Đại Lão Cố Chấp Hàng Ngày Đều Phát Điên - Chương 3
11
Sáng hôm sau, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.
Khi xuống dưới lầu, Tạ Thiệu Khiêm vẫn còn ở đó.
“Đi đâu?”
“Cháu muốn đến ở ký túc xá.”
Trước đây chỉ ở lại ký túc xá trường học khi nghỉ trưa, bây giờ tôi chỉ muốn đăng kí nội trú ngay và luôn.
Tạ Thiệu Khiêm đi đến trước mặt tôi, thái độ rất hạ mình.
“Bé ngoan à, tối qua là lỗi của chú, là chú không kiềm chế được cảm xúc mình, em đừng giận chú nhé, được không?”
Nhắc đến tối qua, tôi càng tức giận hơn, đi vòng qua anh và bỏ đi.
Lần này anh không cản tôi.
Còn sắp xếp tài xế đưa tôi đi.
Chỉ là vừa chuyển đồ đến ký túc xá, tôi đã thấy Tô Khinh Dao chuyển đồ ra khỏi ký túc xá.
Cô ấy nhìn tôi, trên mặt có chút kinh ngạc: “Ơ Sênh Sênh, cậu không ở nhà nữa sao?”
Tôi gật đầu qua loa, lại hỏi cô ấy đang đi đâu.
“Chú nhỏ bảo tớ đến chỗ chú thực tập, chú cũng đã chuẩn bị chỗ ở cho tớ rồi.”
Trong lòng nghẹn lại, tôi rất muốn hỏi họ đã ở bên nhau chưa.
Nhưng lại không thể hỏi ra miệng.
Tôi giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Thực tập sao? Nhanh thế?”
Trong nguyên tác, gia đình Tô Khinh Dao rất nghèo.
Nhưng cô ấy vốn thông minh, học cái gì cũng nhanh.
Đến cuối năm hai, cô ấy đã hoàn thành xong chương trình đại học.
Lại được Tạ Thiệu Khiêm để mắt đến, cuối cùng cô ấy trở thành một thành viên trong nhóm trợ lý của anh.
Mọi thứ đang diễn ra giống như trong nguyên tác, chỉ là không có sự cản trở của tôi, cô ấy càng nhanh chóng đến bên Tạ Thiệu Khiêm hơn.
Tôi nói vài câu chúc mừng với Tô Khinh Dao, định vào ký túc xá dọn dẹp đồ đạc.
Cô ấy kéo tôi lại.
“Sâm Sâm, dạo này tớ có làm gì khiến cậu giận không?”
Tôi lập tức lắc đầu: “Không đâu, cậu rất tốt mà.”
Mọi chuyện đều là do tôi không cân bằng trong lòng, chỉ cần nhìn thấy cô ấy và Tạ Thiệu Khiêm thân thiết một chút, lòng tôi sẽ rất khó chịu.
Thấy vậy, Tô Khinh Dao có chút do dự khi mở lời.
“Thật ra, tớ có một chuyện giấu cậu nhưng tớ sợ nói ra cậu sẽ không vui.”
Nói rồi cô ấy đột nhiên ôm lấy tôi: “Sênh Sênh à, tớ rất coi trọng tình bạn này.”
“Nếu có thể, cậu có đồng ý cho phép tớ trở thành người nhà của cậu không?”
Cô ấy nói rất mơ hồ nhưng tôi đã hiểu, lòng không ngừng chùng xuống.
Tôi cố nặn ra nụ cười, gật đầu: “Vậy thì tốt quá.”
Cô ấy phấn khích nói: “Sênh Sênh à, tớ nhất định sẽ đối xử tốt với cậu như cách chú nhỏ đang làm vậy.”
Tôi gật đầu qua loa rồi đẩy cô ấy ra, sợ rằng nước mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống.
Nhưng cũng bỏ lỡ nụ cười chế giễu thoáng qua trong mắt cô ấy khi tôi quay lưng đi.
12
Chiều, vừa tan học thì gặp Tưởng Nam Húc đến tìm tôi.
Cậu ta ôm con thỏ trên tay đưa cho tôi.
Gần như theo phản xạ, bên tai tôi vang lên lời Tạ Thiệu Khiêm.
Không được nhận quà của người con trai khác.
“Cậu không muốn nó sao?” Tưởng Nam Húc nhìn ra sự do dự của tôi.
Con thỏ đó thực sự rất đáng yêu, tôi không thể từ chối.
Nghĩ đến việc tôi ở ký túc xá, Tạ Thiệu Khiêm cũng không nhìn thấy tôi có nhận quà của người khác không, tôi bạo dạn nhận lấy.
“Cậu có thể đi dạo quanh trường với tôi lần cuối không?”
Tôi không hiểu ý cậu ta, nghi ngờ nhìn cậu ta.
Không thể nào có nhiều người hoàn thành chương trình đại học trước thời hạn như vậy được.
“Ba mẹ tôi đã xin cho tôi đi du học ở nước ngoài, chậm nhất là tuần sau tôi phải đi rồi.”
“Sao lại đột ngột thế…”
Tôi nghĩ đến Tạ Thiệu Khiêm, anh vốn là người có thù tất báo, chọc anh không vui một chút, anh nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.
Nếu là anh gây áp lực với ba mẹ Tạ Thiệu Khiêm thì có thể hiểu được.
Một cảm giác tội lỗi dâng lên.
“Nếu cậu không muốn đi nước ngoài thì tôi sẽ cầu xin giúp cậu.”
Tôi cầm điện thoại định gọi cho Tạ Thiệu Khiêm.
Nhưng Tưởng Nam Húc trực tiếp giật lấy điện thoại.
“Sênh Sênh này, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Em còn nhớ lần đầu tiên anh gặp em không?”
“Em ngồi xổm dưới bàn, loay hoay tìm thứ gì đó, trong mắt đọng nước mắt, trông như một bé thỏ con tội nghiệp.”
“Tim anh đã bị em đánh trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Lê Sênh Sênh à, nếu em cũng có cảm giác như anh, hãy đợi anh nhé?”
“Sau khi tốt nghiệp về nước, anh nhất định sẽ cưới em.”
Tôi lắc đầu: “Tưởng Nam Húc à, tôi luôn coi cậu là bạn.”
Cậu ta làm động tác bị trúng tên: “Anh biết nhưng tận tai nghe em nói ra vẫn thấy buồn.”
“Em thích chú nhỏ của em, đúng không?”
Tim tôi hẫng một nhịp, tôi không thể tin được nhìn cậu ta.
Cậu ta như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, cười đắc ý:
“Anh đây là người bắt đầu yêu đương từ mẫu giáo cơ mà, chẳng có chuyện gì mà mắt anh không nhìn ra được.”
“Trước khi đi, anh cho em một lời khuyên, hãy tránh xa chú nhỏ của em càng xa càng tốt, anh ta thực sự là một tên biến thái, không lừa em đâu.”
Nghĩ đến chuyện Tạ Thiệu Khiêm ép tôi uống cà phê, tôi vô cùng đồng tình, gật đầu lia lịa.
Tưởng Nam Húc cúi xuống ôm tôi một cái: “Để anh chọc tức một người, coi như là trả giá cho việc anh ta đá anh.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã buông tay trước.
13
Mới nhìn theo hướng cậu ta đang đối mặt.
Là bóng lưng của Tạ Thiệu Khiêm.
Về đêm, khi tôi vừa chuẩn bị đi ngủ, điện thoại reo vang.
Nhìn thấy cuộc gọi từ Tạ Thiệu Khiêm, tôi do dự nhưng vẫn bắt máy.
“Bé ngoan ơi, em thật sự không thèm để ý đến chú nữa sao?”
Giọng nói ngà ngà say của anh vang lên từ điện thoại.
Rất nhanh, bạn của anh tiếp tục cuộc gọi: “Sênh Sênh ơi, chú nhỏ của em say rồi, em đến đón cậu ta về đi.”
“Được, gửi địa chỉ cho em đi, em sẽ đến ngay.”
Tôi vội vã đến đó nhưng lại gặp Tô Khinh Dao ở cổng chính.
“Ơ Sênh Sênh, cậu đến đây làm gì?”
“Cậu cũng đến đón chú nhỏ sao?”
“Lạ thật, rõ ràng chú ấy đã gọi tớ rồi mà nhỉ? Sao còn phải phiền đến cậu chứ?”
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhớ ra một số chi tiết đã bị tôi bỏ qua.
Tối nay là ngày Tạ Thiệu Khiêm và Tô Khinh Dao bắt đầu cuộc sống hạnh phúc với nhau.
Giống như trong kịch bản, Tạ Thiệu Khiêm say xỉn, bảo Tô Khinh Dao đi tìm anh.
Hai người họ đã ở bên nhau từ đây.
Trái tim tôi đau xót, tôi vẫy tay với Tô Khinh Dao: “Nếu chú ấy đã gọi cậu đến rồi thì tớ về trước nhé.”
Tôi quay người rời đi nhưng không quay lại trường luôn mà đến một quán bar khác gần đó.
Tôi gọi rượu nhưng uống càng nhiều càng muốn khóc.
Khi đã chìm trong men say, trong đầu tôi chỉ muốn buông thả.
Tôi gọi quản lý quán bar, bảo anh ta gọi tất cả những người mẫu nam chất lượng cao ra.
Lướt qua một lượt, cuối cùng tôi cũng tìm thấy một người có vóc dáng rất giống Tạ Thiệu Khiêm.
Tôi đuổi những người khác đi, đứng trước mặt anh ta.
Anh ta nắm tay tôi đặt lên ngực mình: “Chủ nhân bé nhỏ của anh, em có hài lòng không?”
Tôi chưa từng gặp cảnh này bao giờ, má tôi nhanh chóng đỏ bừng.
Tôi giả vờ như người trưởng thành, dùng tay nâng cằm anh ta: “Đừng cười, cười thì không còn giống anh ấy nữa.”
Tôi lấy hai chục tiền mặt từ trước quầy ra.
Tôi móc vào thắt lưng quần anh ta và nhét tiền vào.
“Tối nay phục vụ cho đàng hoàng, tốt thì không để anh thiệt chút nào đâu.”
“Đảm bảo sẽ cho chủ nhân một đêm vui vẻ.”
Nói xong, anh ta định ôm eo tôi.
14
Vừa chạm vào tôi, người mẫu nam đó đã bị một lực lớn hất văng.
Tôi nhìn kỹ, hoá ra đó là Tạ Thiệu Khiêm, người vốn phải có một đêm trăng hoa mây mưa với Tô Khinh Dao.
Anh tiến lại gần tôi với đôi mắt đỏ hoe, cả người toát lên một bầu không khí u ám.
Không đợi tôi hỏi, anh đã bồng tôi lên.
Tôi khó chịu vì bị đè lên bụng, cố gắng vùng vẫy.
Ngay sau đó, một cái tát giáng xuống ngay mông tôi.
“Cựa quậy nữa đi, tôi đánh gãy chân em.”
Tôi không biết anh đưa tôi về nhà bằng cách nào.
Khi tôi tỉnh lại, cả người tôi bị anh đè trên giường và hôn tới tấp.
Cảm giác đau ở đầu lưỡi khiến tôi tỉnh rượu được một nửa.
Tôi dùng hết sức đẩy anh ra: “Tạ Thiệu Khiêm, chú điên rồi sao? Nhìn rõ xem tôi là ai?”
Anh đè hai tay tôi lên đỉnh đầu, những nụ hôn cuồng nhiệt liên tục ập xuống.
“Mẹ kiếp, anh điên từ lâu rồi! Thật không ngờ anh lại đi yêu người mình đã nuôi lớn chứ.”
Tim tôi đập thình thịch, không khỏi nghi ngờ mình bị ảo giác.
“Anh…” Vừa nói được một chữ, Tạ Thiệu Khiêm lại hôn xuống.
Nụ hôn của anh mang theo sự bá đạo tuyệt đối, khiến người ta không thể từ chối.
Còn tôi, tôi càng muốn xác nhận với anh xem mình có nghe nhầm lời anh vừa nói không.
Tôi dùng sức cắn vào môi anh, cuối cùng tôi cũng có cơ hội thở.
“Anh thích em sao?”
“Anh yêu em.”
“Em có thấy anh đáng ghê tởm không? Biến thái không? Muốn rời xa anh không?”
Sau cú sốc lớn là một cơn cuồng hỉ.
Tôi vừa định trả lời anh, muốn nói cho anh biết tình cảm của tôi dành cho anh.
Nhưng không biết anh lấy cái bịt miệng từ đâu ra và chặn miệng tôi.
Anh cũng dùng cà vạt trói hai tay tôi lại.
“Ghê tởm anh thì sao chứ, em chỉ có thể là của anh.”
“Cho dù em có ghét anh, anh cũng sẽ không để em rời xa anh.”
Tôi trợn tròn mắt vùng vẫy lắc đầu, không hiểu anh đang phát điên vì cái gì.
Rõ ràng là hai bên đều có tình cảm, tại sao lại làm như đang cưỡng ép tôi vậy?