Đại Sư Huynh Là Trà Xanh - Chương 5
20.
Ba người lén lút về phòng, ta ngó qua ngó lại Ninh cô nương yếu đuối trước mặt:
“Ngươi nói ngươi là Truy Nguyệt, làm sao để chứng minh?”
Tam sư đệ nức nở vài tiếng, bỗng rút từ giới tử Tu Di ra một thanh Phương Thiên Họa Kích, vung vẩy hai cái rồi đột nhiên mở miệng: “Góa phụ nhỏ ta ——”
Góa Phụ Nhỏ Đi Viếng Mộ có phải là sơn ca của Linh Tê Sơn chúng ta không?!
Ninh cô nương vung Phương Thiên Họa Kích.
Cú sốc này, không khác gì Lâm Đại Ngọc trước mặt ta vác cây liễu to như miệng bát đi qua đi lại bảy lần.
Ta phản xạ chụp lấy miệng hắn ta: “Được rồi, đủ rồi.”
Tam sư đệ ấm ức: “Hức.”
Ninh cô nương nhìn bản thân cầm Phương Thiên Họa Kích trong hình dạng nam tử hán, khóc lóc vặn vẹo khăn tay: “Hức!”
Ta đập bàn: “Tất cả im miệng lại cho lão tử!”
Thấy trăng khuyết sắp đến, ta dự định tìm một chỗ tạm thời an trí Ninh cô nương, tam sư đệ biết liền cũng mặt dày theo ra ngoài.
“Ninh cô nương mất một phách, nhìn qua lại không khác ngày thường… Có phải nhầm rồi?”
Tam sư đệ ghé sát lại, ta liền cúi xuống, ghé tai nói:
“Có thể hỏi lớn tiếng!”
Đi qua một quán nhỏ, ta chú ý thấy Ninh cô nương dừng lại.
Trên quán đó chỉ có vài món trang sức đồng sắt bình thường, không có chút linh khí.
Chỉ có một cây trâm ngọc bích, thủ công tinh xảo, trông có chút thú vị.
Vì vậy ta cầm cây trâm, không nghĩ ngợi gì mà cắm vào tóc tam sư đệ.
“Muốn thì nói, không nói là không mua cho đệ.”
Tam sư đệ không hiểu: “Ta không muốn mà…”
Ta bình thản liếc hắn một cái.
“Không, đệ muốn.”
Tam sư đệ: “…”
Tam sư đệ: “Hức! Người ta muốn!”
Dạo quanh trấn một vòng, cũng không tìm được lựa chọn nào ổn hơn theo ta.
Ma khí tiết ra từ phong ấn khiến nhiều ma tu dòm ngó, bọn họ luyện thuật pháp phần lớn đều âm độc, lại thích lấy nữ tử và hài tử bình thường làm dẫn.
Ninh cô nương đơn thân ở đây, chờ ta trở lại e rằng đã bị ma tu có tâm địa xấu luyện hóa rồi.
Về đến khách điếm, ta tiện tay rút cây trâm trên đầu tam sư đệ ném cho Ninh cô nương:
“Tặng ngươi.”
Tam sư đệ: “?”
Tam sư đệ dáng vẻ yểu điệu: “Những năm tháng tình nghĩa này, cuối cùng cũng… Trao! Sai!”
Ninh cô nương đỏ mặt, cầm cây trâm đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Ngần ngại một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn Tư Niên cô nương.”
21
Muộn hơn một chút, nàng lại tìm chủ quán mượn phòng bếp.
Người tu chân phần lớn đã không cần ăn uống, chỉ thỉnh thoảng ăn vài viên linh đan để thỏa mãn khẩu vị.
Như ta chẳng hạn.
Đang lúc nghĩ cách cầm bát ăn trông sao cho tự nhiên, Ninh cô nương đã bưng khay trở lại.
Trong bát canh trong vắt nổi vài chiếc bánh hoành thánh trắng tròn mập mạp, mùi thơm khiến người ta không khỏi động lòng.
Ta chưa kịp nói gì, Ninh cô nương đã đẩy bát về phía ta.
“Đặc biệt nấu cho ngươi, nguội sẽ không ngon.”
Ta sững sờ một lúc, lại nhìn Ninh cô nương.
Nàng vẫn giữ dáng vẻ của Ninh Ngôn Thu, khi không cười thì lạnh lùng xa cách, khi cười lại như tuyết tan mùa xuân, khiến người ta không rời mắt.
Nhưng Ninh Ngôn Thu thật sự có thể cười như vậy sao?
Ta từng nghĩ trăm năm chỉ là một cái nháy mắt, hiện giờ mới nhận ra nhiều chuyện đã lặng lẽ bị lãng quên.
Ta khuấy khuấy bát hoành thánh: “Không ngờ ngươi còn biết làm món này.”
Ninh cô nương dường như có chút ngại ngùng: “Ta chỉ biết làm món này.”
Ninh Ngôn Thu cũng chỉ biết làm món này.
Hơn nữa kỹ năng còn rất tệ.
Khi ta mới lên núi chưa đạt đến trình độ không cần ăn uống, sư tôn lại phong lưu tự tại, thường bế quan.
Ta như con khỉ hoang không ai quản, đói thì vào rừng bắt trứng linh điểu và quả dại nướng ăn.
Sau đó bị Ninh Ngôn Thu giáo huấn.
Lúc đó hắn tuy như là ông cụ non, nhưng vẫn giữ vẻ thư sinh.
Dù ta bị hắn treo lên đánh rất thảm, nhưng trong lòng vẫn không phục.
Hắn mắng ta nghịch ngợm, vô dụng.
Cho đến khi phát hiện ta bắt trứng chim, trộm linh đan đều vì đói.
Đó là lần đầu tiên Ninh Ngôn Thu lộ ra cảm xúc ngoài giận dữ.
Tối hôm đó, ta phát hiện trong phòng mình bỗng có một bát canh thịt viên và mì.
Ngày nào cũng vậy, không thiếu một ngày.
Cứ thế, ta ăn canh thịt viên và mì của người lạ suốt một tháng.
Cho đến một lần tình cờ vào viện của Ninh Ngôn Thu.
Ninh Ngôn Thu là kỳ tài tu chân trời sinh, mười ba tuổi đã dẫn khí nhập thể, đôi tay viết phù chú, bày trận pháp, chém yêu thú không kể xiết.
Chỉ riêng việc nấu ăn lại thiếu chút tài năng.
Hắn tỉ mỉ gói từng viên thịt vào vỏ bánh, rồi đun trong nồi canh đến khi chúng tan nát.
Ta nhíu mày thành chữ xuyên, ghét bỏ không chịu nổi, cuối cùng lại không làm gì, chỉ ngoan ngoãn về phòng luyện công.
Tối hôm đó, trên bàn ta vẫn có bát canh thịt viên và mì.
Rõ ràng là thứ không ngon lành gì, nhưng ta lại nếm ra một chút vị khác.
Nhưng điều đó không thay đổi thói quen hắn treo ta lên cây đánh vào ban ngày.
Đặc biệt là khi phát hiện ta ăn no vẫn nghịch ngợm như cũ.
Ta đang ăn vui vẻ, Ninh cô nương lại e thẹn khoe búi tóc mới của nàng.
Dùng chính cây trâm ta tặng.
Nhưng bùa “hình dạng kỳ quái” vẫn chưa mất hiệu lực.
Nàng vẫn là dáng vẻ của Ninh Ngôn Thu…
Ninh Ngôn Thu mặc đồ nữ, búi tóc, e thẹn hỏi ta cài trâm có đẹp không.
Còn ta phải chân thành đáp: “Đẹp, thật sự đẹp!”
…
Tư Niên ta làm điều xấu nhiều như vậy, có ngày hôm nay cũng là đáng đời.
22.
Chỉ còn chưa đầy năm ngày là đến trăng non tiếp theo.
Tính ra bùa “hình dạng kỳ quái” của Ninh cô nương cũng sắp mất hiệu lực.
Đến trăng non, phong ấn quanh Băng Nguyên mới có thể tiếp cận.
Đệ tử từ tông môn đến đây tuy không thể giúp gia cố phong ấn Vô Vọng Hải, nhưng để phòng ngừa ma tu thừa cơ làm loạn, chắc chắn sẽ có nhiều người vào Băng Nguyên vào ngày trăng non.
Hiện tại chỉ có thể mang nàng theo.
Lỡ đến lúc đó thực sự đánh nhau với ma tu dùng chuông Nhiếp Hồn, các đệ tử tông môn khác sẽ chăm sóc nàng như một nữ tử yếu đuối.
Tam sư đệ nghe xong thì thò qua, chính mình trong thời gian ngắn cũng không trở về Linh Tê Sơn được, nên liền đề nghị ở lại bảo vệ Ninh cô nương.
Chuyện này ta cũng thấy lạ.
Dáng vẻ này của hắn ta chắc chắn cũng dùng bùa” hình dạng kỳ quái” của lão già kia.
Nhưng đệ tử được phái đến điều tra ma khí rò rỉ đã sớm đến rồi.
Việc sửa chữa phong ấn ma tộc chỉ có trưởng lão tông môn hoặc đại đệ tử có tu vi cao mới làm được.
Còn những người tu vi tầm thường như ta và vài sư đệ, lúc này thường chỉ được sắp xếp trông coi núi.
Hỏi ra mới biết, tiểu tử này bị sư tôn đuổi ra ngoài tìm ta và Ninh cô nương.
“Thế sư tôn đâu?”
Tam sư đệ: “À, ta chưa nói sao? Ngài khởi hành muộn hơn ta một ngày, chắc đã đến rồi.”
“…”
“Đại sư tỷ! Đại sư tỷ có gì thì nói, không đáng dùng pháp bảo bản mệnh đâu!”
Trong nhà đang gà bay chó sủa, bên ngoài đột nhiên có tiếng động lạ.
“Thiên cẩu thực nguyệt rồi!”
Không biết ai hô lên, ta mở cửa sổ, quả nhiên thấy mặt trăng bị bóng tối nuốt chửng.
“Là nguyệt thực…”
Tuy chưa rõ hiện tượng này có ý nghĩa gì, nhưng cơ thể đã vô thức tiến lên một bước.
“Bảo vệ Ninh cô nương!”
Dặn dò tam sư đệ, ta triệu hồi kiếm, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Trong bóng tối, chỉ thấy ánh sáng của linh kiếm bay vút lên.
23
Vào Băng Nguyên mới phát hiện hạn chế đối với người tu chân ở ngoài phong ấn đã biến mất.
Chúng ta ngự kiếm xuống đất.
Nguyệt thực đã kết thúc, dưới ánh trăng lạnh, trung tâm Băng Nguyên dường như có làn sương đỏ cuộn trào.
Một lão đạo tóc trắng áo quần rách rưới chạy ngược dòng người vừa chạy vừa hét: “Phong ấn sắp vỡ rồi!”
“Vô Vọng Hải cạn, sinh linh đồ thán!”
Lời vừa dứt, tất cả người tu chân đều biến sắc.
“Dù lão đạo đó điên khùng, nhưng từ hiện tượng lạ từ Băng Nguyên sâu thẳm, e rằng phong ấn thực sự có vấn đề…”
Ma tộc bị phong ấn dưới đáy Vô Vọng Hải đã hàng vạn năm, nếu đại phong thực sự có vấn đề, đó không phải chuyện người tu chân bình thường có thể chống lại.
Nhưng mọi người chỉ do dự một lát, liền đồng loạt triệu hồi pháp bảo bản mệnh.
Nếu phong ấn Vô Vọng Hải vỡ, đó sẽ là thảm họa cho cả Vô Tướng đại lục.
Có người hét lớn: “Dưới tổ vỡ không có trứng nào nguyên vẹn! Kẻ tham sống sợ chết, làm sao có thể là người tu chân!”
Thế là nhiều người bay lên: “Thảm họa nhân gian, dù ý trời như thế, chúng ta cũng phải nghịch thiên mà đi!”
Lời vừa dứt, các tu chân giả từ các tông môn đồng loạt hướng về trung tâm Băng Nguyên mà ngự kiếm.
Ta đang do dự, Hư Kham đại sư phía sau cầm pháp trượng lao đến:
“Hạo Nguyệt tiên tôn! Lần này đến lượt hòa thượng ta đi trước một bước!”
Tuy tu vi không đủ, nhưng tối nay ta đã mang hình dạng của sư tôn, không thể làm kẻ tham sống sợ chết bôi nhọ tông môn.
Ta bước lên linh kiếm, triệu hồi pháp bảo bản mệnh, theo sát phía sau, bay về phía nơi sương đỏ cuồn cuộn.
Phong ấn, quả nhiên vỡ rồi.
Khí huyết trào dâng như biển máu địa ngục, như có vô số linh hồn oan khuất gào thét.
Ta bấm tay niệm chú đánh ra một đạo kiếm quang, sương máu đột nhiên cuộn lên.
Đột nhiên, trong sương có một bóng người máu thịt lẫn lộn, bị vô số linh hồn bao phủ, gào thét lao về phía ta!
“Thật là hồ đồ!”
Một đạo kiếm quang lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, cắt ngang đòn tấn công của huyết thi từ phía sau.
“Sư tôn!”
Sư tôn không biểu cảm thu kiếm, không chút do dự—
Một cước đá ta khỏi linh kiếm.
“?!”