Dải Lụa Xanh - Chương 3
7
Năm năm trước, Ninh vương khinh suất tạo phản.
Nhờ Ân Bình hầu và nhi tử của ông dẫn binh dẹp loạn, thiên hạ mới yên ổn.
Cho đến nay, câu chuyện về trận chiến năm ấy lại trở thành đề tài bàn luận của dân Vô Châu mỗi khi trà dư tửu hậu.
Người ta còn tán tụng về công trình kiến trúc Phù Thanh Các được xây lại trên nền đổ nát của Cựu Yến lâu.
Phù Thanh Các có vẻ nguy nga tráng lệ, duy chỉ có cây hòe trước lâu, khô héo vì bị đốt cháy, lại vô cùng không hài hòa.
Ta lặng lẽ theo sau tiểu đồng dẫn đường, nghe hắn nhiệt tình giới thiệu về Phù Thanh Các.
Từ khi thế tử Ân Bình hầu đến trấn thủ Vô Châu, nơi này đã trở thành lãnh địa của quan phủ.
Những kẻ lui tới đây đều là phú quý vương tôn.
Nghe nói hôm nay ta tới biểu diễn, các phòng đều kín chỗ.
Sau ba khúc nhạc, ta điềm nhiên tránh khỏi bàn tay thứ năm định gỡ khăn che mặt của mình, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, một tên công tử bột bỗng lớn tiếng chửi rủa:
“Ả nữ nhân thấp hèn đê tiện! Chỉ là một kẻ bán nghệ mà còn tỏ ra thanh cao sao? Ngươi có biết nhị thúc của ta làm việc dưới quyền tiểu hầu gia, chỉ cần ta mở miệng, ngươi sẽ bị lôi vào phòng ta ngay lập tức!”
Hắn vừa để lộ hàm răng vàng khè thì đã bị thị nữ của ta quất một cái tát ngã lăn ra đất:
“Đường đường là cầm sư nổi danh kinh thành, đến hoàng thượng còn nể trọng vài phần, ngươi là cái thá gì?”
Con ma men bị làm cho mất mặt, vừa thẹn lại giận, bất chấp đây là lãnh địa của ai, liền lật đổ đàn án.
Hắn sai đám gia đinh vây đánh thị nữ, nhưng chúng đã nhanh chóng bị đả bại.
Trong lúc hỗn loạn, một bóng người cao ráo trong bộ y phục đen lướt qua.
Ta bảo thị nữ: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Rồi ta quay người, đối diện với chủ nhân của Phù Thanh Các đang bước tới.
Tạ Hành Trác trong bộ áo đen, phong trần và điềm tĩnh, đứng đó với đôi tay chắp sau lưng.
Ánh mắt sắc bén quét một vòng khiến đám người kia lập tức im bặt, vội vàng hành lễ.
Hắn đứng cách ta mười bước, mặc kệ những lời chào hỏi, chỉ lặng lẽ nhìn ta, trong mắt đầy tơ máu.
Thấy ta vẫn cúi đầu ôm cầm, Tạ Hành Trác mới chần chừ hỏi:
“Cầm sư… là người Vô Châu sao?”
Ta khẽ cúi đầu hành lễ, mỉm cười đáp:
“Thế tử nhầm người rồi. Dân nữ nhận lời mời từ Phù Thanh Các, đây là lần đầu đặt chân tới Vô Châu.”
“Không biết dân nữ có khiến thế tử nhớ tới ai không?”
Tạ Hành Trác khẽ nhíu mày, ánh mắt vẽ theo từng nét trên khuôn mặt ta, như muốn tìm thấy bóng dáng quen thuộc từ lâu.
Đáng tiếc, ta không để hắn toại nguyện.
Khi rời đi, ta cố tình để chiếc khăn xanh phớt qua vai hắn, để lại chút hương thuốc thoang thoảng.
…
Rời khỏi Phù Thanh Các, ta lên chiếc xe ngựa xa hoa được trang trí tinh xảo.
Vừa vén rèm, một bàn tay liền kéo ta vào trong.
Trong không gian rộng rãi nhưng chật chội, Tiêu Quyết thoáng cười, tháo khăn che mặt của ta, mân mê mái tóc ta.
Hơi thở nóng rực phả lên cổ ta:
“Nhược nương quả là diễn tốt, không uổng công ta bỏ thời gian dạy dỗ.”
“Không biết lần trùng phùng với tình cũ, nàng cảm thấy thế nào?”
8
“Điện hạ lại nói đùa rồi, thiếp và Ân Bình hầu thế tử gặp nhau, chẳng qua là theo lệnh của người.”
“Thiếp chỉ đang tuân lệnh mà thôi, lẽ nào điện hạ còn muốn trách thiếp?”
Ta đặt tay lên vai Tiêu Quyết, nhưng không dùng sức đẩy hắn ra.
Năm năm ở cạnh hắn, ta đã hiểu rõ tính cách của hắn.
Tiêu Quyết như một mạng nhện thép bủa vây khắp nơi.
Ngươi càng giãy giụa, hắn càng không để ngươi thoát thân.
Thế nên, hắn bảo ta tập đàn, ta luyện đến khi ngón tay rớm máu cũng không dám ngừng.
Hắn bảo ta trang điểm, ta vẽ mặt thành dáng vẻ khiến hắn hài lòng nhất.
Là thái tử, chỉ một cái nhíu mày của Tiêu Quyết cũng có thể lấy mạng người.
Ta chưa bao giờ hiểu rõ mục đích thật sự khi hắn giữ ta lại.
Chỉ biết, ngoan ngoãn nghe lời là cách duy nhất để giữ mạng.
Câu trả lời dửng dưng của ta dập tắt chút hứng thú trong mắt Tiêu Quyết, hắn phất tay, đẩy ta sang một bên.
Ta nghĩ hắn sẽ bỏ qua.
Nhưng hắn lại vén rèm xe, chỉ vào cây hòe khô héo trước Phù Thanh Các, nở nụ cười xấu xa:
“Nghe nói Tạ Hành Trác mãi chưa chịu hồi kinh thành thân với Diên Chiêu, chỉ vì muốn ở lại canh giữ cây hòe chết này.”
“Muội phu của cô quả thật là người si tình, không biết… hắn đang chờ ai?”
Ta lặng lẽ ôm đàn, chầm chậm lau chùi, không nói một lời.
“Nhược nương, nàng chẳng có gì muốn nói sao?”
Ta ngẩng đầu, đáp lại một cách hời hợt.
Chỉ thấy trên cành cây hòe khô héo treo đầy những sợi lụa xanh, cuốn lấy nhau, lay động theo gió, trông thật nực cười.
Từng sợi lụa y hệt sợi ta đã trao cho Tạ Hành Trác năm xưa.
“Dù có si tình đến đâu, cũng chẳng liên quan gì đến thiếp.” Ta nở nụ cười dịu dàng, nhìn Tiêu Quyết, “Thiếp hiện giờ đã là người của điện hạ, sao có thể nghĩ đến điều gì khác?”
Trong xe ngựa là một khoảng lặng kéo dài.
Một lúc sau, Tiêu Quyết khẽ thở dài, nở nụ cười hài lòng:
“Đợi khi về kinh, ta sẽ ban cho nàng một cây đàn thật tốt.”
“Đa tạ điện hạ.”
9
Ta đã không còn là cô nương ngây thơ của năm năm trước.
Chẳng còn tin tưởng hay hy vọng vào bất kỳ ai.
Tiêu Quyết ban cho ta cây dao cầm, chẳng qua chỉ để ta biểu diễn tại yến tiệc mừng thọ của hoàng hậu.
Những chiếc thuyền hoa nối nhau trên hồ, ta được sắp xếp lên chiếc thuyền lộng lẫy nhất, biểu diễn trước mặt mẫu hậu của hắn.
Khi khúc Phượng Cầu Hoàng kết thúc, hoàng hậu không khỏi cảm thán:
“Tứ hải cầu hoàng, nguyện cùng kề bên, si tình mà được thỏa lòng, liệu rồi có còn trân trọng?”
Lời nói của bà như muốn ám chỉ Tạ Hành Trác.
Ngày xưa hắn cầu hôn công chúa, sau đó tự nguyện xin đến Vô Châu trấn thủ, ngăn ngừa đám tàn dư của Ninh vương nhen nhóm mưu đồ.
Lựa chọn này không có gì sai, nhưng cũng kéo dài đến năm năm.
Nay công chúa đã gần đến tuổi cập kê, nhưng hắn vẫn ít khi hồi kinh.
Lần này cũng chỉ vì thái tử lên tiếng, hắn mới chịu về dự yến thọ của hoàng hậu.
Một đôi mắt dõi theo hắn, nhưng Tạ Hành Trác chỉ lặng lẽ uống rượu, như đang cảm thấy ưu tư vì tiếng đàn.
Hoàng hậu lướt mắt nhìn Ân Bình hầu, người đang cùng hoàng đế uống rượu trên con thuyền bên cạnh, rồi bà hậm hực nhìn sang ta, tiếp tục hỏi:
“Lần Trung Nguyên yến vừa rồi, khúc nhạc của Tô cầm sư khiến hoàng thượng và bản cung đều nhớ mãi không quên.”
“Tô cầm sư trẻ trung như vậy, không biết người từ đâu tới? Đã học đàn bao lâu rồi?”
Ta đứng dậy cúi mình:
“Tạ ơn nương nương yêu mến, dân nữ là người Vô Châu, năm năm trước mới học đàn.”
Lời vừa dứt, không khí xôn xao truyền tới từ bàn bên cạnh.
Ta liếc sang, thấy Tạ Hành Trác đứng lặng người, làm đổ cả chén rượu lên áo.
Hắn nhìn ta chằm chằm, trong đôi mắt dâng trào những cảm xúc lẫn lộn – lo âu, bối rối, và có cả… niềm vui mừng.
Tiếng đàn im bặt, sắc mặt hoàng hậu cũng trầm xuống.
Nhận ra sự thất lễ của mình, Tạ Hành Trác vội tìm cớ cáo lui.
Nhưng khi ta vừa trở về phòng để thay trang phục, hắn đã đột ngột xuất hiện sau cánh cửa.
“Nhược nương, nàng thật sự chưa chết…”
Tạ Hành Trác nắm chặt cổ tay ta, hơi thở dồn dập.
“Nàng rõ ràng là Nhược nương, sao lại không thừa nhận ở Phù Thanh Các hôm đó?”
10
Lần tái ngộ này, trong khi hắn đầy xúc động, ta lại thản nhiên đến vô cảm.
“Dân nữ hèn mọn, không dám trèo cao đến thế tử.”
Cả người Tạ Hành Trác cứng lại, tay hắn siết chặt hơn:
“Nàng vẫn còn trách ta vì chuyện năm năm trước?”
“Không dám.”
Ta lạnh lùng lặp lại những lời mà Tiêu Quyết đã dặn.
“Thế tử nhân từ, không cần phải vì chuyện năm ấy mà bận lòng.”
“Dân nữ cứu thế tử vốn là vì có mục đích riêng, bị ngài bỏ rơi cũng là xứng đáng. Dù từng có chút tình cảm sai trái, nhưng đã sớm nhận ra sự khác biệt giữa chúng ta, không dám mơ tưởng nữa.”
“Một kẻ thôn nữ như ta, được thế tử ban ơn, đã là ân điển lớn lao—”
Ầm!
Ta chưa kịp nói hết câu, hắn đã đẩy mạnh ta vào cánh cửa.
Đôi môi hắn ép sát vào trán ta, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt.
Trong ánh mắt lờ đờ của hắn, dường như có một chút xúc động chân thật.
“Những điều đó ta đều biết rồi, không cần nàng nhắc nhở!”
Tạ Hành Trác hạ giọng giận dữ.
Cơn say làm hắn mất phần lớn lý trí, hắn đột nhiên như mất hết sức lực, ghé sát tai ta, thì thầm:
“Nhược nương, năm năm qua ta luôn tìm nàng. Ta luôn tự nhủ không nên thế này, nhưng nàng cứ mãi hiện lên trước mắt, ta sắp phát điên rồi…”
“Nàng tới Phù Thanh Các, hẳn đã thấy cây hòe và sợi lụa xanh ta để lại. Nàng từng nói, chỉ cần treo sợi dây ấy lên, nàng sẽ xuất hiện, ta sợ nàng không nhìn thấy, nên đã treo rất nhiều.”
“Nhược nương, ta…”
Hơi thở nóng rực của hắn áp vào cổ ta, ta đang định rút lọ mê hương ra thì bỗng nghe tiếng gọi ngoài cửa:
“Tạ Hành Trác? Tạ Hành Trác, chàng ở đâu?”
Là tiếng của công chúa Diên Chiêu.
Ta cảm thấy người trước mặt đột ngột nín thở.
Trong chớp mắt, hắn đứng thẳng, rồi không một dấu hiệu, đẩy cửa rời đi, giống như năm năm trước.
Ta cười lạnh, ngồi xuống trước gương, tháo trang sức.
Vừa gỡ khuyên tai, Tiêu Quyết đã từ phòng tối bước ra.
Qua tấm gương đồng, ta thấy hắn nhẹ nhàng đặt tay lên búi tóc của ta.
Rồi bàn tay lạnh lẽo ấy di chuyển lên trán, mũi, má…
Chạm vào từng nơi mà Tạ Hành Trác vừa chạm qua.
“Nàng làm tốt lắm.”
Tiêu Quyết khẽ cười, giọng trầm đục.
Ngón tay lạnh ngắt của hắn lướt qua sau gáy, khiến ta không kìm được mà rụt cổ lại.
“Nếu Diên Chiêu có được sự tỉnh táo như nàng, ta sẽ không để nàng phải chịu khổ như vậy.”
“Nàng biết mà, ta không bao giờ muốn Diên Chiêu gả vào Tạ gia. Ân Bình hầu thế lực lớn mạnh, ai biết liệu sau này hắn có cậy quyền mà làm phản không? Một ngày nào đó, có lẽ sẽ xuất hiện một Ninh vương thứ hai. Đến lúc ấy…”
“Điện hạ không cần nói với thiếp những chuyện này.”
Ta lạnh lùng ngắt lời.
“Ngài bảo gì, Nhược nương sẽ làm theo.”
“Điện hạ đã hứa, sau khi đại sự thành công, sẽ để thiếp ra đi. Nếu thiếp biết quá nhiều, sợ rằng sẽ không còn cơ hội.”
Trong gương không phản chiếu khuôn mặt hắn, nhưng ta biết Tiêu Quyết chắc chắn sẽ không vui.
Hắn là người đa nghi, nhạy bén và cực kỳ cảnh giác.
Ta phải luôn nhắc nhở hắn điều này.
Thà làm một quân cờ trong tay hắn còn hơn trở thành người thân cận.
Thả tóc xuống, ta quay lại, tựa vào hắn và nói với giọng đằm thắm:
“Gần đây điện hạ có đau đầu nữa không? Để thiếp xoa bóp giúp ngài.”
Hầu kết của Tiêu Quyết khẽ động, không còn so đo ta mạo phạm:
“Được.”