Đại Lão Cố Chấp Hàng Ngày Đều Phát Điên - Chương 2
6
Tạ Thiệu Khiêm hơi nhíu mày.
Sau đó ngồi xuống chỗ bên cạnh chúng tôi.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Tạ Thiệu Khiêm.
Tạ Thiệu Khiêm lại đưa thực đơn cho Tô Khinh Dao.
Tô Khinh Dao cẩn thận đẩy thực đơn về: “Chú nhỏ, chú gọi đi, cháu không biết chọn gì.”
Nghe cách xưng hô này, trong lòng tôi như có vô số con sâu đang bò tới bò lui, khó chịu vô cùng.
“Mỗi người khẩu vị khác nhau, tôi cũng không biết cháu thích gì, để nhân viên phục vụ giới thiệu cho cháu nhé. ”
Tô Khinh Dao ngoan ngoãn đáp lời, sau khi chọn món theo gợi ý của nhân viên phục vụ, cô ấy lại hỏi Tạ Thiệu Khiêm.
“Vậy chú nhỏ muốn ăn gì ạ?”
Lại một tiếng gọi chú nhỏ, tôi buông nĩa xuống, chẳng còn cảm giác thèm ăn nữa.
Tôi đứng dậy kéo Tưởng Nam Húc lên: “Chúng ta đi thôi.”
Quay đầu lại giả vờ ra vẻ thoải mái nói với Tạ Thiệu Khiêm và cô ấy: “Hai người cứ từ từ ăn nhé, chúng cháu đi trước.”
Không đợi Tạ Thiệu Khiêm mở miệng, tôi đã kéo Tưởng Nam Húc rời đi trước.
Vừa bước ra khỏi nhà hàng, hốc mắt tôi đã không kìm được mà ươn ướt.
“Để tôi đưa cậu về nhé?”
Tôi lắc đầu: “Thường ngày cậu giải trí bằng cách nào?”
“Giải trí thì nhiều cách lắm, giờ này thì… Đua xe, cậu có muốn đi không?”
“Được nhưng thỏ con thì sao đây?”
“Gửi ở gara là được, lúc về rồi đón nó.”
Gara mà Tưởng Nam Húc nói là của bạn của cậu ta mở, vừa hay lại rất gần chỗ ăn.
Đến nơi, tôi mới biết cái cậu ta nhắc đến là xe mô tô.
Cậu ta nói mãi về chiếc xe mà cậu ta coi là báu vật, từ cảm giác rung của động cơ đến hiệu suất của trang bị.
Tôi nghe mãi mà chẳng thủng lỗ tai, chỉ liên tục khen ngợi.
Cho đến khi điện thoại liên tục đổ chuông, tôi thấy là Tạ Thiệu Khiêm gọi đến, trong lòng không khỏi rùng mình.
Dưới sự quản lý nghiêm ngặt của anh, hầu như tôi không bao giờ về nhà muộn.
Tôi do dự bắt máy.
“Cháu đang ở đâu?” Cảm giác áp bức truyền qua điện thoại.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Cháu đã lớn rồi nha Tạ Thiệu Khiêm, cháu muốn làm gì, muốn khi nào về nhà, cháu tự sắp xếp được.”
“Nếu chú rảnh quá thì đi yêu đương đi, đừng quản chuyện của cháu nữa.”
“Lê Sênh Sênh! Tôi hỏi một lần nữa, cháu đang ở đâu?”
“Sênh Sênh ơi, lên xe nhanh nào.” Tưởng Nam Húc thúc giục.
7
Tôi lập tức tắt điện thoại, chạy đến trước mặt Tưởng Nam Húc.
Cậu ta đội mũ bảo hiểm cho tôi, sau đó mới để tôi lên xe.
Tôi nắm chặt vạt áo cậu ta.
“Cậu làm như này là không được đâu.” Cậu ta bật cười, nắm lấy tay tôi vòng qua eo mình: “Ôm chặt vào nhé.”
Tiếng động cơ gầm rú vang lên, xe lao vút đi.
Đi ngang qua nhà hàng Tây vừa nãy, hình như tôi nhìn thấy xe của Tạ Thiệu Khiêm.
Chưa được bao lâu, một chiếc Maybach đuổi theo.
Cửa sổ mở toang, tôi nhìn thấy khuôn mặt đen như đít nồi của Tạ Thiệu Khiêm.
Đột nhiên tôi nhớ đến năm lớp 10, tôi bị một tên biến thái theo dõi.
Mới đầu phát hiện sự theo dõi lén lút của hắn ta, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng có lẽ hắn ta thích mình.
Cho đến khi vào giờ ra chơi đi vệ sinh, tôi phát hiện có người núp dưới khe cửa nhìn trộm và chụp lén.
Tôi sợ điếng người, hai hàng nước mắt chảy dài nhưng tuyệt nhiên không dám phát ra tiếng động.
Người bên ngoài bắt đầu gõ cửa, ca vang một bài đồng dao: “Bạn thỏ ngoan ngoãn ơi, mau mở cửa nào.”
Tôi run rẩy gọi điện cho Tạ Thiệu Khiêm.
Cửa nhà vệ sinh phát ra tiếng động, tên biến thái nằm sấp trên khung cửa, thò đầu vào huýt sáo với tôi.
Tôi không kìm chế được nữa, gào lên thảm thiết.
May mà có người đến, tên biến thái đó mới bỏ chạy.
Nhưng tôi sợ đến mức hoảng loạn, mất hết cảm giác an toàn.
Cho đến khi Tạ Thiệu Khiêm đến trường, dùng áo khoác quấn chặt tôi vào lòng.
“Bé ngoan đừng sợ, chú nhỏ đến rồi.”
Tên biến thái bị tìm ra, nhà trường yêu cầu phụ huynh của hắn ta đến.
Nhưng phụ huynh của hắn ta lại đưa ra một bản báo cáo chứng nhận bệnh tâm thần, tỏ vẻ thích kiện cáo thế nào cũng được.
Nhà trường vì áp lực của Tạ Thiệu Khiêm nên buộc phải đuổi học hắn ta.
Tôi tưởng những chuyện này đã kết thúc.
Nhưng Tạ Thiệu Khiêm vẫn chưa hài lòng, trong phòng hiệu trưởng, vệ sĩ khống chế những người khác.
Còn anh lao vào đánh đập tên biến thái đó ngay trước mặt phụ huynh của hắn ta.
8
Mặc dù đã làm đến mức này, cơn giận trong lòng Tạ Thiệu Khiêm vẫn không tan.
Công ty của ba mẹ tên biến thái đó bị phá sản, họ không còn nhà cửa, bị chủ nợ truy đuổi.
Lúc này họ mới hối hận không kịp, oán hận đứa con trai đã hủy hoại cuộc sống của họ.
Thế là tự tay họ đã đẩy đứa con ngã từ trên lầu xuống.
Hai người đó về sau cũng bị tống vào tù.
Nhưng cơn ác mộng của tôi vẫn chưa thể kết thúc.
Hình ảnh khuôn mặt thò ra từ khe cửa ám ảnh giấc mộng của tôi mỗi đêm.
Vì vậy Tạ Thiệu Khiêm bắt đầu ngủ cùng với tôi.
Những lúc tôi bừng tỉnh vì cơn ác mộng, anh lại ôm tôi vào lòng an ủi.
Có lẽ tình cảm của tôi dành cho anh bắt đầu từ đó.
Tiếng phanh xe kéo tôi về với thực tại.
Chiếc xe mô tô của Tưởng Nam Húc bị chặn đầu.
Cửa xe nhanh chóng mở ra, đôi chân dài trong bộ vest bước xuống xe với khí thế mạnh mẽ.
Tôi vô cớ sợ hãi, vội vàng xuống xe mới phát hiện chân mình mềm nhũn từ lúc nào.
Tưởng Nam Húc vừa đưa tay đỡ tôi thì tôi đã bị Tạ Thiệu Khiêm kéo sang.
Anh lập tức đá ngã Tưởng Nam Húc.
“Chú nhỏ!”
“Im lặng!” Tạ Thiệu Khiêm quát lớn.
“Mẹ kiếp!” Tưởng Nam Húc chửi thề một tiếng: “Ông chú này, ông có có bị bệnh gì không vậy?”
“Sênh Sênh đã lớn ngần này rồi mà ông chú còn quản chuyện yêu đương của cô ấy, đằng ấy mắc chứng thích kiểm soát à!”
Tạ Thiệu Khiêm tháo mũ bảo hiểm của tôi, bế ngang tôi lên.
“Tôi nuôi cô ấy lớn, tôi muốn quản thế nào thì quản.”
“Cậu tránh xa cô ấy ra.”
9
Tạ Thiệu Khiêm đưa tôi về nhà.
Trên đường đi, anh vẫn im lặng nhưng tôi cảm nhận được anh đang rất tức giận.
Anh vẫn luôn cố gắng kìm nén cảm xúc đó.
Trong phòng làm việc của anh, anh đi ra ngoài ban công hút thuốc.
Tôi đã uống hết hai cốc cà phê trước mặt mà anh vẫn không nói gì.
Lúc này anh không lên tiếng, tôi cũng chẳng dám rời đi.
Tôi chỉ có thể cúi đầu tiếp tục uống cốc cà phê mà anh bảo người chuẩn bị.
Cho đến khi muốn đi vệ sinh, tôi mới cẩn thận mở lời: “Chú nhỏ ơi, cháu có thể về phòng không?”
Anh bước vào phòng làm việc, ngồi xuống đối diện tôi.
Đẩy cốc cà phê thứ ba đã uống một nửa đến trước mặt tôi.
“Uống cho bằng sạch.”
“Cháu không uống được nữa.”
“Vậy thì đợi đến khi uống được thì nói.”
Rõ ràng là không cho tôi đi nếu tôi không uống hết, tôi đành cầm cốc lên uống hết một hơi.
“Được chưa?”
Anh lại đẩy cốc thứ tư đến trước mặt tôi, mặt không biểu cảm nói: “Tiếp tục.”
Bây giờ tôi mới hiểu được ý đồ thực sự của anh.
Anh đang trừng phạt tôi.
Nhưng tôi không thấy mình có lỗi gì, tôi đứng phắt dậy: “Cháu cần đi vệ sinh.”
Anh không trả lời tôi, tôi trực tiếp đi về phía cửa.
Tôi muốn mở cửa nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.
Nhận thức này khiến tôi hoảng loạn, nhu cầu giải quyết vấn đề sinh lý ngày càng mãnh liệt.
Tôi đi đến trước mặt anh, mắt đỏ hoe cúi đầu nhận lỗi: “Chú nhỏ ơi, cháu sai rồi.”
“Chú cho cháu đi vệ sinh trước được không?”
“Sai ở đâu?”
“Không nên đi đua xe với Tưởng Nam Húc, không nên tắt điện thoại của chú, chú nhỏ ơi, cháu có thể mở cửa được không?”
Tạ Thiệu Khiêm vẫn không hề động đậy.
Tôi bị thái độ của anh làm cho tinh thần sụp đổ.
“Có ai trừng phạt người khác bằng cách này như chú không hả Tạ Thiệu Khiêm? Chú đúng là đồ biến thái!”
“Tôi đã làm gì sai chứ? Tôi đã lớn rồi, đi chơi bình thường với bạn bè có gì sai?”
“Rõ ràng là tự chú làm quá lên, vô cớ đánh người, vô cớ phạt tôi.”
“Tôi không cần chú làm chú tôi nữa! Tôi có thể tự nuôi sống bản thân!”
“Chú thả tôi đi đi!”
10
Tôi đã đập vỡ tất cả cốc cà phê trước mặt.
Tạ Thiệu Khiêm cuối cùng cũng đứng dậy, tôi nghĩ anh sẽ để tôi đi thôi.
Nhưng ngay lập tức, anh lại bế tôi ngồi trên đùi anh.
Tôi vừa định vùng vẫy nhưng bàn tay anh đã đặt trên bụng tôi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình như bị bóp nghẹt, không dám cử động.
Tôi muốn giật tay anh ra nhưng anh đã giữ chặt tay tôi lại.
Bàn tay trên bụng tôi dùng lực ép xuống, tôi không thể kiềm chế được mà khóc to.
“Chú nhỏ, đừng ấn nữa, tôi khó chịu lắm.”
“Chú đừng bắt nạt tôi được không?”
Bên tai vang lên lời dụ dỗ của anh: “Bé ngoan, mau nói rằng em sai rồi.”
“Nói rằng em không nên đi chơi với những chàng trai khác, không nên nhận quà của họ, càng không nên ôm người khác.”
Tôi đã không biết mình đang nói gì, chỉ muốn đến nhà vệ sinh ngay bây giờ.
Tôi lặp lại lời anh một cách máy móc.
“Bé ngoan không được phép tắt điện thoại của chú, cũng không thể rời xa chú.”
Mồ hôi lạnh chảy ra, tôi lắp bắp đọc theo: “Không tắt điện thoại của chú, không bao giờ rời xa chú.”
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
Tạ Thiệu Khiêm cuối cùng cũng bế tôi đến nhà vệ sinh.
Khi ra ngoài, anh đang đứng ở cửa.
“Bụng còn khó chịu ở đâu không?”
“Cút đi!” Tôi giật tay anh muốn giúp tôi lại và tát anh một cái thật mạnh.
Sau khi về phòng, tôi nằm úp mặt trên giường và khóc to.
Trong lòng đầy ấm ức và tủi nhục.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tạ Thiệu Khiêm đối xử với tôi như vậy.
Trước đây tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ đối xử với tôi tàn nhẫn như trong nguyên tác, nhưng bây giờ tôi lại tin điều đó.