Đại Sư Huynh Là Trà Xanh - Chương 2
8.
Ta trốn dưới giường sư tôn, chọn đúng lúc ông ấy tắm xong để thanh giọng bắt đầu hát—
“Tháng Giêng, tháng Giêng, nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ, góa phụ nhỏ trước cửa…”
Sư tôn: “Góa phụ nhỏ trước cửa không treo đèn, chỉ khóc linh nhân—”
Lão già này! Hát còn thuộc hơn ta!
Ta từ dưới giường bò ra, sư tôn đang ngồi thiền trên giường.
“Sao không hát nữa?”
Ông hát hết rồi ta còn hát gì nữa!
“Không hát thì cút ra ngoài.” Ông ấy không thèm mở mắt.
Từ phòng sư tôn lăn ra ngoài, ta chủ động tìm đến Ninh cô nương.
Hắn làm mùng một, ta làm mười lăm.
Nếu sư tôn đẩy trách nhiệm này cho ta, thì đừng trách ta không nhân từ.
Ninh cô nương vẫn toát ra mùi hương của trà xanh.
“Tiên sư và ta có lẽ có thể có hiểu lầm, ta không trách ngài, mà ngược lại cô nương cứ liên tục cắt ngang cuộc đối thoại giữa ta và tiên sư, thật khiến người khác hiểu lầm.”
“Không cần thiết!” Cái nồi này ta không nhận!
Ninh cô nương lo lắng vò góc áo: “Ta biết dung mạo của tiên sư tuấn tú, phong thái đĩnh đạc, lại có một thân pháp thuật thông thiên, ngươi không thể không lòng được, về mặt tình cảm ta có thể tha thứ…”
“Ta không phải, ta không có!”
Ngươi nói tiếp thì sấm sẽ đánh nát phòng sư tôn!
Ninh cô nương nhẹ nhàng ôm ngực: “Ta rõ ràng thấy ngươi bước ra từ phòng tiên sư…”
Mẹ nó, hay là ba chúng ta cùng chết hết đi!
Ta nghiến răng, đúng như câu nói ‘thà để ngươi chết còn hơn ta chết’, vì vậy ta đã đưa ra một quyết định trái với lời dạy của tổ tiên.
“Ngươi không muốn biết tại sao sư tôn nhiều lần từ chối ngươi sao?”
Ninh cô nương không ôm ngực nữa, nàng do dự đưa đầu lại gần: “Tại sao?”
Ta cười lạnh: “Vì ông ấy không—”
Không thể giao hợp!
Ninh cô nương kinh ngạc: “Ông ấy không thích nữ tử?!”
“Đúng—”
Eh?
Eh eh eh??
Ta mơ hồ chớp mắt.
Điều này không chỉ là trái tổ tiên.
Mà là đè nắp quan tài của tổ tiên!
Nhưng Ninh cô nương lại thật sự tin.
Nước mắt nàng rơi xuống như mì sợi Lan Châu: “Thật vậy, không ngờ sau khi ngài ấy biết ta là nữ giả nam trang thì trở nên đặc biệt lạnh nhạt…”
Ta phức tạp vỗ vai nàng: “Thì… nén bi thương…”
Mẹ nó.
Vị hôn phu của ta thất tình, ta còn phải tự mình dỗ dành.
Cảm giác đội mũ xanh này thật là không thể cưỡng lại!
9.
Ninh cô nương khóc cả đêm.
Thế là ngày hôm sau cả đỉnh núi đều biết thực ra sư tôn không, thích, nữ, sắc!
Trong sư môn ai cũng run sợ.
Chỉ có nhị sư đệ chủ động hiến thân: “Ta nguyện dùng thân nuôi hổ, giải quyết tâm bệnh của sư tôn!”
Tiểu sư đệ ngượng ngùng: “Nếu sư huynh có thể, thì sư đệ cũng có thể!”
Sư tôn rất an ủi, đen mặt đóng gói hai đệ tử ‘hiếu thảo’ ném xuống núi.
“Đều cút ra ngoài lịch tình kiếp cho bổn tọa!”
Tâm trạng sư tôn không tốt, từ xa tám trăm dặm có thể thấy đỉnh Linh Tê Sơn bị bao phủ bởi mây đen, oán khí ngút trời.
Đối với Ninh cô nương tự nhiên cũng không có thái độ gì tốt.
Ninh cô nương hai mắt đẫm lệ: “Là ta không nên ở lại đây, không duyên cớ gì khiến người chán ghét.”
Ta chột dạ: Ông ấy đâu chán ghét ngươi, ông ấy là muốn xiên hai chúng ta cùng nhau rồi giết chết.
Để giảm bớt sự khó xử, ta lấy ra thoại bản yêu thích lâu năm để làm tiểu nương tử cười.
“Cuốn truyện này hay, cuốn truyện này kể về chuyện ta yêu hắn, hắn yêu người khác, hắn không yêu ta nên chết rồi.”
Ninh cô nương giật mình: “Còn có lựa chọn khác không?”
Ta lật qua bộ sưu tập—cuốn này kết thúc bi kịch, cuốn kia cũng kết thúc bi kịch.
Không có nhiều lựa chọn đâu.
10.
Còn chưa dỗ được tiểu nương tử thì kẻ thù không đội trời chung của Linh Tê Sơn là Tiểu Tự Tại Thiên lại lấy cớ “cùng nhau học hỏi, cùng nhau tiến bộ” không mời mà đến.
Trước khi gặp mặt, sư tôn dặn dò chúng ta phải cẩn thận từ lời nói đến hành động, không được làm mất thể diện của môn phái.
Phương trượng Tiểu Tự Tại Thiên, Hư Kham đại sư, trước tiên hành lễ Phật: “Mấy năm không gặp, môn hạ của Hạo Nguyệt tiên tôn thật là càng ngày càng suy yếu!”
Sư tôn thản nhiên đáp lễ: “Không bằng môn hạ của Hư Kham đại sư càng ngày càng nhiều tiểu lừa trọc.”
Hư Kham đại sư cười lớn: “Hạo Nguyệt tiên tôn thật là cứng đầu cứng cổ như vịt chết.”
Sư tôn chắp tay: “Miệng lừa trọc không dùng được thì có thể quyên góp để làm từ thiện tích đức.”
Hai bên hàn huyên một lúc rồi cùng nhau đi đến Diễn Võ trường chuẩn bị phân cao thấp.
Ta dẫn theo Ninh cô nương giấu mình trong đám đông, lặng lẽ ăn hạt dưa xem kịch.
Tiểu Tự Tại Thiên cử ra mười tiểu lừa trọc trắng trẻo non nớt, đứng dưới đài như bức tường người.
Cởi áo ra, ai cũng có tám múi bụng.
“Thật hèn hạ!”
Ta nắm chặt tay Ninh cô nương: “Đây là có chuẩn bị mà đến!”
Ninh cô nương đồng ý: “Bọn họ dám dùng mỹ nhân kế với tiên sư!”
Ta sững người: “Không phải, có thể nào bọn họ là nhắm vào ta không?”
Ninh cô nương ngước mắt nhìn ta, ánh mắt không hiểu sao mang theo chút nghi ngờ.
Đối thủ đã ra bài, tiếp theo là đến lượt chúng ta.
Nhưng hiện tại toàn bộ môn phái chỉ còn lại hai người là ta và tam sư đệ.
Tam sư đệ trao đổi ánh mắt với ta, sau đó chuẩn bị bước lên trước ứng chiến.
Nhưng thấy sư tôn bước lùi một bước, không chút do dự kéo ta ra ném lên đài.
Ta cầm một nắm hạt dưa, nhất thời còn hơi mơ màng.
Không phải, ai lại đi đem con át chủ bài ra trước chứ?
Ta quay lại nhìn sư tôn: Ta phải hạ bao nhiêu tên?
Sư tôn hờ hững chỉ về phía đối diện: Tất cả.
Hiểu rồi.
Ông ấy chỉ đơn thuần muốn ta chết.
Phía đối diện ra tay trước, ta bị ba tiểu lừa trọc có tám múi bụng kẹp chặt hai bên.
Nhất thời đôi mắt không kịp phản ứng.
Hư Kham đại sư cười tươi dưới đài hét lên: “Hạo Nguyệt tiên tôn, đồ đệ chiến thần của ngươi Ninh Ngôn Thu đâu, sao không để hắn lên ứng chiến?”
Sư tôn không nói gì, chỉ nhìn ta từ xa.
Ta lập tức như kim châm vào lưng, không dám do dự, nhanh chóng đánh ba tiểu lừa trọc xuống đài.
Sư tôn khẽ nhướng mày: “Vẫn là sợ các ngươi thua quá nhanh, lại khóc nhè ở đại hội tông môn.”
Ba tiểu lừa trọc ngã xuống, còn nhiều tiểu lừa trọc khác lại xông lên.
Tam sư đệ dưới đài có chút lo lắng.
“Đại sư tỷ, hay là đến lượt ta đi”
Ta tranh thủ trấn an hắn ta: “Đừng lo, trời sập xuống sư tỷ chống đỡ! Một đấu bảy không phải không có phần thắng!”
Tam sư đệ: “Không phải, sư tỷ cười gian quá, thu lại đi!”
Chậc, mấy ngày trước đáng ra nên đóng gói ngươi ném đi!
Chưa được mấy chiêu, bỗng nghe dưới đài kêu lên kinh hãi.
Một bóng người khoác áo xám tro xuất hiện trong đám đông, cười lạnh lùng lắc lắc chiếc cốt linh trong tay: “Đi theo ta, đi theo ta!”
Thì ra là một ma tu!
Tiếng cốt linh nhiếp hồn đoạt phách, đệ tử có tu vi thấp hơn đều không chống đỡ nổi.
Ta lập tức nghĩ đến vị hôn phu hiện giờ yếu đuối không thể tự gánh vác của ta.
Quả nhiên, người đã mơ màng ngã ngồi xuống đất.
“Ê! Tỉnh lại đi Ninh cô nương!”
Nàng từ từ mở mắt: “Tư Niên?”
Trong khoảnh khắc, thần sắc lại có chút bàng hoàng.
Ta quá quen thuộc ánh mắt này rồi.
Đây không phải là Ninh cô nương!
Đây rõ ràng là…
Vì vậy theo phản xạ ta vung cánh tay cho đối phương một cái bạt tai đầy yêu thương:
“Ninh cô nương tỉnh lại đi!”
11.
Tháng chín năm đó, phong ấn Tam Thiên Lý Vô Vọng Hải trấn áp thượng cổ thiên ma bị lung lay.
Trong huyền môn sợ gây mầm họa, đều cử đệ tử thân truyền đi điều tra.
Chỉ trừ Linh Tê Sơn chúng ta.
Không vì gì khác.
Chỉ vì đại sư huynh nổi tiếng nhất của chúng ta, hiện tại đang yếu đuối nằm mê man.
Trên mặt còn có một dấu tát rõ ràng.
Sư tôn bước vào phòng, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên dừng lại trên mặt Ninh cô nương.
Sư tôn nhìn ta.
Ta chột dạ dời ánh nhìn ra cửa sổ, nghiêm nghị giải thích: “Này… Dấu tát này là ân oán cá nhân giữa ta và Ninh Ngôn Thu!”
Sư tôn không nói, pháp bảo bản mệnh bên hông bỗng phát ra tiếng kiếm ngân nhỏ.
Lông tơ của ta dựng đứng!
Lão già này không phải muốn thay đồ đệ tốt của ông ấy mà thanh lý môn hộ chứ!
Ta hoảng hốt bước tới ngăn cản bảo kiếm của sư tôn ra khỏi vỏ.
Không ngờ lão già đó lại nhanh hơn ta một bước, rút kiếm chém thẳng—
Kiếm quang tức thì lao thẳng vào mặt Ninh cô nương!
“Lão già ngươi lại giở trò gì nữa?!”
Ta vất vả ngăn cản đòn tấn công này, tức giận nhảy dựng lên.
Sư tôn nhìn ta: “Phong ấn Vô Vọng Hải lung lay, ma tu đều đang ngấp nghé, Ninh Ngôn Thu là chiến thần, lúc này làm sao có thể trốn tránh không ra!”
Ta bị ánh mắt của ông ấy làm cho hoảng sợ, lắp bắp phản bác: “Nhưng đại sư huynh… đại sư huynh suy cho cùng vẫn chưa trở về mà…”
“Đây là kiếp nạn cuối cùng của Ninh Ngôn Thu.”
“Vì vậy nàng cần phải chết.”