Đại Lực Thần Đan Phái Mao Sơn - Chương 1
1.
“Sư huynh, sư tỷ, muội xuống núi đây, thật không đành lòng rời xa hai người!”
Trên mặt sư huynh sư tỷ đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ…
“Nguyễn Nguyễn, bọn huynh cũng không nỡ rời xa muội! Nhưng công việc này có biên chế rất tốt!”
“Tận cùng của vũ trụ là biên chế đó!”
Tôi gật gật đầu, vẻ mặt chậm rãi trở nên kiên định!
Cha tôi mang theo ánh mắt vui mừng nhìn tôi, sau đó từ trong ngực móc ra một đống bùa màu xanh.
Tôi đang đưa tay chuẩn bị nhận bùa: “Vẫn là cha tốt nhất, luôn lo lắng con bắt quỷ gặp phải nguy hiểm!”
Cha tôi lại xoay tay, đem bùa chú đưa cho Cục trưởng Cục Linh Dị.
“Cục trưởng, con bé nhà tôi sức hơi mạnh, hãy đem những lá bùa này cho những người làm việc với con bé. Nhất định phải đeo nha!”
“Cha! Bây giờ, con đã có thể kiểm soát được sức mạnh của mình rất tốt rồi!”
Tôi vừa vỗ bả vai đại sư huynh vừa nói: “Đúng không, đại sư huynh!”
Đại sư huynh lập tức phun máu trả lời: “Đúng đúng… Hự!”
2.
Đến Cục Linh Dị, Cục trưởng giao tôi cho phòng Nhân sự làm thủ tục đăng ký.
Phòng Nhân sự đăng ký là một ông chú đeo kính.
“Pháp thuật hay dị năng của cháu là gì?”
“Sức rất mạnh.”
Ông chú ở phòng đăng ký cũng không ngẩng đầu lên: “Trước mắt tôi cấp cho cháu sức mạnh cấp D! Bắt đầu làm nhiệm vụ từ cấp D, sau đó sẽ căn cứ tình hình hoàn thành nhiệm vụ mà tăng cấp.”
Tôi gật đầu.
“Reng… reng… reng…” Điện thoại trên bàn vang lên.
Ông chú nhận điện thoại xong, vẻ mặt nghiêm túc.
“Mao Nguyễn Nguyễn, Cục chúng ta vừa nhận một nhiệm vụ cấp B.”
“Một trường trung học liên tiếp phát sinh sự kiện linh dị, cần người đi xử lý.”
“Cấp B?” Tôi khẽ hô một tiếng.
“Nhưng cháu mới cấp D.”
“Cháu yên tâm, nhiệm vụ lần này chúng tôi sẽ phái một đồng nghiệp cấp B dẫn cháu đi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Được! Thế thì tốt quá!”
3.
Tiền bối đi cùng tôi tên là Lôi Bách, là một người có dị năng hệ Lôi, trông mập mạp.
Tôi lấy ra một tấm [Bùa hộ mệnh sắt thép] đưa cho Lôi Bách.
“Lôi tiền bối, sức của em hơi lớn, bùa này anh mang theo bên người đi.”
Lôi Bách nhận lấy bùa hộ mệnh, trên mặt cười ngây ngô.
“Em gái Nguyễn Nguyễn yên tâm! Người mang dị năng hệ Lôi, thân thể đã được lôi điện rèn luyện, người bình thường không làm tổn thương được anh đâu.”
“Lần này là nhiệm vụ cấp B, anh sẽ bảo vệ em!”
Không hổ là người cấp B, so với các sư huynh sư tỷ còn mạnh hơn nhiều!
[Sư huynh sư tỷ: Nói vậy cũng nói được sao?]
4.
Hiệu suất của Cục Linh Dị rất cao, không quá một giờ đã làm thủ tục nhập học cho tôi và Lôi Bách.
Vừa bước vào cổng trường trung học Vưu Lan, điện thoại di động của Lôi Bách liền nhận được một tin nhắn.
Thứ Hai: Trong giờ học, không được làm gián đoạn giáo viên cho dù có chuyện gì xảy ra trong lớp.
Thứ Ba: Tất cả mọi người phải mặc quần áo màu vàng trong buổi chào cờ.
Thứ Tư: Tại phiên tòa, một ký ức được trích xuất phải là một điều tốt hoặc một điều xấu.
Thứ Năm: Hoa khôi của mỗi lớp, vui lòng tập trung tại văn phòng của nữ hiệu trưởng.
Thứ Sáu: ?
Lôi Bách nhìn tôi, hỏi tôi có nhận được tin nhắn này không.
Tôi lắc đầu: “Em không có di động.”
“Em không nhận được tin nhắn này, không biết quy tắc có áp dụng với em không nhỉ?”
Tôi có chút khó hiểu: “Quy tắc? Nếu không tuân thủ thì sẽ thế nào?”
Không đợi Lôi Bách trả lời, một nữ quỷ sắc mặt trắng bệch, hốc mắt còn đang chảy máu, sững sờ xuất hiện trước mắt tôi.
“Không tuân thủ quy tắc sẽ chết!”
“Không tuân thủ quy tắc sẽ chết!”
“Không tuân thủ quy tắc sẽ chết!”
5.
Ồn ào quá! Phiền muốn chết!
Tôi tát nữ quỷ “Bùm” một tiếng đập cô ta vào cửa lớn của trường.
Lôi Bách sờ lên trán toàn mồ hôi lạnh: “Cái này tốt xấu gì cũng là [Quỷ giữ cửa] cấp D, em tát một cái đã xử được nó?”
“Cấp D yếu vậy sao? Mỗi lần vừa nói có quỷ muốn bắt, sư huynh sư tỷ của em đều vui vẻ đến phát điên! Không tới lượt em đi bắt.”
“Em Nguyễn Nguyễn, lá bùa em vừa nói là dùng thế nào?”
Tôi nghi ngờ nhìn thoáng qua Lôi tiền bối, vừa rồi không phải nói không cần sao?
“Cứ mang theo bên người là được!”
Lôi Bách cẩn thận bỏ bùa vào túi: “Hôm nay vừa vặn là thứ Hai, chúng ta đi học trước đi!”
6.
Reng reng reng…
Thứ Hai: Trong giờ học, không được làm gián đoạn giáo viên cho dù có chuyện gì xảy ra trong lớp.
Các bạn học đều câm như hến ngồi ở chỗ của mình, có bạn thậm chí còn dán băng keo lên miệng.
Đối với hai bạn học mới là chúng tôi, có người tò mò quan sát, nhưng không ai dám đến gần để bắt chuyện với chúng tôi.
Tôi và Lôi Bách tìm vị trí gần phía trước và ngồi xuống, lặng lẽ đợi giáo viên đến.
Đột nhiên, trong phòng học xuất hiện một cái lưỡi dài màu đỏ tươi, mùi tanh lập tức lan ra.
Đầu lưỡi đỏ tươi đầu tiên là ôm lấy bục giảng, sau đó dùng sức kéo, một khuôn mặt tái nhợt sưng phù xuất hiện ở trên bục.
Nó vung cái lưỡi dài ba mét, không ngừng liếm bảng đen.
Nhìn phong cách vẽ lạ lùng này, tôi không nhịn được muốn cười.
Lôi Bách đưa cho tôi một tờ giấy: [Đây là ác quỷ cấp C [Quỷ có lưỡi dài], đừng chọc giận cô ta, chúng ta yên lặng theo dõi xem chuyện gì sẽ xảy ra.]
Tôi lập tức đặt hai tay lên bàn học, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Quỷ lưỡi dài liếm xong bảng đen, lại xoay người lại.
Trong đôi mắt đen mà trống rỗng của nó lộ ra vẻ tàn nhẫn, dò xét những người bạn cùng lớp ngồi trên ghế.
7.
“Thường Tiểu Lê, đứng lên!”
Các bạn cùng lớp lần lượt nhìn vào vị trí của Tiểu Lê, trong mắt đều có chút đồng cảm.
Quỷ lưỡi dài há to miệng, trong cổ họng phát ra tiếng kêu chói tai khác thường.
“Thường Tiểu Lê, nghe nói mẹ em ở nhà tắm đang tắm cho đàn ông!”
“Cầm tiền mẹ em bán mình đi học có vui không?”
Trong mắt Thường Tiểu Lê đầy nước mắt, cô ấy lắc đầu tuyệt vọng.
Quỷ lưỡi dài phát ra tiếng chói tai: “Không nói gì tức là em thừa nhận mẹ em bán thân trong nhà tắm à?”
“Bốp!” Một tiếng vang thật lớn, tôi tức giận vỗ bàn đứng lên! Bàn học bị tôi đập nát bấy!
“Buồn cười thật! Tao tưởng ác quỷ cấp C rất lợi hại, hóa ra cũng chỉ dựa vào đầu lưỡi của mình để ép người ta nói chuyện!”
Các bạn học bị hành động của tôi làm cho hoảng sợ, nhao nhao trợn tròn mắt!
8.
Cái cổ của quỷ lưỡi dài vặn vẹo quái dị, trong ánh mắt mang theo hưng phấn khát máu.
Cổ họng cô ta phát ra tiếng cười khiếp người: “Hi… hi… hi… Em dám cắt ngang lời giáo viên…”
“Bố mày đấy! Thì sao?”
Nói xong, tôi nhanh chóng đi tới trước mặt cô ta!
Một tay nắm lấy cái lưỡi dài, một tay nắm lấy tóc cô ta.
“Bụp!” một tiếng, quỷ lưỡi dài còn chưa kịp phản ứng, cái lưỡi dài ba mét đã bị tôi rút xuống.
“A…” Đột nhiên, tiếng thét thê lương của quỷ lưỡi dài truyền khắp cả trường học!
Quỷ lưỡi dài hung tợn nhìn chằm chằm tôi, cô ta há to miệng, làm như muốn nói gì đó với tôi.
Nhưng vừa mở miệng lại biến thành: “A… a… a…”
Tôi khinh miệt cười một tiếng: “Vừa rồi cái miệng nhỏ của mày không phải nói rất nhiều sao? Giờ sao không nói được vậy? A… a… a… là muốn nói gì?”
“Ý của mày là gì thế? Nếu nói không được thì mày dùng ngôn ngữ dấu hiệu đi!”
Nghe vậy, quỷ lưỡi dài thật sự nhảy múa, bắt đầu dùng ngôn ngữ cơ thể để thể hiện lời nói.
Tôi cười một tiếng: “Tài nghệ rất nhiều, nhưng đáng tiếc tao xem không hiểu mày nói gì.”
9.
Hiện tại, quỷ lưỡi dài bị tôi làm cho tức giận đến hoàn toàn mất đi lý trí!
Cô ta há cái miệng to như chậu máu, muốn nuốt tôi một ngụm!
Tôi thừa cơ bắt lấy miệng cô ta, xé nát!
Tôi dừng lại khi nhìn thấy khóe miệng bị xé đến tận mắt và những mảnh thịt tràn ra khắp mặt cô ta.
“Tao cho mày nói nhảm này! Xem tao xé miệng mày này!”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong lớp đều choáng váng…
Lúc này, một giọng yếu ớt truyền đến!
“Bạn học này, bạn có thể cứu những bạn học khác không?”
Tôi nhìn Thường Tiểu Lê: “Ý cậu là các lớp khác cũng có quỷ lưỡi dài sao?”
Thường Tiểu Lê gật đầu.
“Tổng cộng bao nhiêu lớp?”
“17.”
Tôi lại nhìn về phía Lôi Bách.
Lôi Bách gật đầu: “Được, tôi đi với cậu!”
10.
Tôi đem đầu lưỡi của quỷ lưỡi dài đặt ở trên lưng, sau đó nắm lấy tóc của quỷ lưỡi dài, một đường đem cô ta kéo tới phòng học kế bên.
Lúc này phòng học bên cạnh đang trình diễn cảnh tượng giống như vừa rồi, quỷ lưỡi dài số 2 đang không ngừng ép các bạn học nói chuyện…
Thấy chúng tôi xông vào phòng học, quỷ lưỡi dài số 2 đầu tiên là cười quỷ dị, ngay sau đó tầm mắt của cô ta liền chuyển sang quỷ lưỡi dài số 1 đang bị tôi kéo đi.
Nụ cười quỷ dị lập tức biến mất trên mặt…
Quỷ lưỡi dài số 1 trên mặt đất cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng ra hiệu cho quỷ lưỡi dài số 2.
Quỷ lưỡi dài số 2 thấy thế liền muốn nhảy cửa sổ chạy trốn.
Nhưng tôi làm sao có thể cho nó có cơ hội này!
Sau một tiếng hét như lợn bị chọc tiết, trên lưng tôi lại có thêm một cái lưỡi.
Chưa kể, cách tạo hình này cũng khá độc đáo.