Đại Sư Huynh Là Trà Xanh - Chương 4
16.
Lần này Kỳ Vật Các đấu giá tổng cộng mười sáu bảo vật, chúng ta ngồi từ đầu đến cuối, cũng không thấy manh mối gì về cốt linh.
Nhưng trùng hợp là những người ngồi sau chúng ta lại chính là vài ma tu đã bại lộ thân phận.
Bọn họ không đủ linh thạch, nhưng lại thèm khát một con dị thú trong buổi đấu giá.
Vì vậy ta thuận nước đẩy thuyền mua con dị thú đó.
Quả nhiên, bọn họ bắt đầu chủ động tiếp cận chúng ta.
Mặc dù mục đích không trong sáng, nhưng chỉ cần Ninh cô nương không “Hức”,tổ hợp của chúng ta nhìn vào trông như “tu sĩ đại năng cùng tiểu thê tử của hắn”.
Rất là hù người.
Sau một hồi thăm dò nói chuyện, bọn họ vô tình tiết lộ.
Hóa ra mấy vị trưởng lão ma tu có uy tín và tu vi cao nhất, trong đêm trăng non lần trước đã tiến vào Băng Nguyên.
Trong đó có một trưởng lão có pháp bảo bản mệnh chính là một cái cốt linh tên là “Nhiếp Hồn”.
Chẳng trách ma tu đó có thể toàn thân thoát khỏi tay sư tôn và Hư Kham đại sư.
Nhưng Băng Nguyên Tam Thiên Lý Vô Vọng Hải không phải ai cũng có thể vào.
Hơn nữa trận pháp thượng cổ dù có chút lỏng lẻo, nhưng cũng có hạn chế lớn, chỉ có thể tiếp cận vào đêm trăng non.
Chúng ta đã lỡ lần trước, chỉ có thể đợi thêm mười mấy ngày nữa.
Ta tính toán thực lực của mình, chuẩn bị ngày mai dùng dị thú làm mồi, dụ ba tên ma tu đó đi dò đường trước.
Nhưng khi về thì lại xảy ra sự cố.
Dị thú ta mua tính tình xấu, cắn thủng túi càn khôn lẻn ra ngoài.
Nhìn túi thủng ta tức đến mức Phật sống dậy, Phật lên trời.
Vất vả lắm mới bắt được con chồn lông tạp đó, liền thấy mấy tiên trưởng vây quanh Ninh cô nương, hết lòng quan tâm.
“Ôi, ngắn ngủi trăm năm không gặp, tu vi của Ninh chân quân đã đến mức tiểu lão nhân không thể lường được, thật là thiên tài khó đo lường!”
“Hạo Nguyệt tiên tôn cũng thật là, nhắc đến cho Ninh chân quân xuất quan thì lại đùn đẩy, sợ chúng ta cướp mất đệ tử giỏi của ông ta vậy.”
“Có Ninh chân quân trấn giữ, việc tu bổ phong ấn Tam Thiên Lý Vô Vọng Hải chỉ còn là sớm chiều!”
Ninh cô nương đơ ra, nghe những lời khen ngợi hoa mỹ này chỉ lạnh lùng gật đầu.
Vài người không để ý, dù sao chiến thần Linh Tê Sơn tính tình vốn nổi tiếng là lạnh lùng nghiêm túc.
Ta không muốn xen vào, nhưng Ninh cô nương tinh mắt, lập tức phát hiện ra ta.
Biểu cảm lạnh lùng của nàng thoắt cái thay đổi.
Miệng mím lại, mắt đỏ hoe, như thể chịu uất ức lớn lao, muốn khóc mà chưa kịp khóc.
Xong rồi!
Nàng lại muốn “Hức”!
Ta vội vàng nhét con chồn lông tạp vào trong tay áo, ba bước thành hai bước lao đến ôm chầm lấy Ninh cô nương.
Ninh cô nương bị ta va cho loạng choạng, không khỏi ngẩn người.
Ta tranh thủ cơ hội, đi trước một bước “Hức” lên:
“Tiên sư! Nơi này hỗn loạn quá, nô gia sợ hãi!”
Mấy người vừa rồi còn quan tâm Ninh Ngôn Thu đều sững sờ.
Ninh cô nương cũng ngẩn ra, những lời ta nói, rõ ràng là lời của nàng mà…
Ta vẫn đeo khăn che mặt, vô lực nép vào Ninh cô nương: “Tiên sư, bọn họ nhìn làm nô gia cảm thấy nổi da gà, ngài dẫn ta về được không?”
Nhân lúc bọn họ vẫn còn kinh ngạc chưa phản ứng kịp, ta kéo Ninh cô nương đi.
Cuối cùng, chỉ để lại mấy người với vẻ mặt phức tạp đứng nhìn nhau.
17
Tin vui: Ninh cô nương đã thành công ẩn nấp tung tích.
Tin xấu: Ninh Ngôn Thu bị lộ rồi.
Là chiến thần của Linh Tê Sơn, sức mạnh của Ninh Ngôn Thu đương nhiên không thể xem nhẹ.
Nếu không xuất hiện thì thôi, đã xuất hiện tại Tam Thiên Lý Vô Vọng Hải, mọi người tất nhiên nghĩ rằng do chưởng môn Linh Tê Sơn bày mưu tính kế, để hắn cùng các môn phái khác sửa chữa phong ấn để trấn áp ma tộc.
Tin này không biết khi nào sẽ truyền đến tai sư tôn.
Lão già đó có thuật thu đất thành tấc, có lẽ chưa đến ba ngày đã đến để thể hiện đại nghĩa diệt thân.
Trừ phi ta có thể trả lại cho ông ấy một chiến thần Linh Tê Sơn chính hiệu…
Ta nhìn Ninh cô nương một cách sâu xa, nàng lại đang dùng hình dáng của Ninh Ngôn Thu làm việc nữ công.
Những đường kim tỉ mỉ thêu Tịnh Đế Liên đã bắt đầu thành hình.
*Tịnh Đế Liên là hai đóa sen mọc cùng một gốc, thể hiện thể hiện tình cảm phu thê mặn nồng.
“Cho sư tôn?”
Ninh cô nương lắc đầu: “Chỉ tùy tiện thêu thôi, ta thêu không tốt, không tặng được.”
Chậc.
Nếu biết ý sư tôn là dùng nàng để đổi lấy đại sư huynh, Tịnh Đế Liên này chắc sẽ phải thêu từng mũi trên mặt lão già đó mới hả dạ.
Ta đi vòng quanh nhà hai vòng, cảm thấy vẫn là ngày mai đi cùng ba ma tu đó trước một bước sẽ ổn thỏa hơn.
Đấu pháp với ma tu còn có thể tranh thủ một đường sống sót.
Đổi lại gặp sư tôn sợ là bị nghiền xương thành tro.
Vì vậy thả ra tin đồn, nói dị thú đã chạy vào Băng Nguyên.
Mặc dù chồn lông tạp trông không nổi bật, nhưng có thể tìm bảo trong động thiên, vài ma tu tham lam, nhất định sẽ liều lĩnh.
Để không lộ thân phận, ta cắn răng cũng dán cho mình một “Phù hình dạng kỳ quái”.
Ta tận mắt thấy hình dáng của mình bắt đầu kéo dài, màu tóc nhạt đi, từng chút một, biến hóa thành hình ảnh mà ta khắc cốt ghi tâm ——
Ninh cô nương tình cờ vào, thấy ta thì kinh hô một tiếng: “Tiên sư?”
“Sao tiên sư ngươi lại… mặc y phục của Tư Niên cô nương?!”
18.
“Sắp rồi.”
“Cái gì sắp?”
“Ngày chết của ta, sắp rồi…”
Ninh cô nương khuyên nhủ: “Tiên sư đã có sở thích Long Dương, nhìn ngươi hiện giờ phong thái xuất chúng, đoan trang, chắc chắn cũng không nỡ xuống tay.”
Không.
Ông ấy sẽ rất muốn.
Ông ấy thậm chí sẽ không thể chờ đợi.
Vì ông ấy là một lão biến thái cô đơn lạnh lẽo.
Không cho phép có một lão biến thái y hệt khác hít thở trước mặt mình.
Sự việc đến nước này, trừ phi ta có thể ẩn náu đến khi là bùa hết hiệu lực không bị phát hiện, nếu không chắc chắn không thoát được ma trảo của sư tôn.
Hơn nữa ta nghi rằng lão già này lúc trước truyền cho chúng ta bùa “hình dạng kỳ quái” là để trả thù môn phái.
Ai dùng cũng có thể cảm nhận một sự ác ý sâu sắc.
Để giữ mạng, ta đeo mặt nạ dự định nhân lúc đêm tối theo mấy ma tu đó vào Băng Nguyên.
Chính là đặt mình vào chỗ chết rồi xông ra ——
Nhưng vừa nhảy qua cửa sổ đã bị Ninh cô nương bắt gặp.
Nàng nhìn ta, dường như nếu ta dám làm càn, nàng sẽ dùng thân xác Ninh Ngôn Thu mặc váy lao ra.
Cùng với Linh Tê Sơn bạc tình bạc nghĩa, ngọc đá cùng vỡ.
Ngoài viện, ba ma tu vẫn đang lén lút núp dưới chân tường gọi ta: “Hồ Tứ, đi hay không?”
Ninh cô nương hiện tại vác mặt Ninh Ngôn Thu, không cười không nói như chiến thần đích thân đến, làm ta kinh hồn bạt vía.
Như trở lại những năm tháng vừa lên núi bị hắn treo lên đánh.
Ta ho khan một tiếng, hạ giọng nói: “Bị bà nương bắt được, các ngươi mau chạy đi, không thì nàng sẽ ra ngoài ăn người đó…”
Ma tu chặc lưỡi: “Bà nương của ngươi dữ thật! Nhưng đã nói là ai bắt được chồn vàng trước thì tính của người đó, ngươi không được lật lọng!”
Nghe tiếng người rời xa, Ninh cô nương bỗng nhiên mặt đỏ tai hồng ném ta xuống: “Ngươi thật là không biết xấu hổ!”
“?”
19.
Ta nghĩ thông rồi.
Diêm Vương muốn ta chết canh ba, sư tôn canh hai đã có thể đóng gói đưa ta đưa xuống.
Giãy giụa là vô ích.
Thà bỏ mặc.
Ta là sư tôn, Ninh cô nương là đại sư huynh.
Chúng ta song kiếm hợp bích, không có việc gì là không phá hoại được.
Vì vậy ta dẫn theo Ninh cô nương nghênh ngang giữa phố.
Chưa đầy nửa ngày, tin tức sư tôn Linh Tê Sơn tự mình đến Tam Thiên Lý Vô Vọng Hải để phong ấn ma khí đã lan truyền khắp nơi.
Các tu chân tụ tập ở đây chờ ngày trăng khuyết đều không khỏi khâm phục xúc động.
“Linh Tê Sơn cao nghĩa!”
“Hạo Nguyệt tiên tôn cao thượng!”
Sau đó quay đầu liền gửi tin cho môn phái mình gọi người:
Hạo Nguyệt xuất sơn! Việc nguy, đến nhanh!
Vừa gọi liền gọi đến nửa giang sơn của huyền môn.
Trước khi lộ tu vi, ta dẫn theo Ninh cô nương chuồn mất.
Không ngờ trên đường lại gặp ba ma tu đó.
Không biết họ gặp vận may gì, không chỉ toàn thân trở về, còn thật sự bắt được chồn vàng.
“Đã nói rồi, chồn vàng thuộc về chúng ta!”
“Đừng nói các huynh đệ độc chiếm!”
Nói xong đẩy ra một nữ hài yếu đuối mang khăn trùm đầu:
“Bà nương kia của ngươi tuy đẹp, nhưng không tốt, quá hung dữ, các huynh đệ đổi cho ngươi một người hiền lành hơn!”
Không phải, các ngươi ma tu giảng đạo nghĩa như vậy sao?!
Không kịp từ chối, họ vẫy tay áo, để lại một người sống to đùng cho ta.
Ninh cô nương vội qua tháo mũ cho nàng, rồi đứng sững tại chỗ.
“Đại sư huynh?!”
Giọng nói thô kệch, rõ ràng là một nam nhân!
Ta nghĩ là mình trúng kế, vội quay lại nhìn ——
“Yêu nghiệt phương nào!”
Lại là mặt của Ninh cô nương!
Đối phương phản ứng còn lớn hơn ta, quỳ xuống đất kêu to: “Sư tôn! Là Truy Nguyệt a!”
Ta ngẩn ra: “Tam sư đệ?!”
Tình tiết này, sao lại phức tạp hơn đường tình của ta?