Đại Lực Thần Đan Phái Mao Sơn - Chương 2
11.
Rất nhanh, mười bảy con quỷ lưỡi dài đều bị tôi nhổ hết lưỡi!
Lôi Bách nhìn con quỷ lưỡi dài bị tôi kéo lê như cây lau nhà trên mặt đất, giơ ngón tay cái lên với tôi.
“Em Nguyễn Nguyễn, mười bảy cái lưỡi này có thể về Cục đổi không ít điểm tích lũy, khẳng định có thể thăng cấp C!”
Tôi ngượng ngùng gãi đầu: “Lôi tiền bối, thế mười bảy con quỷ lưỡi dài này xử lý thế nào?”
Lôi Bách chần chờ nói: “Tiến hành quy tắc bình thường, trước tiên thả bọn chúng đi! Vì em đã nhổ cái lưỡi lợi hại nhất của bọn họ nên bọn họ không còn đáng sợ nữa.”
Tôi gật gật đầu, buông tay đang nắm tóc con quỷ lưỡi dài ra: “Đều sống thành thật một chút cho tao!”
Những con quỷ lưỡi dài trông có vẻ sợ hãi và bò đi.
Reng reng reng… Chuông tan học vang lên…
Thứ Hai an toàn!
Sắc mặt sợ hãi của các bạn học rốt cục cũng đã khôi phục bình thường.
Tôi và Thường Tiểu Lê trở về ký túc xá.
Trước khi đi, Lôi Bách còn nhắc nhở tôi, ngày mai phải nhớ mặc quần áo màu vàng!
12.
Thứ Ba: Tất cả mọi người phải mặc quần áo màu vàng trong buổi chào cờ.
Sáng sớm hôm sau, tôi bắt đầu lục lọi hành lý.
Lật nửa ngày mới phát hiện, trong rương hành lý chỉ có một chiếc áo choàng của Mao Sơn phái là màu vàng!
Cũng không biết cha tôi đã thi triển pháp thuật gì mà cái áo choàng cứ lấp lánh phát sáng muốn mù mắt.
Nhớ tới lời nhắc nhở ngày hôm qua của Lôi Bách tiền bối, tôi vẫn mặc đạo bào của môn phái lên người.
Trên đường đi, các bạn cùng lớp trong ký túc xá bị ấn tượng bởi chiếc áo vàng sáng ngời của tôi.
Đến dưới lầu, Lôi Bách tiền bối nhìn thấy đạo bào của tôi đỡ trán thở dài.
“Em không còn quần áo màu vàng sao?”
Tôi lắc đầu.
“Em mà mặc đạo bào này thì sợ rằng hôm nay đến quỷ còn không dám đi ra!”
Lôi Bách tiền bối thử hỏi tôi một câu: “Hay là em đổi đồ khác đi?”
“Được rồi!”
Tôi đi lên thay một bộ váy đen, sau đó từ trong túi Càn Khôn lấy ra một chiếc lưỡi quỷ, thắt một chiếc nơ xinh đẹp quanh eo.
13.
Trên sân thể dục vang lên “Khúc diễu hành của các vận động viên”, các bạn học nghe được tiếng chuông, xếp hàng chỉnh tề đi vào sân thể dục.
Liếc mắt nhìn lại, một mảnh vàng mênh mông, tất cả bạn học đều mặc quần áo màu vàng.
Ngoại trừ tôi…
Tôi tình cờ nhìn quanh và thấy mười bảy con quỷ lưỡi dài ngày hôm qua đang dùng ngôn ngữ ký hiệu và duy trì kỷ luật của từng lớp.
Thật sự là thân tàn nhưng ý chí kiên cường!
Mà trên bục trong sân thể dục có một người đàn ông trung niên hói đầu mặc áo ba lỗ màu vàng, nhuộm nửa đầu tóc vàng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn học sinh dưới khán đài.
Thường Tiểu Lê lén nói cho tôi biết, đây là chủ nhiệm giáo dục của trường, Hoàng Kỳ.
Lôi Bách cũng đứng bên cạnh tôi, nhẹ giọng nói: “Trên đài là một con [Hoàng phụ quỷ], dường như đang có khuynh hướng đột phá cấp B. Không nên lơ là.”
“Hoàng phụ quỷ thích nhất mặc quần áo màu vàng! Khó trách quy tắc hôm nay là phải mặc quần áo màu vàng!”
“Quỷ này rất lợi hại, nếu hắn mở miệng cười với một người, người bị hắn cười nhất định sẽ bệnh nặng.”
Lôi Bách vừa dứt lời, Hoàng Kỳ trên đài đã mở miệng.
“Mời các chủ nhiệm lớp kiểm tra từng lớp, nếu có người không mặc quần áo màu vàng, mời đưa bọn họ lên đây!”
Mười bảy con quỷ lưỡi dài xuyên qua các lớp, bắt đầu kiểm tra.
Chờ đến khi Quỷ Lưỡi Dài Số 1 kiểm tra đến tôi, thân thể của cô ta bỗng nhiên run nhẹ một cái.
Sau đó trực tiếp vòng qua tôi, bay đi…
Hả? Không phải nói phải đưa lên bục sao? Làm sao cô ta lại bay đi?
14.
Rất nhanh, ba bạn học bị quỷ lưỡi dài đưa đến bục trong sân.
Hai nam sinh và một nữ sinh.
Trong đó một nam một nữ mặc trang phục tình nhân màu trắng.
Ánh mắt nữ sinh trống rỗng đến không có cảm xúc, như thể chỉ là một thân xác xinh đẹp đã mất đi linh hồn.
Điều kỳ lạ nhất là bụng của cô ấy phình to như một quả bóng bay sắp nổ tung!
Mà nam sinh bên cạnh cẩn thận từng li từng tí đỡ nữ sinh, đau lòng trong mắt giấu cũng không giấu được.
Một nam sinh khác cách bọn họ không xa, đang lắc đầu thổi tóc mái…
Mái tóc dài ngũ sắc sặc sỡ, phối hợp với bóng mắt đen sì.
Áo phông Adidas màu đen, phối hợp với áo khoác da đinh tán.
Chân mang giày chiến Chelsea màu vàng sáng đến có thể làm gương!
Người như thế làm sao có thể bị quy tắc trói buộc chứ!
Tôi rất tò mò, cái gọi là phiên toà rốt cuộc là cái gì!
Vì thế, dưới ánh mắt chăm chú của toàn bộ bạn học trong trường, tôi chậm rãi đi lên khán đài.
15.
Lúc tôi lên bục, Hoàng Kỳ cũng đang nhìn tôi.
Hắn nhìn chằm chằm chiếc nơ bên hông tôi…
Ngay khi tôi cho rằng Hoàng Kỳ muốn thay quỷ lưỡi dài ra mặt, mặt hắn không chút thay đổi mà quay đầu đi.
Hoàng Kỳ cầm microphone, lộ ra một hàm răng vàng.
“Ngày mai là thứ Tư, cũng là ngày phán xét của chúng ta.”
“Xin nhớ kỹ trên đây bốn học sinh này, ngày mai tại phòng đa phương tiện sẽ đánh giá bọn họ!”
“Quy tắc xét xử đã được gửi đến điện thoại của các bạn!”
16.
Sau khi nghi thức chào cờ kết thúc, Lôi Bách vội vàng lôi kéo tôi phân tích quy tắc thứ Tư.
Thứ Tư: Tại phiên tòa, một ký ức được trích xuất phải là một điều tốt hoặc một điều xấu.
Ghi chú: Toàn trường bỏ phiếu: 1. Chuyện tốt; 2. Chuyện xấu; 3. Không tốt không xấu.
Nếu lựa chọn 3 áp đảo thì Nhất Mục Ngũ sẽ xuất hiện khi bạn đang ngủ.
Để công bằng, mỗi giáo viên được 50 phiếu.
Tôi nhìn tin nhắn trong điện thoại của Lôi Bách, mở miệng hỏi: “Lôi tiền bối, Nhất Mục Ngũ là ai vậy?”
“Nhất Mục Ngũ còn gọi là Ngũ Kỳ Quỷ, tổng cộng là năm con quỷ!”
“Trong năm con quỷ, có bốn con quỷ không có mắt, chỉ có Nhất Mục Quỷ có một mắt.”
“Bốn con quỷ khác không thể rời khỏi Nhất Mục Quỷ, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của Nhất Mục Quỷ.”
Tôi trêu ghẹo nói: “Quỷ này giống trưởng nhóm nhỉ!”
Lôi Bách thần sắc cũng không thoải mái: “Em không nên xem thường năm con quỷ này. Bọn chúng sẽ dùng mũi ngửi người khi đang ngủ.”
“Người bị con đầu tiên ngửi sẽ bị bệnh, khi con thứ hai và thứ ba ngửi thấy, tình trạng của người đó sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn. Sau khi con thứ năm ngửi thì người đó sẽ chết!”
Tôi gật đầu: “Nói cách khác, ký ức bị phán xét nếu không tốt không xấu, sẽ bị Ngũ Kỳ Quỷ giết chết.”
Lôi Bách đáp: “Đúng vậy, bởi vì Ngũ Kỳ Quỷ không hại người thiện, cũng không hại người ác. Chỉ hại người không thiện không ác, vô phúc vô lộc.”
“Còn nữa, anh vừa mới hỏi thăm một chút. Toàn trường tổng cộng 1.000 học sinh, cũng chính là 1.000 phiếu. Mà giáo viên cộng lại cũng là 1.000 phiếu!”
Tôi cong khóe miệng: “Thật là mong ngày mai…”
17.
Thứ Tư.
Tôi và Lôi Bách đến phòng đa phương tiện.
Lúc này, trong phòng học to như vậy đã ngồi đầy người.
Cặp tình nhân ngày hôm qua và chàng trai kia đã đứng trên sân khấu.
Đằng sau họ là một màn hình khổng lồ, giống như màn hình lớn trong rạp chiếu phim.
Hoàng Kỳ cầm microphone đứng ở một bên, bên cạnh hắn đặt một vòng nến màu trắng chưa đốt, vờn quanh quỷ khí dày đặc.
Người đầu tiên bị xét xử chính là nữ sinh trong các cặp tình nhân.
Hoàng Kỳ đưa micro cho cô ấy, âm trầm mở miệng nói: “Bạn học này, xin tự giới thiệu.”
Cô gái cầm lấy microphone, hờ hững nói, “Tôi tên là Lý Hiểu Nhã, năm nay 16 tuổi.”
Bụng Lý Hiểu Nhã so với ngày hôm qua càng lớn, lòng trắng mắt hoàn toàn không có, giống như hoàn toàn mất đi linh hồn.
Hoàng Kỳ bảo cô ấy đứng trong vòng nến trắng kia, hắn bắt đầu đốt vòng nến trắng.
Cho đến khi ngọn nến trắng cuối cùng được thắp lên, một trận quỷ khí xông thẳng lên nóc nhà.
Sau đó, trên màn hình lớn của phòng học xuất hiện ký ức của Lý Hiểu Nhã.
18.
Cốc cốc cốc…
Một buổi chiều thời tiết âm u, Lý Hiểu Nhã cùng mười sáu hoa khôi lớp khác, gõ cửa phòng làm việc của hiệu trưởng.
Chỉ cần gõ một lần, cửa liền mở ra.
Rõ ràng là ban ngày ban mặt, nhưng văn phòng hiệu trưởng một mảnh tối đen, yên tĩnh lành lạnh.
Nữ hiệu trưởng mặc sườn xám màu xanh sẫm, ngồi ở trước bàn làm việc.
Giống như một cái bóng mơ hồ, sắc mặt lạnh lùng, lúc sáng lúc tối.
Thấy đám người Lý Hiểu Nhã đi vào, cô ta cũng không mở miệng, mà đi về phía sau.
Chỉ nghe thấy tiếng “xào xạc” nặng nề truyền đến, như là tiếng gỗ bị đẩy ra.
Thoáng chốc, một giọng nam khàn khàn mở miệng.
“Thắp nến đi!”
Ba chữ đơn giản, thảm thiết như tiếng mèo đêm rên rỉ, sắc nhọn chói tai.
Nữ hiệu trưởng sờ soạng một hồi, đốt một cây nến trắng.
Toàn cảnh văn phòng cuối cùng cũng xuất hiện trên màn hình lớn.
Nhưng tất cả những thứ trước mắt này, làm cho toàn bộ bạn học trong phòng học đa phương tiện đều sợ chết khiếp.
Bạn học dưới đài mặt trắng bệch, chỉ vào màn hình không ngừng run rẩy: “Mẹ kiếp, cương… cương thi?”
19.
Người sau khi chết mà không thối rữa, là vì đã thành cương thi.
Là đệ tử Mao Sơn phái, tôi đối với cương thi vô cùng quen thuộc!
Đẳng cấp tiến hóa của cương thi: Tử Cương, Bạch Cương, Lục Cương, Mao Cương, Phi Cương.
Lên nữa, sẽ biến thành Hạn Bạt, hình thái chung cực sẽ biến thành Đà.
Trên màn hình, toàn thân mọc đầy lông đen cứng ngắc đang từ trong quan tài đứng dậy.
Đây là một cương thi thân hình thấp bé, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt khô quéo vặn vẹo.
Lộ ra hai cái răng nanh cùng móng tay sắc bén màu xanh đen, như tùy lúc có thể xé toạc người sống.
Mao Cương nổi tiếng là da đồng xương sắt. Tu vi càng cao, thân thể càng cứng. Mà không sợ lửa hay ánh sáng mặt trời.
Lúc này trong màn hình lớn, Mao Cương đang nhìn những cô gái trẻ trước mặt một cách tà ác với đôi mắt đỏ hoe.
Cuối cùng đưa tay chậm rãi chỉ về phía Lý Hiểu Nhã…
Nữ hiệu trưởng ra hiệu những nữ sinh khác đều có thể đi ra ngoài!
Kế tiếp ký ức vụn vặt của Lý Hiểu Nhã tràn ngập vỡ vụn, không chịu nổi, thống khổ, tuyệt vọng, hỗn loạn…