Dải Lụa Xanh - Chương 1
1
Ninh vương tạo phản, Vô Châu bị phong tỏa, trận chiến kéo dài đến nửa năm.
Ngày quân đội của hoàng đế thắng trận, ta chuẩn bị một bàn tiệc nho nhỏ.
Măng là đào lên từ sáng sớm tinh mơ. Muối là thứ ta đã lén lấy từ bếp của Cựu Yến lâu. Thịt gà là vì Tạ lang không thích mùi thịt heo, nên ta đã năn nỉ Mã bà tử hồi lâu, cuối cùng bà mới cho nửa con gà.
Ta hạ quyết tâm, xào gà một lần cho thật kỹ. Rồi từ đáy vại lấy lên một củ cải trắng, rửa sạch, nấu thành canh.
Thế là đủ ba món, tiễn biệt Tạ lang.
Ta gắp một cái đùi gà vào bát của hắn, khẽ hỏi:
“Công tử, hôm nay cửa thành đã mở, khi nào người nhà công tử sẽ đến đón?”
Hắn từng nói với ta rằng mình xuất thân từ gia đình thương gia, trước ngày phong thành đã thất lạc người thân, rồi bị quân của Ninh vương bắt đi làm lính. Giờ chiến sự đã yên, phụ thân hắn hẳn sẽ nhìn thấy ký hiệu mà cử người đến đón hắn.
Còn ta, bấy lâu nay vẫn luôn chờ đến ngày này.
“Nàng đã hỏi câu này đến ba lần rồi, nếu có lời muốn nói, cứ nói thẳng.”
Tạ lang buông bát đũa, giọng điệu bình tĩnh.
Ta tránh ánh mắt dò hỏi của hắn, lau mồ hôi ẩm ướt trong lòng bàn tay lên váy. Cuối cùng, ta cũng nói ra điều chất chứa trong lòng bấy lâu:
“Công tử… có thể chuộc thân cho ta được chăng?”
Nghe vậy, hắn nhíu mày. Lòng ta chợt hỗn loạn, nhưng rồi ta lấy hết dũng khí, giọng cao hơn:
“Ta… ta đã có ân cứu mạng công tử, công tử cần phải báo đáp, nếu không thì ta sẽ…”
“Nàng muốn thi ân cầu báo sao, Nhược nương?”
Giọng hắn vẫn nhẹ nhàng, nhưng ta lại cảm thấy rùng mình, như thể đã làm điều gì sai trái.
“Không phải… Nguyệt bà nói rằng nếu đến cuối năm mà không có người chuộc thân cho ta, bà ấy sẽ bắt ta treo biển hành nghề ở Cựu Yến lâu. Ta không muốn thế.”
Nghĩ đến những gương mặt ghê tởm và tiếng thét ai oán của các nữ tử trong lầu đêm đêm, nước mắt ta không kìm được mà tuôn rơi.
“Ta không cầu gì khác, chỉ mong công tử đưa ta rời khỏi Vô Châu, nơi nơi đều là tai mắt của Nguyệt bà, ta không thể tự mình thoát ra được…”
Nỗi sợ khiến ta khóc đến mức không thốt nên lời. Tạ lang trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt ta:
“Yên tâm, dù nàng không nói, ta cũng đã định sẽ làm như vậy.”
“Chờ ta ra ngoài thành ổn định xong, ta sẽ trở về tìm nàng.”
Bàn tay hắn lớn và ấm áp, từ từ xoa dịu nỗi bất an trong lòng ta.
Sau bữa cơm, Tạ lang chuẩn bị rời đi.
Ta đứng trước cửa tiễn biệt hắn, tháo sợi dây lụa xanh từ hông ra, trao cho hắn.
“Đây là vật của Cựu Yến lâu, trên đó có khắc tên của ta.”
Mặt ta đỏ bừng, cúi đầu thật thấp.
“Công tử chuộc thân cho ta xong, Nguyệt bà sẽ treo nó lên cây hòe trước lầu. Lúc ấy, ta sẽ có thể theo công tử rời đi.”
Tạ lang nhận lấy sợi lụa rồi khẽ gật đầu.
Sau đó, hắn mang theo hành lý ta đã chuẩn bị, mở cổng rồi bước ra đi.
Mã bà tử bật cười nhạo báng, từ căn nhà bên cạnh nhìn ra:
“Ngươi cứ để hắn đi như vậy sao? Nếu hắn không quay lại, chẳng phải ngươi đã phí công nuôi hắn bao lâu nay rồi ư?”
Ta cau mày đáp lại:
“Công tử không phải người như vậy! Hắn đã nói sẽ quay lại thì nhất định sẽ quay lại!”
Bà ta nhếch môi:
“Ngươi thật là ngốc, trên đời này làm gì có nam nhân đáng tin cậy?”
Nói rồi, bà ta đóng sập cửa lại.
Ta giận dữ liếc nhìn về hướng ấy, rồi quay lại nhìn con đường mà Tạ lang đã đi, nhưng bóng dáng hắn đã khuất từ lâu.
2
Mã bà tử nói không hẳn là sai.
Thực ra, chính ta thấy các cô nương trong lầu được chuộc thân mà sinh lòng ganh tỵ, mới tìm cách bắt chước, nhặt một nam nhân từ đống tử thi về.
Nửa năm trước, Ninh vương tạo phản, hoàng đế cử Ân Bình hầu xuất chinh.
Hai bên giằng co quyết liệt tại ngoại thành Vô Châu. Do thiếu quân, Ninh vương bắt tất cả nam tử trong thành, không kể giàu nghèo.
Yêu Nhi gặp được một nam tử ngất xỉu ngoài cổng thành, đem về chăm sóc. May thay, hắn vốn là người Vô Châu, gia đình có chút của cải, nên sau khi tỉnh lại, hắn đã tìm đến Nguyệt bà để chuộc thân cho Yêu Nhi.
Ở Cựu Yến lâu, đỏ là hoa, xanh là chồi non.
Khi sợi dây lụa đỏ của Yêu Nhi treo cao trên cành cây hòe, ta thật lòng mừng cho nàng.
Cũng thật lòng, đố kỵ với nàng.
Năm trước, để lo hậu sự cho tổ mẫu, ta đã bán mình cho Nguyệt bà, làm công việc vặt trong Cựu Yến lâu. Lúc đầu, ta chỉ cần trả hết số tiền nợ là có thể rời đi, nhưng Nguyệt bà bỗng đổi ý, đòi thêm năm mươi lượng bạc tiền lời, đến cuối năm buộc phải trả hết.
Yêu Nhi thương cảm hoàn cảnh của ta, từ khi ta vào lầu, nàng vẫn luôn xem ta như muội muội. Ngày nàng ra đi, nàng đã dặn dò ta rất nhiều:
“Nhược nương, thiên hạ này vốn dĩ mang họ Tiêu, ai làm hoàng đế không quan trọng. Quan trọng nhất vẫn là chuyện của bản thân ngươi.”
“Ngươi là nữ nhi gia đình tử tế, chưa bị vấy bẩn, phải nhanh chóng tìm một người đáng tin, rời khỏi vũng bùn lầy này.”
Chiến tranh có dữ dội đến mấy, việc buôn bán tửu sắc vẫn không ngừng.
Những binh sĩ ghé qua Cựu Yến lâu, tất yếu sẽ nhắc đến chuyện chinh chiến, và vô tình, Yêu Nhi nghe được nhiều, cũng hiểu ra nhiều đạo lý.
Lời khuyên của nàng, ta tự nhiên ghi nhớ trong lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, những nam nhân lui tới thanh lâu thật chẳng mấy ai tử tế.
Có lẽ phải như Yêu Nhi, tự mình tìm một người về mới được.
Đêm trước khi phong thành, ta cầm đèn đến trại binh bị thương ở cổng thành, xem còn người nào còn hơi thở không.
Ánh lửa lay động chiếu lên những gương mặt đau đớn, ta chọn rất kỹ.
Kẻ quá gầy gò thì không được, cho thấy gia đình hắn hẳn nghèo khổ, chẳng thể trả nổi cái giá của Nguyệt bà.
Người bị thương quá nặng cũng không được, có thể sớm lìa đời bất cứ lúc nào, mà với số tiền ít ỏi của ta cũng chẳng đủ mua thuốc trị thương.
Kẻ môi mỏng cũng không được, vì môi mỏng là người bạc tình.
Trước đây, có cô nương đem hết gia sản trao cho một nam nhân môi mỏng, nhờ hắn chuộc thân cho mình. Cuối cùng, hắn lại lấy tiền bỏ trốn, chỉ để lại sợi lụa đỏ bị một tên ăn mày nhặt được, tên ăn mày đó liền đem về tìm cô nương đó đổi lấy hai đồng.
Yêu Nhi còn nói, người quá tuấn tú cũng không…
Cũng không hẳn là không được.
Khi hình dáng rắn rỏi hiện lên trước mắt, ta bước lùi vài bước, dừng lại trước một nam nhân khẽ cụp mi.
Hắn bẩn thỉu, đầu tóc rối bời, nửa gương mặt bị mái tóc che khuất. Lông mi đen nhánh như lông quạ khẽ động, giữa hàng chân mày và ánh mắt ẩn hiện khí chất quý phái, dù thân khoác áo vải thô vẫn không sao giấu nổi.
Chỉ trong khoảnh khắc, ta nhìn hắn đến ngây người.
Nam nhân cũng chú ý đến ta. Ánh mắt hắn ban đầu âm u, sau đó thoáng nhíu mày, rồi khẽ mở miệng, hơi thở yếu ớt:
“Cô nương…”
Như bị mê hoặc, ta ngồi xổm xuống, vừa tới gần thì hắn bỗng nắm lấy tay áo ta, kéo ta lại gần hơn.
“Cô nương, cứu ta…”
Vì lời nói ấy, ta liền cõng Tạ lang về nhà.
3
Hơn mười ngày trôi qua, trên cành cây hòe vẫn không thấy sợi lụa xanh của ta.
Sau khi xong việc dưới bếp, trở về tiểu viện, ta thấy Mã bà tử tựa vào hàng rào, dòm ngó xung quanh.
“Ai nha, hôm nay vẫn chưa có tin tức sao?”
“Ta thấy hắn chắc chắn không trở lại đâu, ngươi sớm nên dẹp lòng mong đợi, ngoan ngoãn nghe lời Nguyệt bà, đợi ngày được treo bảng mà hưởng phúc đi là vừa!”
Mã bà tử này được Nguyệt bà cắt cử tới để giám sát đám cô nương trong viện, ngày thường ưa bàn tán mấy lời nhảm nhí trước mặt chúng ta.
Ta không để ý tới, bà ta lại càng nói hăng.
“Đừng có không phục! Ngươi vì hắn mà đem cả trang sức ra cầm cố, nếu hắn có chút lương tâm thì đã mang ngươi vào cửa từ lâu, đâu cần ngươi phải mở miệng chứ!”
Đêm ấy nhặt được Tạ lang, ta đã chạy khắp các ngả đường, nhưng chẳng thấy y quán nào mở cửa. Cuối cùng tìm được một đại phu chịu đi cùng về nhà, nhưng ông ta lại mở miệng đòi ngay một lượng bạc làm phí khám bệnh.
Ta lục khắp nhà, chỉ tìm thấy một cây trâm bạc, là của hồi môn mà tổ mẫu để lại cho ta.
Khi an táng bà, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ phải đem cầm cố nó.
Nhưng khi đó, nhìn Tạ lang nằm trên giường, cả người bám đầy máu và bùn đất, hấp hối, ta đành dâng cây trâm lên, cầu xin đại phu nhất định phải chữa trị cho hắn.
… Chữa trị sao?
Ta bỗng dừng bước, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Chẳng lẽ vì vết thương tái phát, hắn phải ở lại dưỡng thương nên chưa thể trở về?
Hoặc hắn chưa tìm được thân nhân, giờ vẫn còn trên đường tìm kiếm?
Hay hắn đã gặp phải bọn sơn tặc giữa đường, bị cướp hành lý, bị giết hại…
Nghĩ đến những khả năng đó, tim ta như bị ai đó bóp chặt, mí mắt giật giật, đầu óc cũng trở nên choáng váng.
Ta không để ý rằng Mã bà tử đã ngừng nói, đứng bên cạnh lắc đầu bất đắc dĩ.