Dải Lụa Xanh - Chương 2
4
Ta ngày ngày đều đến nhìn cây hòe trước Cựu Yến lâu.
Nhìn nó từ khi xanh tươi cho tới khi lá đỏ rụng đầy đất, rồi cuối cùng chỉ còn trơ lại cành khô.
Ngày mồng tám tháng chạp, Vô Châu đổ tuyết.
Ta hà hơi cho ấm tay rồi chạy về tiểu viện, lại đụng ngay Mã bà tử đang định ra ngoài.
Vài tháng trôi qua, bà ta đã chán nản, chẳng còn hứng thú mắng nhiếc ta nữa.
Thậm chí khi nói chuyện, giọng bà còn pha chút thương cảm.
“Nhược nương, đi cùng ta ra đón tiếp quý nhân nào.”
Ta chỉnh lại cổ áo: “Quý nhân nào vậy?”
“Kinh thành phái thái tử và công chúa đến Vô Châu ban thưởng, khen ngợi dân chúng an cư lạc nghiệp đấy.” Mã bà tử hào hứng nói, “Khi tuần phố kết thúc sẽ bố thí tại cổng thành. Đồ hoàng gia ban phát, nhất định là hàng tốt!”
Bà ấy kéo tay ta, lôi đến phố xá.
Không lâu sau, ta và bà ấy đã lạc nhau.
Không biết sao ta lại bị đẩy lên trước, quan binh trấn giữ dùng trường mâu ngăn ta lại, cấn vào ngực đến mức ta đau nhói.
Ta đang chực khóc, khi ngẩng lên thì nước mắt bỗng đọng lại.
Ta thấy một nam nhân trên lưng con ngựa đen cao lớn.
Dáng vẻ ấy, chẳng khác nào Tạ lang của ta.
Hắn đang nghiêng người, trò chuyện vui vẻ với một nữ nhân mặc hoa phục bên cạnh.
Cả hai cùng cúi nhìn dòng người chen chúc phía dưới, cười đến thoải mái.
Nửa năm sống cùng ta, Tạ lang chưa từng cười như vậy.
Ta dụi mắt, muốn nhìn cho rõ liệu có phải mình nhận nhầm không.
Nhưng đoàn người hoàng gia đâu vì ta mà dừng lại.
Ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng xa dần ấy, hỏi quan binh đứng bên:
“Đại ca, người cưỡi ngựa đi cạnh kiệu là ai vậy?”
Quan binh liếc nhìn ta đầy khinh miệt:
“Càn rỡ! Công chúa và tiểu hầu gia há lại có thể để ngươi, một kẻ thường dân hèn mọn, tùy tiện bàn luận sao?”
Một ông lão đứng bên vỗ nhẹ vai ta, thì thầm:
“Ngươi không biết thế tử của Ân Bình hầu, Tạ Hành Trác sao? Chính hắn cùng phụ thân đã mang quân đi đánh bại Ninh vương đấy. Nghe nói hắn bị quân địch bắt nhưng quyết không khuất phục, chờ đến khi thành phá mới mạo hiểm thoát ra.”
Thế tử Ân Bình hầu, Tạ Hành Trác…
Bị quân Ninh vương bắt giữ, cửu tử nhất sinh sống sót từ trại địch trở về sao?
Ta bất giác cười mỉa, không kìm được mà trực tiếp cười ra tiếng.
Nếu đúng là như vậy, nửa năm qua, người mà ta ngày đêm chăm sóc rốt cuộc là ai?
Đang miên man suy nghĩ, ta đã bị xô đẩy đến cổng thành, xếp hàng nhận bố thí.
Người trao gạo cho ta là nữ tử ngồi kiệu kia.
Ta cúi đầu nhìn đôi bàn tay nàng đưa ra.
Mười ngón tay thon dài, trắng trẻo như ngọc.
Còn tay ta vì làm việc nặng nhọc mà thô ráp, mùa đông này lại nứt nẻ vì lạnh.
Có người bên cạnh khẽ nói, đó chính là công chúa Diên Chiêu mà Tạ Hành Trác dùng chiến công để cầu hôn.
Bị xô đẩy, ta rời khỏi đó, thất thần bước đi, đến nỗi chiếc áo khoác của nhà bếp cũng rơi lúc nào chẳng hay.
Sau lưng, có tiếng gọi nhẹ nhàng cất lên:
“Cô nương, xin dừng bước!”
Nghe theo tiếng gọi, ta quay đầu nhìn lại, thấy công chúa đang cầm mảnh vải thô, vẫy tay về phía ta.
Bên cạnh là vị hôn phu của nàng, cũng chính là hắn.
Khi ánh mắt chúng ta chạm nhau, Tạ Hành Trác liền lạnh lùng quay đi, làm như không hề nhìn thấy.
Ta vội bước tới, cúi đầu tạ ơn công chúa.
“Cô nương thêu chữ thật khéo, kiểu dáng này ta chưa từng thấy qua.”
“À, Cựu Yến lâu là chốn nào vậy?”
Công chúa mỉm cười thân thiết, đưa trả ta mảnh vải đẫm dầu, mảnh vải đó cùng chiếc váy đính ngọc trai của nàng thật đối lập chói mắt.
Ta cắn chặt răng, nhìn vẻ ngây thơ của nàng, không dám trả lời.
Chỉ nghe Tạ Hành Trác giải thích:
“Đó là nơi hạ tiện, công chúa chớ hỏi để khỏi làm bẩn tai.”
Nói xong, hai người họ liền bước đi, để lại ta đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo.
Khi đi qua cổng thành, Tạ Hành Trác dừng chân, lặng lẽ xé một mảnh giấy rồi vò nát trong lòng bàn tay.
Ta biết hắn đã xé đi thứ gì.
Đó là mẩu thông báo tìm người mà ta đã dành một tháng tiền công để nhờ người viết thay. Ngày ấy, ta từ đông thành đi đến tây thành, từ sáng sớm đến tối mịt, vừa dán vừa cầu nguyện cho Tạ lang được bình an vô sự.
Giờ đây, ta nhìn chằm chằm vào mảnh giấy bị xé nát trong tay hắn.
Cũng như đang nhìn vào chính trái tim mình.
Thôi, xé rồi cũng tốt.
Dẫu sao, Tạ lang trong lòng ta, cũng đã chết từ lâu rồi.
5
Ta không có thời gian mà khóc lóc thương tâm.
Lợi dụng lúc Mã bà tử chưa chú ý, ta vội quay về tiểu viện, thu dọn hành lý rồi rời đi.
Đến nước này, chỉ còn cách tự mình trốn chạy.
Nhưng những kẻ bà ta phái đến không phải dễ đối phó.
Đám nam nhân ngồi chờ tại các góc phố có thể nhìn thoáng qua ánh mắt hay bước chân mà đoán ra ý định bỏ trốn của kẻ khác.
Chạy ra khỏi thành chưa đến hai dặm, đã có người đuổi theo ta.
Ta hoảng sợ chui vào rừng rậm, trốn trong một ngôi miếu hoang.
Mãi đến tối, khi bốn phía đều yên tĩnh, không còn nghe thấy tiếng bước chân nào, ta mới dám nhúc nhích.
Nhưng vừa bò ra khỏi bệ thờ, đằng sau liền vang lên tiếng huýt sáo:
“Tiểu nương tử, cuối cùng cũng chịu ra rồi sao?”
Ta quay đầu, thấy một hán tử to lớn ngồi xổm trước tượng Phật, nhìn ta cười độc ác.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt đầy vết sẹo của hắn, chỉ liếc mắt cũng đủ khiến ta sởn gai ốc.
Ta chẳng kịp nghĩ gì, cố hết sức hét to cầu cứu.
Nhưng đáp lại ta chỉ có tiếng cánh chim vỗ loạn trong rừng.
Tên mặt sẹo đè ta xuống, bóp chặt cổ ta.
Càng giãy giụa, những cái tát giáng xuống mặt ta càng mạnh.
Trong cơn hỗn loạn, tay ta chạm vào con dao giấu trong túi.
Ngay trước khi ngất đi, ta dồn hết sức đâm mạnh vào chân hắn!
Cảm giác ấm nóng lan tỏa trong lòng bàn tay, và lực giữ lấy ta dần thả lỏng.
Ta lập tức đứng dậy bỏ chạy, nhưng hắn vẫn lảo đảo đuổi theo.
Hắn bước loạng choạng nhưng không chậm chút nào.
Đến bậc thềm, hắn lại lao tới, chộp lấy cổ chân ta.
Ta ngã xuống, tay run rẩy cầm dao, sắp sửa nhắm mắt đâm vào cổ hắn.
Đột nhiên, một ánh sáng lóe lên, thanh kiếm dài xé gió, đâm thẳng vào ngực hắn.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ta bỗng cảm thấy lạnh nơi cổ, một thanh kiếm đã đặt lên vai ta.
“Ngươi là ai? Mau thả hung khí xuống.”
Giọng nói chuẩn giọng quan lại, nghe là biết đến từ kinh thành.
Trong bóng tối, một vài thị vệ châm đuốc.
Lúc ấy, ta mới nhận ra mình đã bị một nhóm thị vệ vây quanh.
Trong cơn gió đêm, đám người mở ra một lối đi.
Một nam nhân đầu đội ngọc quan, khoác áo cẩm bào, chậm rãi bước tới.
Mặt hắn chìm trong ánh sáng lờ mờ, nửa sáng nửa tối.
Dù không nhìn rõ ánh mắt hắn, nhưng ta có cảm giác hắn đang nhìn chằm chằm vào ta.
Chẳng bao lâu, một thuộc hạ bước lên bẩm báo:
“Điện hạ, đã khám xét kỹ, trên người nữ tử này không có hung khí khác, chỉ có một khối ngọc bội kỳ lạ.”
Thứ được trình lên chính là miếng ngọc bội mà Tạ Hành Trác bỏ quên.
Ngày hắn rời đi, ta tìm thấy nó dưới gối.
Khi ấy, ta cẩn thận gói lại trong khăn tay, giấu vào lớp áo lót.
Không ngờ lúc thu dọn vội vàng, ta lại mang theo nó.
“Ồ? Đúng là gia huy của Tạ gia.”
Nam nhân khoác áo cẩm bào khẽ cười, cúi xuống, dùng ngón tay nâng cằm ta lên.
Trong ánh mắt hắn ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp, khó mà đoán được.
“Đưa nàng về chăm sóc cẩn thận, có lẽ… sau này sẽ hữu dụng.”
Khi ấy, ta không nhận ra chiếc long bào bốn móng này.
Vì thế, cũng không biết nam nhân trước mặt chính là thái tử đương triều – Tiêu Quyết.
Hắn và Tạ gia xưa nay vốn chẳng hợp nhau.
6
Sắp đến cuối năm, kinh thành tổ chức nhiều yến tiệc lớn.
Nhưng thế tử Ân Bình hầu lại đóng cửa không ra ngoài vì vết thương cũ tái phát.
Tạ Hành Trác không hiểu sao trong lòng lại có chút gì đó không yên.
Sau khi trở về từ chuyến bố thí ở Vô Châu, đêm nào hắn cũng mơ thấy cảnh Nhược nương khóc lóc van nài hắn lúc chia ly.
Tiếng khóc ấy như mũi kim khẽ châm vào tim, mang theo từng cơn đau thắt.
Và cả ánh mắt nàng khi gặp lại, đầy vẻ xa cách và khinh thường, khiến hắn không dám ngẩng đầu ngay cả trong mơ.
Hắn biết Nhược nương đã dành cho mình rất nhiều.
Ngày hắn bị quân của Ninh vương hãm hại, quả thực hắn nghĩ rằng mình sẽ chết.
Sợ bị nhận ra thân phận, hắn cải trang thành thường dân, nhưng chẳng đợi được người của mình, đã bị ném vào trại binh thương chờ chết.
Chính Nhược nương xuất hiện vào khoảnh khắc sinh tử, kéo hắn khỏi tay thần chết.
Thế nhưng Tạ Hành Trác tự cho rằng hắn cũng đã đối xử với nàng không tệ.
Lúc khỏe mạnh, hắn sẽ giúp nàng chẻ củi, dán cửa sổ.
Hắn kiên nhẫn lắng nghe những lời nàng nói về lão đầu bếp trong bếp.
Thỉnh thoảng khi thấy nàng không vui, hắn còn có thể buông bỏ thân phận, nói vài câu an ủi nàng.
Đường đường là thế tử của hầu phủ, hắn nào từng làm những việc này vì ai khác?
Nàng chỉ là một thôn nữ tầm thường, hẳn nên cảm thấy đủ rồi.
Thậm chí, khi ra đi, hắn còn để lại khối ngọc bội có gia huy của Tạ gia cho nàng.
Đó là một khối ngọc thạch quý hiếm, sắc xanh đậm, cả thế gian này chỉ có Tạ Hành Trác hắn mới có.
Hắn đã ra lệnh, nếu ai đem cầm miếng ngọc này, lập tức phải báo cho hắn.
Nếu Nhược nương đem miếng ngọc đi cầm để đổi lấy vàng chuộc thân, có lẽ lòng hắn sẽ dễ chịu hơn đôi chút.
Thế nhưng, tin tức về nàng vẫn bặt vô âm tín.
Đêm tiểu niên, Tạ Hành Trác vẫn rối bời không yên.
* “Đêm Tiểu Niên” (小年夜) là một ngày lễ truyền thống trong văn hóa Trung Quốc, thường diễn ra vào khoảng ngày 23 hoặc 24 tháng Chạp âm lịch, tùy theo khu vực.
Tại sao Nhược nương vẫn chưa mang ngọc bội đi cầm? Nàng đã chuộc thân chưa?
Nghĩ đến việc nàng có thể phải bán thân trong thanh lâu, ngực Tạ Hành Trác tức đến ngột ngạt.
Hắn bỗng nhiên lôi sợi dây lụa xanh có tên nàng ra, dưới ánh lửa bên ngoài, hắn tựa vào giường, ngắm nhìn kỹ lưỡng.
Rồi lại vuốt phẳng tờ cáo thị mà hắn đã xé xuống từ bảng thông báo, dường như muốn nhìn thấu cả mảnh giấy.
Trên đó viết rằng:
“Lang quân biệt tích, không rõ tung tích, sợ rằng gặp chuyện chẳng lành.”
“Nếu ai biết tin tức, xin báo lại, ắt sẽ hậu tạ.”
Hậu tạ ư?
Ngay cả bản thân nàng còn không giữ nổi, nàng lấy gì để tạ ơn?
Nghĩ đến đây, gương mặt thanh tú của nàng lại hiện lên trong tâm trí hắn.
Tạ Hành Trác chợt nghĩ, nếu Nhược nương dùng ân tình trói buộc, muốn đi theo hắn, thì cũng không phải không thể.
Hắn đã trưởng thành, dù đã có hôn ước với công chúa, nhưng vẫn có quyền nhận thêm một thị nữ.
Nhược nương thông minh, hẳn biết rõ khoảng cách giữa hai người, có thể có bực này đãi ngộ, đã là ban ân.
Nếu nàng trách hắn thất hứa, chỉ cần đưa vài hộp điểm tâm, nàng hẳn sẽ nguôi ngoai.
Tạ Hành Trác bỗng thấy nhẹ lòng.
Hắn lập tức phái người đi làm chuyện này, rồi mở cửa rời đi dự yến.
Hắn hân hoan tuyên bố với mọi người rằng mình đã khỏi bệnh.
…
Thế nhưng, sự việc không như hắn dự tính.
Mới qua đêm trừ tịch, thuộc hạ đã mang về lời của bà chủ Cựu Yến lâu:
“Nhược nương à? Nàng đã chạy lâu rồi! Người mà ta phái đi đuổi theo cũng chẳng trở về, không biết là chết rồi, hay cả hai đã cùng nhau bỏ trốn!”
“Nếu còn gặp lại nha đầu đáng chết đó, lão nương đây nhất định sẽ lột da nó!”
Lúc ấy, Tạ Hành Trác đang cầm sợi dây lụa xanh.
Nghe thấy vậy, hắn khựng lại, ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc.
Chiếc vòng ngọc cùng với tên của Nhược nương trên sợi dây rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa.
Thuộc hạ thấy sắc mặt hắn thay đổi kỳ lạ, cũng không dám lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Tạ Hành Trác mới day trán, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Phái người tìm khắp nơi.”
“Và đốt luôn Cựu Yến lâu cho ta.”