Đại Lão Cố Chấp Hàng Ngày Đều Phát Điên - Chương 4
15
Từ trên giường đến phòng tắm, anh ép tôi nhìn vào mình trong gương, nhìn vào bản thân bị anh làm cho rối loạn hết lên.
“Cưng ơi, anh đã muốn làm như thế này từ lâu rồi. Mỗi một đêm chìm vào cơn mơ, anh luôn nghĩ xem phải làm sao để khiến em mất kiểm soát.”
Tôi xấu hổ nhắm mắt lại.
Trong lòng thầm mắng anh, nếu đã thích như thế thì sao còn phải tỏ ra nghiêm túc làm gì?
Làm tôi phải thầm thương trộm nhớ anh biết bao nhiêu năm.
Cho đến khi nước mắt tôi bị kích thích không ngừng chảy ra, anh mới cho tôi cơ hội thở dốc.
Nằm xoài ra trong bồn tắm, anh tháo bịt miệng khỏi miệng tôi.
Nhưng tôi không còn sức để nói nữa.
Anh ôm tôi từ phía sau, đưa ngón tay vào môi và lưỡi tôi như thể đang kiểm tra xem có bị thương không.
Tôi dùng hết sức cắn anh một cái nhưng đối với anh thì chẳng khác gì gãi ngứa.
Anh bóp cằm tôi, lại hôn xuống.
Đến tận khi tôi thở không nổi, anh mới chịu buông ra.
“Cưng à, hãy quên Tưởng Nam Húc đi, chẳng có ai yêu em hơn chú đâu.”
“Cũng đừng nói là em thích cậu ta, anh sẽ ghen đến phát điên mất.”
Mãi một lúc sau, tôi mới nhẹ giọng nói: “Em chưa từng thích cậu ta.”
“Người em thích vẫn luôn là anh, từ năm đầu cấp ba đã bắt đầu thích rồi.”
Tạ Thiệu Khiêm nắm lấy vai tôi, giọng run run.
“Bé ngoan ơi, em nói gì cơ?”
Tôi ngẩng đầu hôn lên môi anh: “Em thích anh, thích đến mức muốn kết hôn và ở bên anh cả đời.”
“Nhưng không phải em thích Tưởng Nam Húc sao? Vì cậu ta mà xa lánh anh, vì cậu ta mà say xỉn.”
Tôi phản bác: “Không phải anh thích Tô Khinh Dao sao? Hai người còn hẹn hò…”
“Anh không thích cô ta, càng không hẹn hò với cô ta.” Tạ Thiệu Khiêm lập tức ngắt lời tôi.
“Vậy là chúng ta bị người ta lừa rồi.”
16
Hiểu rõ tâm ý của nhau, tôi còn muốn hỏi anh về chuyện của Tô Khinh Dao.
Nhưng anh lại đè tôi xuống giường.
Tôi vùng vẫy đá anh, dùng cả tay chân muốn bò xuống giường, lại để anh nắm lấy mắt cá chân tôi kéo ngược lại.
“Sao cưng phải bỏ chạy chứ? Chú nhỏ hầu hạ em không thoải mái sao?”
“Tạ Thiệu Khiêm, anh là đồ biến thái! Anh chút ra ngoài đi!”
“Ngoan nào, làm thêm lần nữa.” Anh ôm tôi ngồi vào lòng.
Dỗ dành nói: “Lần này đổi cho bé cưng on top nhé.”
Ngày hôm sau tôi lại bị anh hôn tỉnh.
Tôi chán ghét đá anh, anh còn chưa bị đau mà chân tôi lại đau nhức dữ dội.
Vén chăn lên, tôi phát hiện Tạ Thiệu Khiêm không mặc đồ ngủ cho tôi, ngược lại còn mặc một chiếc áo sơ mi đen rộng thùng thình của anh.
Tôi nhìn anh đầy oán trách: “Đừng nói là anh cố ý để em mặc áo sơ mi của anh đấy nhé.”
“Em không thấy đẹp sao cưng?”
Đầu ngón tay anh vuốt ve xương quai xanh của tôi: “Màu đen, màu trắng, màu hồng, sự tương phản thật tuyệt.”
Nói xong anh cúi đầu lại bắt đầu hôn tôi.
“Anh tiết chế một chút đi Tạ Thiệu Khiêm! Nếu anh còn thế này nữa thì em e là không còn thấy được mặt trời ngày mai đâu.”
Lúc đấy anh mới luyến tiếc liếm môi, ngẩng đầu lên:
“Em vận động ít quá rồi cưng ơi, mới hoạt động một chút xíu đã không thấy ổn.”
Tôi tức đến đỏ mặt, trực tiếp cắn một dấu trên mặt anh.
Vất vả lắm mới rửa mặt chải đầu xong xuống giường, chúng tôi mới bắt đầu từ từ sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra trước đó.
Trước đó ở nhà hàng Tây gặp Tạ Thiệu Khiêm và Tô Khinh Dao đang đi với nhau.
Không phải họ hẹn nhau đi ăn.
Mà là Tô Khinh Dao nói với anh, tôi đang hẹn hò với Tưởng Nam Húc.
Hôm đó sau khi tôi đi, Tạ Thiệu Khiêm không hề ăn cơm với cô ta.
Cũng từ chối cách gọi chú nhỏ của cô ta.
Tô Khinh Dao vào làm ở Tạ thị, là do cô ta tự mình phỏng vấn trúng tuyển.
Vị trí công việc cũng không phải là trợ lý của Tạ Thiệu Khiêm.
Tạ Thiệu Khiêm lại càng không cung cấp chỗ ở cho cô ta.
Thậm chí tối hôm qua Tạ Thiệu Khiêm say rượu, anh cũng không gọi Tô Khinh Dao đến.
Mọi chuyện đều là Tô Khinh Dao cố tình gây hiểu lầm cho tôi và Tạ Thiệu Khiêm.
17
Ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày, tôi theo Tạ Thiệu Khiêm đến công ty anh.
Chúng tôi nắm tay nhau đi.
Rất nhanh đã gây ra sự bàn tán của nhân viên công ty.
Trong nhà vệ sinh, có người nhắc đến Tô Khinh Dao.
“Tôi vẫn luôn cho rằng Tô Khinh Dao mới là bạn gái của Tổng giám đốc Tạ, mà tình hình bây giờ thì e là không phải rồi.”
“Mà mọi người nói xem, đến cùng là cô ta đang cố giả vờ vì cái gì chứ? Cố ý chụp ảnh mình và Tổng giám đốc Tạ đi nhà hàng rồi đăng lên vòng bạn bè, khi tôi phát hiện ra lại xóa ngay, còn cố ý nói rằng đừng để người khác biết.”
“Cũng biết tự dát vàng lên mặt mình đấy, bắt mọi người trong thời gian này cứ nâng cô ta lên tận mây xanh.”
“Không có bản lĩnh thật sự, chỉ biết giả vờ.”
“Hôm nay chính chủ đến rồi, mặt cô ta phải bị vả cho nát luôn.”
Mấy người đó vừa đi vừa nói.
Lúc tôi ra ngoài, vừa khéo gặp Tô Khinh Dao cũng đi ra.
Nhìn khuôn mặt vô hại của cô ta, khiến tôi đến tận bây giờ vẫn nghi ngờ, có thật là cô ta ngấm ngầm gây chia rẽ không?
Tô Khinh Dao không hề thấy ngượng ngùng, đi đến trước mặt tôi: “Sênh Sênh à, sao cậu cũng đến công ty?”
“Đi làm cùng chú nhỏ à à?”
“Hình như Tạ Thiệu Khiêm đã nhắc nhở với cậu rằng đừng gọi anh ấy như vậy, cậu không hiểu tiếng người sao?”
Cô ta đưa tay vén tóc sang bên tai: “Xem ra anh ta đã nói hết mọi chuyện với cậu rồi.”
“Bây giờ có phải cậu thấy rất đắc ý không?”
“Tôi không thấy có gì đắc ý, tôi chỉ muốn biết tại sao cậu lại làm như vậy?”
Tô Khinh Dao châm một điếu thuốc, dựa vào tường: “Tại sao ư? Người thì luôn hướng tới nơi cao, còn nước lại chảy về nơi thấp, đơn giản vậy thôi.”
“Chỉ cần có thể bám vào cái cây to là Tạ Thiệu Khiêm, tôi có thể thay đổi giai cấp của mình, sẽ không còn ai coi thường tôi nữa.”
“Đáng tiếc, tôi xui xẻo, lại gặp phải một kẻ trong đầu chỉ có tình yêu.”
“Có cởi hết đồ ra anh ta cũng không thèm nhìn.”
Trước khi công ty đuổi việc Tô Khinh Dao, cô ta đã chủ động nộp đơn xin nghỉ.
Không lâu sau, nghe nói cô ta trở thành chim hoàng yến của một ông chủ nào đó.
Sau đó bị chính thất nhà người ta phát hiện, náo loạn ầm ĩ đến không thể cứu vãn.
Mối quan hệ của hai người đó cũng chấm dứt.
Sau đó không còn nghe tin tức gì về cô ta nữa.
18
Năm tôi học năm tư đại học, Tưởng Nam Húc trở về nước.
Cậu ta cầm một bó hoa to đến trường tìm tôi.
Vừa khéo lại bị Tạ Thiệu Khiêm bắt gặp.
Anh nắm tay tôi rồi giơ ngón áp út có đeo nhẫn để khoe cho Tưởng Nam Húc xem.
“Chúng tôi đã kết hôn rồi, cậu đừng có mơ tưởng đến vợ của người khác nữa.”
Tưởng Nam Húc nhún vai tỏ vẻ không sao: “Kết hôn rồi thì vẫn có thể ly hôn mà.”
“Hơn nữa ông chú già hơn Sênh Sênh mười hai tuổi, tôi vẫn đợi được.”
Thật ra Tưởng Nam Húc cũng không phải quá thích tôi.
Nhưng vì cậu ta là người hay thù dai.
Năm đó Tạ Thiệu Khiêm đá cậu ta một cước, từ đó cứ có cơ hội là cậu ta lại tìm cách gây khó dễ cho Tạ Thiệu Khiêm.
Tạ Thiệu Khiêm cũng không phải dạng vừa, không biết đã nói gì với ba mẹ Tưởng Nam Húc mà khi cậu ta vừa về nước, ba mẹ cậu ta đã vội vàng sắp xếp cho cậu ta đi xem mắt.
Không lâu sau, Tưởng Nam Húc sợ ở lại đây, chuồn thẳng đến thành phố Cảng.
Sau khi đoán được là do Tạ Thiệu Khiêm làm, Tưởng Nam Húc còn cố tình viết một bài báo, bóng gió mỉa mai Tạ Thiệu Khiêm già đầu mà còn thích gặm cỏ non.
Ấy vậy mà Tạ Thiệu Khiêm thì thực sự để tâm.
Anh vừa lo sợ tôi bị kẻ gian nhòm ngó, vừa sợ mình lớn tuổi hơn tôi, sau này tôi sẽ không cần anh nữa.
Vì vậy, anh đặc biệt chú trọng đến việc tập thể dục và giữ gìn vóc dáng.
Tối nào cũng tràn đầy sức lực.
“Cưng à, anh có già không?”
Tôi chỉ biết khóc và trả lời anh từng tiếng: “Anh không già chút nào.”
“Dù anh có biến thành thế nào, em vẫn luôn yêu anh mà.”
Nhưng anh không tin, đè tôi xuống giường và dùng sức đâm vào tôi: “Nói dối, hôm nay em còn liếc nhìn thằng nhóc sinh viên mới vào phòng kia kia.”
Tôi cắn môi, bất lực nói: “Hay là anh nhốt em lại luôn đi.”
“Được không cưng ơi?” Ánh mắt anh sáng bừng lên, rõ ràng đã có ý định như vậy từ lâu.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh có thể thử xem.”
(Hết)