Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám - Chương 90
Tần Nhan Kim lập tức cau mày: “Quỷ thai?”
Cô mở rộng năm ngón tay, một tia sét nhỏ lóe lên trong lòng bàn tay, cô búng ngón tay và dây rốn quấn quanh cổ người phụ nữ lập tức bị cắt đứt.
“A a a a a a…”
Một tiếng khóc thét đau đớn, đầy âm u của trẻ sơ sinh vang lên từ trong bụng người phụ nữ, ngay sau đó, từng luồng hắc khí từ bụng cô ta bay ra.
Hắc khí tụ lại, nhanh chóng tạo thành hình dáng của một đứa trẻ ma quái với hàm răng sắc nhọn, trên răng còn vương máu tanh, có vẻ nó đã gặm dần đứa trẻ thật trong bụng người phụ nữ.
Rõ ràng đây là một trường hợp nuôi quỷ thai!
“Phù… phù phù…”
Người phụ nữ dường như bị hút cạn sức lực, ngồi phịch xuống đất, thở dốc từng hơi lớn, sắc mặt xanh xao đã dần chuyển sang hồng hào.
Giọng cô ta khàn khàn, trong mắt đầy sợ hãi nhưng vẫn lịch sự gật đầu với Tần Nhan Kim: “Cảm ơn!”
“Gào gào gào gào…”
Quỷ thai trợn đôi mắt đỏ ngầu, cất tiếng cười ghê rợn, trơ trẽn nhìn Tần Nhan Kim, như thể sẵn sàng lao tới ăn tươi nuốt sống cô.
Tần Nhan Kim hừ lạnh, trong lòng bàn tay phát ra âm thanh “xẹt xẹt” của sét, khiến quỷ thai rụt cổ lại.
Các vật âm tà vốn sợ sấm sét, đặc biệt là thiên lôi, chỉ một tia cũng đủ khiến chúng tan thành mây khói.
Nhìn thấy tia sét xanh lóe lên trong tay Tần Nhan Kim, phản xạ đầu tiên của quỷ thai là bỏ chạy, nhưng Tần Nhan Kim không hề cho nó cơ hội.
“Gió đến!”
Vút, một cơn lốc nhỏ từ đâu thổi tới, bao bọc lấy quỷ thai. Nó thấy tình hình bất lợi, liền hóa thành hắc khí, điên cuồng cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của lốc xoáy.
Tần Nhan Kim cười nhạt, phóng tia sét trong lòng bàn tay ra, những tia sét quấn quanh lốc xoáy, hình thành một nhà tù kiên cố.
“Ở yên đó đi, chạm vào thiên lôi thì coi chừng hồn phi phách tán.”
Hắc khí nhận ra không thể đấu lại Tần Nhan Kim, hối hận vì đã gây hấn với cô, liền biến lại thành quỷ thai, thu mình lại, sợ hãi trước tia sét.
Nó phát ra âm thanh nũng nịu, như đang cầu xin cô tha thứ.
Giọng Tần Nhan Kim lạnh lùng vang lên.
“Hừ! Biết đón ý lấy lòng đấy, nhưng tà vật vẫn là tà vật. Hôm nay rơi vào tay ta là số ngươi xui xẻo, đến cơ hội đầu thai cũng không có, đây là trừng phạt cho việc ngươi đã ăn thịt đứa trẻ trong bụng.”
Dứt lời, cô nâng tay trái, ngón trỏ tạo thành ấn pháp, cơn lốc càng lúc càng chặt, tia sét bên trong như những con rắn nhỏ, di chuyển nhanh trong gió.
“Khóa!”
“Oa oa…”
Quỷ thai rít lên ai oán.
Nó quằn quại, cố gắng bỏ chạy, nhưng ngay giây tiếp theo, bị sét đánh trúng, thân hình nó tức khắc nổ tung thành hắc khí rồi bị cuốn vào trong lốc xoáy, quay cuồng dữ dội.
Rồi từ từ tiêu tan.
Ừm… Phải nói thế nào đây, có chút giống hình ảnh của máy giặt đang vắt khô.
Khi quỷ thai hoàn toàn tan biến, Tần Nhan Kim mới nhìn sang người phụ nữ yếu ớt ngồi bệt trên đất.
“Dư Tuấn Dật, đỡ cô ấy vào phòng bên đi.”
“Dạ, thưa đại sư!”
Khâu Dương Viễn nén sự kinh ngạc trong mắt, ôm lấy con chim bám theo, hạ giọng thì thầm.
“Này, Thổ Phỉ, vừa rồi đại sư làm gì vậy, sao có thể tạo ra sét và lốc xoáy từ không trung thế, ngầu quá đi, ngươi nói ta cầu xin đại sư, liệu cô ấy có chịu dạy ta không?”
Thổ Phỉ tròn xoe mắt, đảo qua một cái, bụng truyền đến tiếng ùng ục.
Bất kỳ ai không mù đều thấy rõ là nó từ chối, thế nhưng Khâu Dương Viễn lại tỏ ra cực kỳ hưng phấn.
Cậu xoa xoa mặt mình, tự mãn nói: “Ta là đệ tử ngoại môn của đại sư đấy, dù chưa chính thức nhưng với khuôn mặt này của ta… chắc đại sư sẽ không từ chối đâu nhỉ!”
Thổ Phỉ không thể chịu nổi, nó sợ nếu tiếp tục đi cùng cậu ta thì sẽ còn ngây ngô hơn cả hai đứa con chỉ biết bắt chuột của mình.
Nó vỗ cánh một phát vào cậu, khiến Khâu Dương Viễn hét lên, ôm mặt, bực bội chỉ vào con chim đang bay đi.
“Thổ Phỉ, đồ khốn, dám đánh lén, đợi đấy, chờ lão tử dùng mỹ nam kế thành công thăng tiến, xem lão tử có nhổ hết lông của ngươi không.”
Bước chân của Tần Nhan Kim đang đi vào phòng bên chợt dừng lại, tay phải cô khép lại, đầu ngón tay lóe lên một luồng khí, cô nói khẽ: “Đi!”
Ngay sau đó, tiếng khóc lóc xin tha của Khâu Dương Viễn vang lên từ phía sau.
“Đại sư, đại sư tôi sai rồi, tôi không dám nghĩ đến nhan sắc nữa, hu hu hu, đại sư tôi sợ độ cao, thả ta xuống đi a a a a a…”
Khóe miệng Tần Nhan Kim khẽ nhếch lên, cô ung dung bước vào phòng bên, ngồi xuống vị trí chính.
Dư Tuấn Dật liếc nhìn trộm.
Ồ hú!
Ôi trời, tên bạn xoay vòng vòng lên trời rồi. Trước đây bắt cậu ta đi tàu lượn để luyện can đảm thì sống chết cũng không chịu, giờ lại được miễn phí thưởng thức một mình…
Làm hắn cũng muốn thử bay theo một chút. Không dám nhìn thêm nữa, hắn khéo léo pha một ấm trà Thiết Quan Âm. Đây là do ông Phó lần trước nhờ người mang tới, hương vị rất tuyệt, thỉnh thoảng Tần Nhan Kim cũng nhâm nhi một chút.
“Cô là Trình Nhã Nhã phải không, vì một gã tệ bạc như vậy có đáng không?”
Trình Nhã Nhã vốn đã gục xuống, nghe vậy lập tức thẳng người lên một chút, nhưng vẫn không ngẩng đầu, cô ta cười cay đắng, giọng nói đầy vẻ bi thương.
“Hắn không phải là kẻ tệ bạc, chỉ là không yêu tôi mà thôi!”
Tần Nhan Kim lắc đầu, không biết nói gì: “Nếu đã không yêu cô, làm sao hắn lại có thể làm tổn thương cô như vậy? Hắn thậm chí không dành nổi chút tôn trọng tối thiểu cho cô, cô nghĩ loại người như vậy xứng đáng làm người sao?”
Trình Nhã Nhã há miệng, không biết phải phản bác thế nào. Đúng vậy, nếu không phải dựa vào việc cô thích hắn, thì hắn lấy gì để làm tổn thương cô? Nghĩ lại những ấm ức và đau khổ suốt bao năm, đôi mắt cô đột nhiên đỏ lên, nước mắt từng giọt lớn trào xuống.
“Cô có biết, cô vừa đi một vòng qua Quỷ Môn Quan không?”
Tần Nhan Kim không hiểu nhiều về tình cảm nam nữ, nhưng cũng có thể thấu hiểu được nỗi đau giằng xé của cô ta.
“… Biết.” Trình Nhã Nhã nghẹn ngào gật đầu, cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.
“Nhưng tôi biết làm sao đây, tôi yêu hắn. Hắn nói muốn tôi sinh con cho hắn, tôi đã từ bỏ sự nghiệp để chuẩn bị mang thai. Khó khăn lắm mới có được đứa con, hắn lại đổi ý, bắt tôi phá bỏ nó.”
“Tôi không nỡ, làm sao tôi có thể nỡ chứ?”
Tần Nhan Kim cười lạnh: “Thế cô có biết tại sao hắn lại làm vậy không?”
Trình Nhã Nhã nhắm chặt mắt, để mặc nước mắt chảy xuống.
“Hắn… không yêu tôi…”
Tần Nhan Kim gật đầu, không những không an ủi mà còn thẳng thừng phơi bày mục đích của gã đàn ông đó.
“Hắn thật sự không yêu cô. Hắn chỉ muốn dùng đứa con trong bụng cô để nuôi quỷ, nhằm giúp con đường ngôi sao của hắn thêm thuận lợi.”
Trình Nhã Nhã đột ngột ngẩng đầu, khó tin nhìn Tần Nhan Kim, môi run rẩy không ngừng.
“Quỷ thai vừa rồi chính là minh chứng rõ ràng nhất. Đó là đứa con mà người phụ nữ trước kia để lại cho hắn. Nhiều năm nay, hắn dựa vào quỷ thai mà suôn sẻ tiến bước, nhưng hắn không hài lòng với hiện trạng, muốn leo lên nấc thang cao hơn.”
“Và cô, trở thành nấc thang thứ hai của hắn. Hắn cho quỷ thai ăn đứa con trong bụng cô, đợi khi ăn hết, sự nghiệp của hắn sẽ đạt đến đỉnh cao.”
“Nhưng, có vài thứ không hề đơn giản như hắn nghĩ. Sự tham lam của hắn khiến quỷ thai ngày càng mạnh mẽ, và khi đó, hắn sẽ phải chịu phản phệ, linh hồn sẽ bị quỷ thai ăn mất. Còn kẻ được hưởng lợi lớn nhất trong chuyện này chính là người đã giúp hắn tạo quỷ thai. Các người chẳng qua chỉ là công cụ mà thôi.”
Thật lòng mà nói, Tần Nhan Kim rất khinh thường kiểu hành động tổn hại âm đức như thế này. Trước kia cô không xen vào vì tu vi chưa đủ, nếu can thiệp chỉ tự rước họa.
Nhưng bây giờ đã khác. Dù cô không phải là người thích quản chuyện bao đồng, nhưng đã gặp phải mà lại có khả năng ngăn chặn, cô nhất định sẽ không bỏ qua.
Khóe miệng cô cong lên, mang theo nét lạnh lùng: “Đưa cho tôi một tấm ảnh của gã tệ bạc mà cô nói, nhớ là ảnh mặt mộc…”