Đại Sư Huynh Yếu Ớt - Chương 4
12
Cảnh vật trong Quy Khư, quả thực biến ảo khôn lường.
Chỉ một khắc trước, hoa đào nở rực rỡ trong yên bình, vậy mà phút tiếp theo, sấm rền vang và sóng lớn cuồn cuộn.
Những đợt sóng dâng cao trăm trượng, nhấn chìm hàng cây đào chỉ trong chớp mắt.
Giữa biển nước mênh mông, ta ôm chặt lấy một thân cổ thụ, tay còn lại nắm chặt tay sư huynh Liễu Phù Phong.
Giờ đây, gương mặt huynh ấy đã đầy nếp nhăn, mái tóc bạc phơ, thân hình gầy yếu, lụ khụ như một ông lão.
Đây đã là ngày thứ năm kể từ khi chúng ta vào Quy Khư.
Liễu Phù Phong đang lão hóa nhanh chóng, giờ trông huynh ấy như người đã vào tuổi sáu mươi.
Thậm chí đến tiên thuật cũng không thể thi triển với cơ thể này.
“Linh Lang, thả ta ra!”
“Ta không muốn!”
Ta cắn chặt môi, nước mắt trào ra, rơi xuống không ngừng.
“Được muội yêu dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ta đã mãn nguyện rồi.”
“Ta không muốn!”
Huynh ấy cười buồn bã: “Linh Lang, cảm ơn muội đã luôn quan tâm đến ta, thậm chí không ngại tự dối lòng.
“Ta biết muội đã thầm thương tam sư đệ Mộ Triều, vậy nên buông tay đi.
“Chỉ cần muội nhớ đến ta, ta đã hài lòng rồi.”
Ta do dự một lát rồi lên tiếng: “Đại sư huynh, ta và Mộ Triều chỉ là tình đồng môn, ta chỉ yêu mình huynh thôi.”
Liễu Phù Phong cau mày, rồi khẽ nói: “Muội lừa ta, ba tháng trước, một ngày trước sinh thần của ta, ta đã nghe thấy muội tự mình nói với hắn muốn cùng hắn nên duyên phu thê.”
Tuy rằng lúc này không phải là thời điểm thích hợp để giải thích, nhưng có vẻ như huynh ấy sắp tan vỡ rồi.
“Ta và tam sư huynh tập diễn một vở kịch để chúc mừng sinh nhật huynh. Nhưng hôm sau, huynh lại mất tích. Khi quay về, không chỉ mù lòa mà còn mất hết tiên lực.
“Đại sư huynh, ta thật lòng chỉ yêu huynh, nếu huynh chết, ta cũng sẽ không sống một mình.”
Huynh ấy kinh ngạc nhìn ta, hồi lâu mới thốt lên: “Thì ra là như vậy, là ta sai rồi, ta sai rồi…”
“Sư huynh, đừng thất thần, nắm chặt lấy ta!”
Một đợt sóng lớn ập đến, ta dồn hết sức lực, móng tay như cắm sâu vào thân cây.
Liễu Phù Phong nhìn ta chằm chằm: “Linh Lang, hẹn gặp lại.”
Trong ánh mắt căm hận của ta, huynh ấy buông tay, chỉ trong nháy mắt đã tan biến trong làn sóng dữ.
Ta lập tức buông tay, nhảy vào biển Quy Khư.
Không thể cùng sống, thì cùng chết cũng là điều tốt đẹp nhất.
13
Ồn ào quá.
Những âm thanh xung quanh khiến màng nhĩ ta đau nhức.
Ta cố gắng mở mắt, chỉ thấy trước mắt là một màu đỏ rực.
Chẳng lẽ đây là điện Diêm Vương?
Chẳng phải nó màu đen sao, sao lại thành màu đỏ?
“Này này, tân nương không được tự ý vén khăn trùm đầu đâu nhé.”
Có ai đó vỗ tay ta, còn lẩm bẩm không ngớt.
Tân nương? Ta sao?
Ta choàng tỉnh, nắm lấy khăn trùm đầu đỏ mà giật mạnh xuống.
Tiếng chuông ngọc vang lên khắp nơi, cùng với những chữ “Hỷ” đỏ tươi dán đầy xung quanh.
“Chẳng phải ta đã chết rồi sao? Đây là đâu?
“Đại sư huynh, đúng rồi, ta phải đi tìm đại sư huynh!”
“Này này, tân nương tử, đừng chạy lung tung, tân lang sẽ đến ngay bây giờ thôi.”
Một nữ nhân giống bà mối đứng chắn trước mặt ta.
“Tân nương tử? Ai dám cưới ta chứ?!”
“Ta cưới nàng.”
Cửa lớn bật mở, ta nhìn người vừa đến mà như bừng tỉnh từ trong mơ, đôi mắt tự lúc nào đã ướt nhòe lệ.
“Đại sư huynh!”
Ta nhào vào lòng huynh ấy: “Ta cứ ngỡ huynh đã chết, nên đã nhảy xuống theo. Ta cứ ngỡ cả hai ta đều đã chết rồi.”
Huynh ấy ôm ta vào lòng, mắt đỏ hoe: “Không sao rồi, Linh Lang, chúng ta đều không sao cả.”
“Ta giờ đã nhận được kỳ ngộ, không chỉ khôi phục mà còn mạnh hơn trước.”
“Còn nàng, ta đã đưa nàng trở về, nhưng sư tôn nói nàng bị ác mộng quấn thân.” Huynh ấy dừng một chút rồi nói tiếp, “Nghĩ đến việc ở nhân gian có tục thành hôn để xung hỉ, nếu ta cùng nàng kết duyên phu thê sẽ giúp nàng thoát khỏi cơn mộng.”
“Linh Lang, giờ nàng có đồng ý thành hôn với ta không?”
Ta siết chặt lấy Liễu Phù Phong, gật đầu liên tục: “Ta nguyện ý!”
Người mà ta luôn nhung nhớ giờ đây có thể thành thân với ta, cùng nhau kết tóc se duyên, là điều mà ta hằng ao ước ngay cả trong giấc mộng.
Từ lâu đã dốc lòng dâng hiến, nay ánh trăng ấy lại soi chiếu trở lại, cảm giác ngọt ngào này thật khó diễn tả.
Huynh ấy vỗ nhẹ vai ta, phẩy tay bảo mọi người lui ra, giọng hạ thấp: “Linh Lang, ta…”
Ta ngước đầu từ trong lòng huynh ấy: “Đại sư huynh, huynh có đánh Minh Thương chưa? Tất cả đều do hắn, suýt chút nữa đã hại chết huynh!”
Huynh ấy cứng người lại: “Ừ…”
“Thế thì tốt rồi!” Ta tháo hết trâm và kẹp tóc nặng trĩu, ngồi xuống giường: “Đầu ta nặng quá.”
Liễu Phù Phong nhìn ta, mỉm cười: “Đại sư huynh sao…Chúng ta đã thành thân, một tờ hôn thư đã dâng lên thiên đình, trình đến cửu tiêu, báo cho địa phủ, truyền cho chư thánh, thông cáo tam giới.”
“Linh Lang, nàng có thể thay đổi cách xưng hô rồi.”
Ta mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn huynh ấy, lắp bắp: “Phu… phu quân…”
Huynh đột ngột kéo ta ôm vào lòng, đè ta xuống giường, ta không khỏi run lên, trái tim đập loạn nhịp.
“Linh Lang, để phu quân thử nàng một câu.”
“Thử… thử gì?”
Huynh ấy bật cười, đôi mắt trong sáng phản chiếu hình bóng ta: “Nhân gian có bốn việc vui lớn: Hạn hán gặp mưa rào, tha hương gặp bạn cũ, bảng vàng đề tên…”
Huynh ấy khẽ đặt nụ hôn lên khóe môi ta.
“Điều vui cuối cùng là gì?”
Ta nắm chặt vạt áo huynh ấy, cả vành tai cũng đỏ ửng: “Là đêm động phòng hoa chúc…”
“Tốt lắm.”
Dưới ánh nến long phụng, hai bóng hình quấn quýt bên nhau, quả thật bốn việc vui trên đời chỉ có thể cảm nhận trọn vẹn khi đích thân trải qua.