng!”
“Ngươi tỉnh táo lại đi!”
Linh đài đột nhiên sáng tỏ, tu vi cũng trong nháy mắt đột nhiên tăng vọt, bước vào Nguyên Anh kỳ.
Ta hỏi Lục Nhân: “Sao ngươi lại ở đây?”
Lục Nhân tức giận: “Ta phụng mệnh tuần tra tình hình an ninh bên trong Linh Kiếm Các. Sau đó thì nhìn thấy ngươi…”
Những lời tiếp theo, một tên thẳng nam muộn tao như hắn dường như khó có thể nói ra.
“Triệu A Lăng! Ngươi thế mà lại bị một nam tu có dung mạo không bằng ta, thân hình không bằng ta, năng lực cũng không bằng ta mị hoặc!”
“Ngươi thật khiến ta quá thất vọng!”
Ta chết cũng không biết hối cải: “Ta chỉ phạm phải một sai lầm mà nữ nhân nào cũng có thể phạm phải thôi.”
Lục Nhân: “…”
Ta giơ tay, trực tiếp bẻ gãy bàn tay đang nâng cằm ta của nam tu trước mặt, mặc kệ hắn đau đớn kêu gào thảm thiết, đá một cước: “Cút!”
Lục Nhân tức giận bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng hắn, ta nhẹ nhàng thở phào.
Ta lương tâm hổ thẹn.
Ta có tội.
Ta không dám nói với Lục Nhân, vừa rồi khi nam tu kia sử dụng thuật mị hoặc với ta, ta đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
26.
Tu sĩ tự do mặc dù thỉnh thoảng có đại năng Hóa Thần kỳ nhưng tuổi tác đủ để tham gia đại hội tiên môn thì rất ít, bên trong Linh Kiếm Các, ta lại chiến đấu thêm ba ngày ba đêm, liền giành được đầu bảng của tu sĩ tự do.
Ra khỏi Linh Kiếm Các, Lục Nhân vẫn đến đón ta, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm.
Ta: “Đã lâu như vậy rồi, còn giận sao?
“Được được được, coi như là ta sai.”
Lục Nhân tức giận: “Ngươi chỉ có thái độ như vậy thôi sao?”
Ta: “Ta đã chiến đấu trong Linh Kiếm Các ba ngày ba đêm không nghỉ, ta đã mệt mỏi lắm rồi.”
Không giống ngươi, ở bên ngoài chẳng làm gì, chỉ xem kịch thôi. Ta đã xin lỗi ngươi rồi, ngươi còn muốn ta thế nào nữa?”
Lục Nhân nhìn ta với ánh mắt u ám: “Ngươi đúng là một tên tra nam!”
Ta cặn bã đến cùng: “Nếu ngươi nhất định muốn nghĩ như vậy thì ta cũng không có cách nào.”
Lục Nhân dẫn ta đi ăn một bữa no nê, vừa nói với ta một tin động trời: “Khi ngươi đang chém giết trong Linh Kiếm Các, Thẩm Thanh Phong đã tự nhận mình dạy dỗ đồ đệ không đúng cách trước mặt mọi người nhưng vì quy củ của chính đạo, hắn ta đã tự đóng vào mình bảy mươi ba cây hồn đinh.”
Ta: “…”
Theo như Lục Nhân mô tả, toàn thân Thẩm Thanh Phong đầy máu, cả người kiệt sức, ngã trên đài cao. Trước khi ngất đi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về hướng ta bước vào Linh Kiếm Các. Máu chảy xuống khóe môi, hắn ta vô cùng cảm động, lẩm bẩm: “A Lăng, hồn đinh của con, vi sư thay con chịu.”
Thật là có bệnh.
Mười năm tắc máu não cũng không làm ra được chuyện như vậy.
Tình cảm đến muộn còn không bằng cỏ rác.
Huống chi là thứ tình cảm sâu đậm không hiểu thấu này.
Chẳng lẽ hắn ta cho rằng ta sẽ khóc lóc thảm thiết cảm ơn hắn ta sao?
Một bóng người quen thuộc vụt qua trước mắt, bóng người đó dường như nhìn thấy ta ở bên cạnh, đột nhiên rụt người lại, trở nên lén lén lút lút.
Ta gọi hắn lại: ” Thiết Tông chủ, gặp chủ nợ nên chạy à?”
27.
Thiết Văn tông chủ Huyền Thiết tông giật mình, quay đầu lại cười hì hì: “A Lăng à…
“Cái kia, khóa định tâm có chút vấn đề nhỏ… nhưng mà, vẫn có thể sửa được mà…
“Còn chưa đến hạn thanh toán mà.”
Ta nhấp một ngụm trà, cười nói: “Ta không chết trong Linh Kiếm Các, Thiết tông chủ có phải rất thất vọng không?”
Thiết Văn gãi gãi gáy, không diễn nữa, trực tiếp thừa nhận.
Ta nói: “Chuyện tiền bạc, ta khá gấp.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Hợp đồng của chúng ta, ký thêm một bản bổ sung đi.”
28.
Ta nghỉ ngơi hai ngày, lại lao vào chiến trường thực sự của đại hội tiên môn – Thời Không chi cảnh.
Trong Thời Không chi cảnh, ngoài việc các tu sĩ của các môn phái tranh đấu, cướp đoạt tài nguyên để đổi lấy điểm tích lũy, còn có dị thú thỉnh thoảng xuất hiện.
Giết chết dị thú cũng có thể nhận được điểm tích lũy.
So với Linh Kiếm Các, nơi này càng thử thách khả năng chiến đấu theo nhóm.