Dải Ngân Hà Có Các Vì Sao - Chương 2
7.
Anh trai tôi giật mình một cách khó hiểu.
“Nhạc Nhạc đang ngủ phải không?”
“Vớ vẩn.”
Nếu con bé chưa ngủ, sao tôi có thể nói những lời như thế?
“Phó Diệc Minh có đáng chết thế nào đi nữa, hắn vẫn là ba ruột của Nhạc Nhạc. Tìm người đánh hắn không phải chuyện mà con bé nên biết, anh cũng không được nhắc đến.”
Anh trai tôi: “Xin lỗi, có vẻ như anh đã hiểu lầm.”
Tôi: …
Khi đến nhà, tôi thở phào nhẹ nhõm, mẹ tôi sức khỏe vẫn tốt.
Bà chỉ vì thương tôi, muốn nhanh chóng gặp tôi nên mới giả vờ nói bệnh cũ tái phát.
Về cuộc hôn nhân thất bại của tôi, ba mẹ đã xót xa cho tôi rất lâu, sau đó mắng Phó Diệc Minh một trận.
Mãi đến khi Nhạc Nhạc thức dậy, tiếng mắng chửi mới dừng lại.
Hai ông bà trêu đùa cháu gái yêu quý của mình, rồi cuối cùng mới nhắc đến chuyện chính.
“Con không định quay lại nữa chứ? Nghỉ ngơi một thời gian, rồi vào công ty giúp anh con nhé?”
“Đúng đó, vừa hay trong công ty có nhiều thanh niên tài giỏi.”
“Ừm, cũng coi như là đi xem mắt.”
Hai ông bà nói chuyện rất hào hứng.
Tôi cũng không vội phản bác.
Tôi biết họ thấy tôi đã chịu quá nhiều khổ đau trong chuyện tình cảm, nên muốn tôi thử nếm vị ngọt.
Và đúng lúc đó—
Nhạc Nhạc ngẩng đôi mắt to tròn đen láy lên, ngơ ngác nhìn ông bà.
“Xem mắt?”
“Là muốn tìm ba mới cho con sao?”
“Không phải đâu, Nhạc Nhạc…”
Tôi tưởng Nhạc Nhạc không vui, vội vàng giải thích.
Nhưng ai ngờ, ngay giây tiếp theo, con bé bỗng nhiên vỗ tay reo lên.
“Hoan hô!”
“Nhạc Nhạc muốn có ba mới!”
Tôi dở khóc dở cười.
Con bé có hiểu “ba mới” nghĩa là gì không?
“Ba mới là chồng mới của mẹ đó! Bạn cùng bàn của con cũng có ba mới, bạn ấy nói ba mới của bạn ấy rất tốt.”
“Con hỏi bạn ấy sao tốt, bạn ấy nói ba mới còn giàu hơn ba cũ! Mua cho bạn ấy rất nhiều đồ chơi.”
“Mẹ ơi, có nhiều tiền là tốt lắm sao?”
Nhạc Nhạc lần đầu tiên hỏi tôi một câu hỏi đầy sâu sắc.
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời, thì Nhạc Nhạc đã tựa cằm lên tay, tự mình lẩm bẩm trả lời:
“Con nghĩ nhiều tiền cũng chưa chắc đã tốt, vì ba con có rất nhiều tiền.”
Trong lòng tôi chua xót, trẻ con thực sự hiểu được mọi thứ.
Nhạc Nhạc bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, lay lay tay tôi.
“Mẹ ơi, mẹ cũng tìm cho Nhạc Nhạc một ba mới đi~”
“Phải là người sẽ cười với mẹ, sẽ cùng mẹ tổ chức sinh nhật, và sẽ cùng Nhạc Nhạc chuẩn bị những bất ngờ cho mẹ nữa~”
“Dù sao, phải khác với ba bây giờ.”
Con bé nói rồi bĩu môi.
“Ba chẳng làm gì cả.”
“Ba làm mẹ không vui.”
Trong đầu nhỏ của con bé, mọi suy nghĩ đều dành cho tôi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi không thể kiềm chế được, bật khóc.
Con gái yêu quý của mẹ.
Có con là mẹ đã đủ rồi.
8.
Sau vài ngày nghỉ ngơi, tôi chính thức bắt đầu tìm việc.
Tôi không chọn làm việc tại công ty của gia đình, vì chuyên môn không phù hợp.
Tôi học ngành phát thanh truyền hình, và ước mơ của tôi là làm việc tại đài truyền hình.
May mắn thay—
Dù ước mơ bắt đầu từ lúc nào, cũng không bao giờ là quá muộn.
Hơn nữa, Nhạc Nhạc cũng nói rằng con bé muốn thấy mẹ xuất hiện trên TV vì trông rất ngầu, và câu tiếp theo của con bé là—
“Như vậy, mẹ sẽ được nhiều chú giỏi giang để mắt tới hơn.”
Tôi: …
Nhờ có cái miệng nhỏ khéo léo của con bé.
Vừa vào làm việc tại đài truyền hình, tôi đã gặp ngay hai “đóa đào hoa”.
Một người là đồng nghiệp tóc vàng mắt xanh, con nhà giàu tại địa phương.
Anh ta nói rằng đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Người còn lại là học trưởng người Hoa mà tôi từng quen biết, khi nghe tin tôi ly hôn, anh ta lập tức mời tôi đi ăn và bày tỏ tình cảm ngưỡng mộ từ ngày xưa.
Tôi cảm thấy rất mơ hồ.
Nhưng anh trai tôi lại bảo, “Em soi gương đi, đàn ông thích kiểu người như em đấy—”
Anh ấy đã thay đổi, vì trước đây anh toàn bảo tôi xấu.
“Đúng rồi, chuyện này, tên Phó có biết không?”
“Hay em cứ cho hắn bị cắm sừng đi.”
Tôi: …
Cuối cùng, Phó Diệc Minh thật sự đã biết chuyện.
9.
Tôi đã ở Los Angeles được hai tháng.
Kỳ nghỉ hè của Nhạc Nhạc cũng đã kết thúc.
Tôi tìm cho con bé một gia sư, sắp xếp chương trình học địa phương, chuẩn bị cho con bé nhập học.
Trước đó, tôi định thông báo lịch sự với Phó Diệc Minh một tiếng, nhưng hắn không nghe máy.
Ai bảo anh trai tôi cho người đánh hắn chứ.
Luật sư ly hôn nói với tôi—
“Tôi có đi tìm Phó tổng, nhưng khi nghe tôi là người của cô, anh ấy không chịu gặp, cũng chẳng hỏi lý do.”
“Thỏa thuận ly hôn vẫn còn ở chỗ tôi.”
Tôi: …
Phó Diệc Minh đang giở trò gì vậy?
Rõ ràng hắn không phản kháng, vậy còn tức gì chứ?
Tôi liền liên hệ trợ lý của hắn.
Nhưng anh ta lại chọn lờ đi.
“Cô không cần nói với tôi, Phó tổng tạm thời không muốn nghe bất cứ điều gì liên quan đến cô.”
Tôi: …
“Anh ta bị đánh nặng lắm à?”
“Không, ban đầu vẫn ổn, nhưng từ khi biết người ra lệnh đánh không phải do Vân tổng sắp xếp mà là cô, anh ấy mới thay đổi.”
“… Có gì khác nhau?”
Anh tôi đánh thì tôi không thể đánh à?
“Vì là cô, Phó tổng dường như rất buồn.”
“Chưa từng thấy Phó tổng như vậy.”
“Cựu chủ tịch còn mắng anh ấy như đứa trẻ chưa trưởng thành…”
Cựu chủ tịch là mẹ của Phó Diệc Minh.
Tôi không nghe hết, liền cúp máy.
10.
Phó Diệc Minh không trưởng thành, tôi đã thấy nhiều lần.
Nhưng tôi không hiểu hắn đang buồn vì điều gì?
Cho đến tối hôm đó—
Khi tôi đang ngủ, Phó Diệc Minh bỗng gọi điện cho tôi.
Hắn say rượu, giọng nói trầm thấp, nói lắp bắp.
“Vân Sơ Sơ, sao em lại nỡ cho người đánh tôi?”
Vân Sơ Sơ.
Ở nhà, hắn vẫn gọi tên đầy đủ của tôi.
Chúng tôi không có cách xưng hô thân mật.
Điều này rất phù hợp với mối quan hệ hôn nhân thương mại của chúng tôi.
“Vân Sơ Sơ, cái cà vạt phối màu em để đâu rồi?”
“Vân Sơ Sơ, con gái khóc rồi, em nhanh đến dỗ dành.”
“Vân Sơ Sơ, cà phê ngày càng tồi.”
“Không phải em pha, em lại làm qua loa.”
…
Tôi kể cho bạn bè, họ đều không tin.
Người thừa kế thế gia ở Bắc Kinh cũng không ngoại lệ.
Cũng chỉ là một người đàn ông khó ưa.
Kẻ vụng về trong cuộc sống.
Kẻ vụng về với con gái.
Vụng về mọi thứ.
Nhưng chính cái kẻ vụng về đó lại là chỗ dựa của những cô gái khác.
Hắn là người chú hoàn hảo của Từ Ái, nhưng lại chỉ cho tôi thấy mặt tồi tệ nhất.
Vì vậy, tôi đã rõ ràng nói với Phó Diệc Minh:
“Tại sao không nỡ đánh anh? Anh là con trai tôi sao? Gọi tôi là mẹ?”
“Lần sau gặp mặt, đừng gọi tên tôi nữa.”
“Gọi tôi là cô Vân.”
Vì như vậy sẽ xa lạ hơn, phù hợp với chúng tôi hơn.
Tôi cúp máy, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng sáng hôm sau,
Lại có người làm phiền tôi, là Từ Ái.
11.
Từ Ái đến để hỏi tội.
“Có phải cô bảo người đánh chú không?”
“Cô dựa vào cái gì chứ?”
“Chú có chỗ nào không tốt với cô? Chú ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn với cô—”
Nói đến câu cuối cùng, giọng Từ Ái mang theo tiếng nức nở.
Sắc mặt tôi lạnh đi vài phần.
“Không ly hôn thì tốt à?”
“Tuổi còn nhỏ mà xem trọng hôn nhân như vậy.”
Câu nói này của tôi, không biết thế nào lại chạm vào điểm yếu của Từ Ái.
Cô ta đột nhiên nâng cao giọng.
“Tôi không còn nhỏ nữa!”
“Hôm nay chú giúp tôi tổ chức sinh nhật, tôi đã 23 tuổi rồi!”
“…Đúng rồi, hôm nay cũng là sinh nhật của cô nhỉ? Qua sinh nhật là cô đã 29 rồi, có khi nào, không phải là tôi nhỏ, mà là cô già?”
Không biết vì duyên cớ gì.
Tôi và Từ Ái sinh cùng một ngày.
Đã kết hôn năm năm.
Phó Diệc Minh chưa bao giờ nhớ sinh nhật của tôi, lúc nào cũng chờ Từ Ái tổ chức xong thì hắn mới nhớ ra, tiện thể tặng tôi một món quà.
Vì vậy, những món quà sinh nhật hắn tặng, tôi đều để chất đống trong phòng thay đồ, không mở lấy một cái.
Tôi không cần loại “tiện thể” này.
—Chuyện vớ vẩn như vậy, nghĩ tới cũng thấy thừa thãi.
Tôi không muốn phí lời với Từ Ái.
Chỉ đáp một câu: “29 thực sự không phải là trẻ, em nhớ đừng sống tới tuổi này nhé.”
Nói xong, tôi cười.
Từ Ái là người yếu đuối như vậy, chắc sẽ khóc chứ?
Tôi đã làm cô bé của Phó Diệc Minh khóc, sau khi hắn tỉnh rượu, liệu có gọi điện đến trách tôi không?
Tôi đã chặn Phó Diệc Minh từ trước rồi.
12.
Tôi đã đánh giá thấp Phó Diệc Minh.
Hắn gọi điện tới điện thoại bàn nhà ba mẹ tôi.
May mà ba mẹ đi tập thể dục buổi sáng, anh trai thì đến công ty rồi.
Tôi nhìn Nhạc Nhạc ăn sáng, chuẩn bị đưa con bé đi học.
Dạo này đứa nhỏ hơi lơ đễnh, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến tôi.
“Mẹ, chú Dương đó gọi điện tìm mẹ, sao mẹ cố tình không nghe? Mẹ không lịch sự chút nào.”
“Mẹ có lý do của mình…”
“Mẹ không thích chú ấy à?”
“…”
“Vậy mẹ thích chú khác à? Chú học cùng đại học với mẹ ấy?”
“…”
“Con đi lấy cặp cho mẹ nhé!”
Tôi đành né tránh.
Vừa lên lầu, điện thoại bàn dưới nhà lại reo.
Tôi vừa nhấc ống nghe trong phòng lên, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vô cùng.
“Đi du lịch nước ngoài lâu như vậy, khi nào mới về?”
Là Phó Diệc Minh, giọng hắn không vui.
Tôi đã biết trước rồi, vì tôi mắng Từ Ái, hắn chắc chắn sẽ tìm tôi để tính sổ.
Định tấn công trước, nhưng Phó Diệc Minh lại làm tôi bất ngờ.
“Hôm nay là sinh nhật em, nhớ ăn bánh kem nhé.”
Tôi…
Lời mắng nghẹn lại trong cổ họng.
Phó Diệc Minh có ý gì đây? Đang định ly hôn rồi, mà còn tỏ ra làm người chồng tốt?
Định mỉa mai hắn, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói ngọt ngào.
Nhạc Nhạc ở dưới nhà đã nhấc máy.
“Ba, ba tìm mẹ à? Mẹ không có ở nhà.”
Tôi: ???
Tôi rõ ràng đang ở nhà.
Tôi đang bối rối không biết tại sao Nhạc Nhạc lại nói dối, thì con bé đột nhiên cao giọng.
“Nhưng ba ơi, ba thật là tệ!”
“Mẹ không thích ăn bánh kem! Mỗi năm sinh nhật mẹ chỉ ăn mì trường thọ thôi!”
“Ngay cả điều này ba cũng không biết! Chú Dương cũng biết đấy—”
Con bé đang nói về người Mỹ giàu có đang theo đuổi tôi.
Tôi chưa từng biết con gái mình giỏi như vậy.
Hiểu thấu mọi chuyện.
Giọng Phó Diệc Minh khàn khàn, “Chú Dương là ai…”
Nhạc Nhạc hừ một tiếng, đầy vẻ cảnh cáo.
“Một trong những chú mà con đang chọn làm ba mới.”
“Dù sao, ba đừng có phá hỏng mọi chuyện nha!”