Dải Lụa Xanh - Chương 5
14
Việc Tạ Hành Trác cấu kết với Ninh vương vốn chỉ là lời đồn.
Nhờ có sự giúp đỡ của Tiêu Quyết, hoàng đế nhanh chóng nhận ra chân tướng.
Để giữ thể diện, hoàng đế giao toàn bộ việc này cho Tiêu Quyết xử lý.
Vị thái tử tính khí bất thường này lại khá thờ ơ, ném cho ta chìa khóa cửa ngục.
Ngày Tạ Hành Trác ra ngục, ta là người mở khóa cho hắn.
Khi thấy ta, hắn ngồi dựa vào đống rơm cũ kỹ, tay chân bị xiềng xích, ánh mắt vẫn còn ngỡ ngàng.
Không biết bao lâu sau, hắn mới ngoảnh mặt đi, cố giấu khuôn mặt mình trong bóng tối.
Đường đường là Tạ thế tử từng kiêu hãnh, chắc chắn không muốn để ta thấy bộ dạng toàn thân đầy thương tích, khốn khổ tột cùng này.
Ta cũng im lặng, lặng lẽ giúp hắn tháo gỡ xiềng xích.
Khi tay chân được tự do, Tạ Hành Trác xoa cổ tay, cuối cùng cũng không kiềm được mà lên tiếng:
” Nhược nương, người ta nói… là nàng đã đứng ra trước mặt hoàng thượng, cứu ta thoát khỏi nơi này.”
“Đúng vậy.”
Ta lấy ra chiếc ngọc bội màu mực xanh, đưa cho hắn.
“Thế tử đã bỏ quên nó nhiều năm, nay liền trả lại cho cố chủ.”
Tạ Hành Trác nhìn chăm chú vào chiếc ngọc bội. Đặt trong lòng bàn tay vấy máu của hắn, vẫn nguyên vẹn như trước, sáng trong và tinh khiết.
Hắn nhắm mắt lại, tựa như muốn nắm lấy tay ta.
Nhưng khi gần chạm đến tay áo trắng của ta, hắn lại ngập ngừng thu tay về, thở dài:
” Nhược nương, năm xưa là ta phụ nàng.”
“Vốn không có tình, sao lại nói phụ bạc?”
Ta giơ tay, định quay đi, bỗng nghe Tạ Hành Trác nghẹn ngào:
“Ta đối với nàng… không phải không có tình cảm.”
“Vậy sao?” Ta hứng thú liếc nhìn hắn, “Thế tử thích ta à?”
Tạ Hành Trác cụp mắt, gật đầu.
“Thì ra là vậy, nhưng cái thích đó, khiến ngươi tự thấy khinh bỉ mình phải không?”
“Vì khi ở bên ta, ngươi – một công tử xuất thân cao quý – lại nhớ đến những ngày xin ăn trong đống xác chết, nhớ đến việc chia nhau một bát cháo trắng với một thôn nữ trong căn nhà lá đổ nát.”
“Thế tử có lẽ thực sự thích ta, nhưng ngươi còn xem thường ta nhiều hơn.”
Tạ Hành Trác mở to mắt, không biết nói gì:
” Nhược nương, nàng đừng nói như vậy…”
“Sau việc này, ta sẽ bẩm rõ với phụ mẫu, để nàng danh chính ngôn thuận bước vào Tạ gia.”
Ta không kiềm được mà bật cười lạnh.
Đó, dù ta khoác áo lụa là, còn hắn thì bẩn thỉu.
Nhưng trong lòng hắn, hắn vẫn cao hơn ta một bậc.
Ta không muốn tranh cãi thêm, chẳng đợi hắn nói hết lời đã tự mình bước về phía cửa.
“Tạ Hành Trác.”
Ta nhấn mạnh từng chữ.
“Bước ra khỏi cánh cửa nhà lao này, ngươi lại có thể trở về làm thế tử Ân Bình hầu danh tiếng lẫy lừng.”
“Với tài năng và bản lĩnh của ngươi, có lẽ tương lai sẽ trở thành một vị tướng xuất sắc, được dân chúng yêu mến.”
“Bên cạnh ngươi sẽ có rất nhiều người ngưỡng mộ, nhưng trong số họ, sẽ không bao giờ có ta.”
Xung quanh chợt trở nên tĩnh mịch.
Lát sau, vang lên tiếng bước chân nặng nề và chậm rãi.
Tạ Hành Trác cúi đầu bước tới.
Khi đi ngang qua ta, hắn dừng chân.
“Nhược nương, ta có thể hỏi nàng một câu cuối cùng không?”
Ánh mắt hắn lấp lánh dưới ngọn đèn, lần đầu tiên ta thấy sự yếu đuối và sợ hãi trong mắt hắn.
“Nàng có hối hận vì đã cứu ta không?”
Ta nở nụ cười nhẹ nhõm:
“Chưa từng. Ta chỉ hối hận vì đã giao số phận của mình vào tay người khác.”
…
Ngày hôm đó, bóng dáng Tạ Hành Trác lảo đảo, hòa vào một chấm đen nhỏ, biến mất dưới ánh mặt trời chói chang.
Đó là lần cuối cùng ta thấy hắn trong đời.
15
Sau khi ra ngục, Tạ Hành Trác trở về Vô Châu.
Hắn nhanh chóng tiêu diệt tàn dư của Ninh vương, đem lại bình yên cho dân chúng và triều đình.
Về sau, hắn nối nghiệp phong tước, mở rộng lãnh thổ, bảo vệ một phương đất nước, chuyện đó đã là dĩ vãng.
Khi đám tàn dư của Ninh vương bị tiêu diệt hoàn toàn, hoàng đế như trút được gánh nặng cuối cùng, ông ta đã ra đi và lại một mớ hỗn loạn.
Việc lên ngôi của Tiêu Quyết không như hắn mong muốn, nhưng cũng không ngoài dự liệu của hắn.
Nhờ có sự ủng hộ của Ân Bình hầu, hắn nhanh chóng đứng vững trong triều đình, nhận được nhiều lời ca ngợi từ quần thần.
Ta đã chọn thời điểm khi hắn đang thoải mái nhất để đến tìm.
Trong đại điện, Tiêu Quyết có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng phong thái đế vương đã lộ rõ.
” Nhược nương, nàng có biết mỗi khi thấy nàng là trẫm lại thấy phiền không?”
Hắn nói, nụ cười nửa như chế giễu.
Ta cũng mỉm cười theo và đáp lại:
“Vì vậy lần này, thiếp thân đến là để cáo từ bệ hạ.”
Ta cúi người hành lễ thêm lần nữa: “Là vua một nước, chẳng lẽ người lại nuốt lời sao?”
Tiêu Quyết ra hiệu, bảo các cung nhân lui hết ra ngoài.
Hắn lại trở về giọng điệu kiệt ngạo như khi còn là thái tử, hỏi ta:
“Trẫm ban cho nàng một phủ đệ, nàng có muốn ở lại không?”
Ta lắc đầu.
“Chức nữ quan thất phẩm thì sao?”
Ta vẫn lắc đầu.
“Vị trí trong hậu cung?”
Ta lập tức quỳ xuống, “Bệ hạ, thiếp thân vô cùng sợ hãi.”
Tiêu Quyết cũng chẳng bận tâm che giấu nữa:
“Nếu trẫm không để nàng đi, nàng tính làm gì trẫm?”
Ta suy nghĩ một lúc, cẩn trọng nói:
“Thiếp thân mệnh chỉ như cỏ rác, nếu bệ hạ nhất quyết muốn giữ lại, Nhược nương … nguyện xin được chết.”
“Nguyện xin được chết?”
Tiêu Quyết chống tay lên bàn, như thể vừa nghe chuyện cười lớn.
“Nàng tự xưng mình như cỏ rác, mà giờ lại lấy nó ra uy hiếp trẫm sao?”
Dù giọng hắn đã dịu đi đôi chút, nhưng ta vẫn giữ vẻ nghiêm trang:
“Năm năm trước, bệ hạ cứu thiếp thân từ tay kẻ ác, đem theo bên mình. Không chỉ dạy chữ nghĩa, mà còn truyền cho thiếp một kỹ năng. Từ đầu đến cuối, Nhược nương luôn cảm tạ ân đức của bệ hạ, chưa từng dám có chút vượt giới.”
“Dù có rời xa, trong lòng Nhược nương cũng luôn ghi nhớ ơn của bệ hạ. Nếu ở lại… chỉ e rằng Nhược nương sẽ sinh lòng oán trách.”
Trái tim ta đập thình thịch, cúi đầu thấp hơn.
Cho đến khi bị cung nhân lôi ra ngoài, ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Tiêu Quyết.
Nhưng khi ra khỏi điện, cung nhân lại nói với ta:
“Bệ hạ hỏi cô nương có muốn gì không?”
…
Ngày ta rời đi, ta nhận được một dải lụa xanh.
Tiêu Quyết đích thân tiễn, tỏ vẻ coi thường món quà ta xin:
“Nàng chỉ cần thứ đồ này thôi sao?”
Ta nâng niu dải lụa xanh viền vàng đính ngọc trong tay, khẽ đáp:
“Chỉ là một món đồ, con người gán cho nó ý nghĩa gì thì nó sẽ có ý nghĩa đó.”
“Nhìn nó, thiếp sẽ nhớ lại lòng tốt của bệ hạ.”
Tiêu Quyết nhếch môi, phất tay ra lệnh lên đường:
“Thứ này, khi nàng quay lại, muốn bao nhiêu cũng có.”
Ta nói qua loa rằng mình sẽ đi khắp thế gian, du học bốn phương.
Chờ đến khi cầm kỹ tiến bộ, sẽ quay trở về.
Đối diện với sự khẳng khái của bậc đế vương, ta chỉ biết gật đầu đồng ý.
Rồi cúi chào tiễn biệt, nhìn Tiêu Quyết đi khuất sau bức tường thành rộng lớn, trở về làm con Bạch Cốc cao ngạo của hắn.
Còn ta, con nhạn hoang này, vốn dĩ nên quay về với bầu trời và cát bụi.
Còn chuyện có quay lại hay không…
Để lúc nào ta nhớ đến rồi tính sau.
Hết.