Dải Lụa Xanh
Đánh giá
Tác giả
Editor
Lượt đọc
Dải Lụa Xanh
Vì cứu hắn, ta bán đi món trang sức duy nhất của mình, mạo hiểm khắp nơi cầu y, chỉ mong đến ngày ly biệt, có thể lấy ân tình trói buộc, để hắn đưa ta rời khỏi chốn thanh lâu này.
Khi ấy, Tạ Hành Trác một lời liền đáp ứng. Ta ngượng ngùng tháo sợi dây lụa xanh bên hông, trao cho hắn làm tín vật:
“Chàng treo sợi dây này lên trên cây hòe trước lầu, ta liền biết chàng đã trở về.”
Nhưng ta chờ mãi, chờ đến khi lá cây rụng hết, tuyết phủ trắng xóa, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Nhiều năm sau, ta trở thành một nhạc kỹ được người bao nuôi, khi theo chủ nhân trở lại chốn cũ. Nam nhân bên cạnh ta chỉ vào một cây cổ thụ, giễu cợt nói:
“Nghe đồn thế tử của Ân Bình hầu vẫn chưa chịu hồi kinh thành thân cùng công chúa, chỉ vì muốn ở lại chờ dưới gốc cây héo khô này.”
“Muội phu của ta quả thật là người si tình.”
Ta thoáng nhìn sợi dây lụa xanh vẫn còn treo trên cành cây, rồi ôm đàn không nói gì.
Dù hắn có si tình đến đâu, giờ cũng chẳng còn can hệ gì tới ta nữa rồi.