Đại Chiến Trà Xanh - Chương 2
3.
Ta dẫn Thẩm Việt về nhà mẹ đẻ nhân dịp mừng thọ tổ phụ.
Từ xa ta đã thấy cha ta và Anh Vương đang hòa thuận vui vẻ pha trà.
Anh Vương là thanh mai trúc mã của mẹ ta, cũng là tình địch lớn nhất trong cuộc đời cha ta. Hai người này một người là trà xanh, một người là hoa sen trắng đấu đá với nhau bao nhiêu năm, Anh Vương vì chơi chiêu kém hơn nên không có được tình yêu của mẹ ta.
Đến giờ Anh Vương vẫn chưa cưới vợ, năm nào cũng phải tốn rất nhiều thời gian và công sức để bảo dưỡng, da còn tốt hơn cả thanh niên như Thẩm Việt, đó cũng là lí do vì sao cha ta đề phòng hắn như phòng cướp.
Cha ta ho khan một lúc, hốc mắt ướt át, giọng nói yếu ớt nhưng câu từ lại cực kỳ sắc bén: “Anh Vương điện hạ, sinh nhật của cha vợ thần thì liên quan gì đến người?”
Cha ta ở rể.
Khi còn nhỏ Anh Vương từng sống trong phủ nhà ta một khoảng thời gian.
Anh Vương điện hạ nhìn thấy dáng vẻ này của cha ta thì tức giận, năm đó vì hắn không đáng thương bằng cha ta nên mới thua, lâp tức nhăn nhó mặt mày nói: “Ngươi đã ho mấy chục năm rồi, sao còn chưa chết?”
Cha ta cười dịu dàng: “Xem ra đã khiến Anh Vương điện hạ thất vọng rồi, dù thần thân mang nhiều bệnh tật nhưng mạng lại dai.”
Nói cách khác chính là: Ta có bệnh thì sao, ta cũng chẳng chết được, ngươi có tức không?
Tất nhiên là Anh Vương điện hạ nổi giận rồi. Nhưng vừa mới cho người lui ra, thoáng nhìn thấy bóng dáng của mẹ ta thì hắn lại thay cú đá thành bị ngã. Hành động của cha ta nhanh hơn, ông nhấc Anh Vương dậy, còn mình thì ngã xuống đất, trông chả giống người sắp chết tẹo nào.
Anh Vương nghiến răng: “Yến Hoài An, lão già ngươi cũng thật thâm độc.”
Nhưng sau đó biểu cảm của hắn cũng trở nên vô tội, hắn nhìn nương ta, nói: “A tỷ, Yến Hoài An hình như gặp ác mộng gọi tên của tỷ, bỗng nhiên bị ngã.”
Ta quay đầu nhìn Thẩm Việt, chỉ thấy hắn hoang mang, khẽ nói: “Sao ta thấy cảnh này quen thế nhỉ?”
Quả nhiên hắn đã bắt đầu tự hỏi rồi.
Ta nhanh chóng kéo Thẩm Việt ra ngoài sảnh mừng thọ cho tổ phụ.
Lâm Du Bạch cũng ở đây, hắn từng là học trò của tổ phụ, đang vui vẻ nói chuyện với tổ phụ ở sảnh lớn.
Qua cuộc nói chuyện mới biết hóa ra Lâm Du Bạch biết tổ phụ thích sưu tầm tranh chữ nên đã tặng tổ phụ một bức tranh của đại sư mà người thích nhất.
Tính như vậy, xem ra Thẩm Việt tặng món quá đắt tiền có vẻ quá dung tục.
Tiệc mừng thọ gần hết, cha ta đột nhiên gọi ta vào phòng, thở dài hỏi: “Thiện Thiện, con có trách năm đó cha tự quyết định chọn Thẩm Việt làm phu quân của con không?”
Ta buồn bực nói: “Cha sao thế?”
“Tối nay thấy Thẩm Việt và Lâm Du Bạch đứng cạnh nhau, ta bỗng nhiên cảm khái thôi.” Cha ta cười lắc đâu, “Năm đó tổ phụ con ưng Lâm Du Bạch, hắn là Trạng Nguyên 17 tuổi, bây giờ lại được Hoàng thượng trọng dụng, tiền đồ vô hạn.”
“Năm đó cha cũng từng cân nhắc hắn, chỉ là ở trong hậu trạch luôn đấu đá gay gắt, đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sao có thể vô hại như cách hắn biểu hiện ra ngoài được?”
Ta kinh hoàng nhìn ta ta, gả cho Lâm Du Bạch đúng là chuyện khiến người ta sợ hãi.
Nhưng cha ta cũng lo lắng thừa rồi, thằng nhãi Lâm Du Bạch này còn chẳng thèm giả vờ trước mặt ta, hắn toàn dùng gương mặt ghê tởm của mình đối xử với ta thôi.
Cha ta lại thở dài, bất lực nói: “Nếu con học được một nửa bản lĩnh của ta, hoặc này giống như tỷ tỷ con khiến người ta bớt lo thì trên đời làm gì có chuyện hay người nào không xử lý được.”
……
Ra khỏi thư phòng, lúc đi qua vườn hoa nhỏ, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là Lâm Du Bạch.
Con đường sỏi đá đã hẹp, hắn lại đứng trước lối ra.
Xung quanh không có người, ta đang chuẩn bị đi đường vòng thì hắn bỗng lên tiếng.
“Sở Thiện Thiện, ta chờ ngươi rất lâu rồi.”
Ta hỏi: “Chờ ta làm gì?”
“Đúng vậy, ta chờ ngươi làm gì?” Giọng hắn hoang mang.
“Đồ điên.”
Ta xoay người chuẩn bị đi đường khác, sau đó Lâm Du Bạch kéo tay ta lại. Hắn dùng sức khiến ta ngã vào lòng hắn, mũi ta ngửi thấy mùi rượu nồng.
Lâm Du Bạch cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên mặt ta.
“Buông ra.” Ta đẩy hắn nhưng không được, trong đầu lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, không biết chừng tên nhóc này đang hãm hại ta.
Quả nhiên, có tiếng bước chân vang lên.
Lâm Du Bạch kéo ta vào giữa đám hoa tường vi, gai hoa xẹt lên mặt hắn, hắn ngả đầu vào tường ngủ mất.
Sao hắn còn quen nhà ta hơn cả ta vậy.
Trốn một lúc, sau khi nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động thì ta mới đá Lâm Du Bạch, đi ra.
Một bàn tay tri kỷ vén những dải hoa tường vi lên cho ta, ta ngẩng đầu nhìn gương mặt của Thẩm Việt, run lên theo bản năng.
Hắn lặng lẽ nhìn ta, khóe môi cong nhưng không hề có ý cười, hỏi: “Đùa vui không?”
Hoa tiền nguyệt hạ, trai đơn gái chiếc, dù ta có giải thích như thế nào cũng chỉ khiến mọi chuyện xấu đi.
(Hoa tiền nguyệt hạ: chỉ nơi nam nữ hẹn hò yêu đương.)
Lần đầu tiên ta gỡ mặt nạ yếu đuối xuống, nhìn thẳng vào Thẩm Việt, nói: “Nhìn thấy chàng ở đây, ta rất thất vọng.”
Thẩm Việt mở to mắt, kinh ngạc như thể nhìn thấy một đàn lợn xếp hàng nhảy xuống sông. Hắn không hiểu tại sao người vợ dịu dàng ngoan ngoãn của hắn có thể nói ra những lời quá đáng như vậy.
“Nàng lừa ta, từ lúc bắt đầu nàng đã lừa ta.” Hắn tới gần ta chất vấn: “Hắn tốt hơn ta chỗ nào mà khiến nàng nhớ mãi không quên? Cho dù đã thành thân cũng muốn mạo hiểm dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với hắn?”
(Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng: Câu thơ trong truyện Kiều của Nguyễn Du, ví mối quan hệ dù bề ngoài đã đứt nhưng vẫn còn vấn vương.)
Oan quá đi! Giờ phút này ta còn oan hơn cả Mạnh Vân nữa.
“Nếu…. Ta nói ta bị hãm hại thì chàng có tin không?”
Thẩm Việt im lặng, đang định lên tiếng thì một giọng nữ vang lên.
Triệu Ninh vội vã đi tới, nói: “Biểu ca, nàng ta đang lừa huynh đó! Rõ ràng muội vừa thấy nàng và Lâm đại nhân ôm nhau. Lâm đại nhân còn ở bên trong mà, biểu ca cũng nhìn thấy rồi đúng không?”
Giống như để chứng minh lời Triệu Ninh nói, tiếng nói mơ của Lâm Bạch Du vang lên phía sau.
“Thiện Thiện……”
Triệu Ninh vui mừng nói: “Biểu ca nghe đi!”
Ta: …
Bộ kiếp trước ta đào mộ tổ tiên của Lâm Du Bạch hay sao mà kiếp này hắn lại đối xử với ta như vậy?
Ta thở dài, bỗng nhiên không có ý định giải thích nữa.
Làm trà xanh mệt mỏi quá, hơn nữa còn phải vì một người đàn ông mình không có tình cảm, như vậy có đáng không?
Nghĩ đến đây, ta đột nhiên tỉnh ra.
Ta nói: “Thẩm Việt, chàng bỏ ta đi.”
Ta muốn về nhà ăn bám.
Thẩm Việt bối rối thấy rõ, hắn nói: “Nàng nói linh tinh gì đó? Phu thê cãi nhau là chuyện bình thường, làm gì có ai cãi nhau một hai câu đã đòi hòa li? Hơn nữa là Lâm Du Bạch dụ dỗ nàng trước, liên quan gì tới nàng? Tất cả là lỗi của Lâm Du Bạch.”
Ta nhìn lên trời, yếu ớt nói: “Nhưng mà, ta….”
Thẩm Việt trừng mắt nhìn Triệu Ninh, nói: “Lập tức xin lỗi tẩu tẩu của ngươi đi, nếu không ngươi sẽ biết hậu quả.”
“Biểu ca! Sở Thiện Thiện vốn không yêu huynh! Chỉ có muội mới toàn tâm toàn ý yêu huynh mà thôi, biểu ca.” Triệu Ninh kéo tay áo hắn, lo lắng đến độ dậm chân, “Biểu ca, huynh nhìn muội đi.”
Thẩm Việt kinh ngạc, sau đó nói nghiêm túc: “Xin lỗi, ta không thể thích một người hai tuổi thích ăn c.ứ.t mũi, 6 tuổi còn tè dầm….”
Một câu khiến Triệu Ninh khóc ra nước mặt.
Nàng ta vươn tay chặn câu tiếp theo của Thẩm Việt, khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng điệu kiên định xin lỗi không chút do dự: “Tẩu tẩu, xin lỗi, là muội sai, là muội mơ tưởng đến biểu ca, sau này muội không dám nữa.”
Ta: .…
4.
Bị Thẩm Việt cắt ngang, việc hòa li không giải quyết.
Mấy ngày nay hắn luôn cố tình tránh mặt ta, dù gặp cũng lấy cớ vội vã bỏ đi.
Nếu đã hạ quyết tâm thì ta lại trở về cuộc sống như trước, rảnh rỗi thì ra ngoài dạo phố, tiêu tiền luôn khiến tâm trạng trở nên tốt hơn.
Đúng lúc ta đang thử quần áo hăng say, ta bỗng thấy đau cổ, hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một ngôi miếu cũ nát.
Bên ngoài là tiếng của Triệu Diệu và Triệu Ninh.
“Tỷ, đoán xem ta có thứ gì muốn cho tỷ xem nào?”
“Nơi núi rừng hoang vu như thế này có gì mà xem?”
Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, ta nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ hôn mê.
Ta nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi khép lại, Triệu Ninh kinh ngạc nói: “Sao nàng ta lại ở đây? Đệ đã làm gì?”
“Không làm gì, chỉ đánh nàng ta bất tỉnh thôi.”
“Mau đưa về đi.”
“Tại sao chứ?” Triệu Diệu khó hiểu, “Chẳng phải tỷ luôn thích biểu ca sao? Người phụ nữ Sở Thiện Thiện này xoay biểu ca như xoay dế, phải bắt nàng ta lại, dọa nàng ta mới được.”
“Trước đây ta cũng nghĩ như vậy, cho đến khi…” Triệu Ninh im lặng một lúc, “Tuổi tác mới chính ta khoảng cách lớn nhất giữa ta và huynh ấy, huynh ấy lớn hơn ta mấy tuổi, biết rất nhiều chuyện mà ta không muốn nhắc đến, thậm chí còn là chuyện mà ta không dám nhớ lại, đệ hiểu không?”
Triệu Diệu lắc đầu: “Đệ không hiểu.”
Hình như Triệu Ninh đã nghĩ đến chuyện gì đó mà hét lên: “Thôi! Đưa nàng ta về đi! Tỷ mặc kệ, nhanh lên, dù thế nào đệ cũng phải đưa nàng ta về.”
“Được rồi.”
Sau khi Triệu Ninh đi, Triệu Diệu bỗng nhiên thay đổi, hắn ngồi xuống trước mặt ta, cười lạnh: “Sở Thiện Thiện, chẳng phải là ngươi có gương mặt đẹp sao? Nếu ta hủy hoại nó thì còn ai thích ngươi nữa. Chắc chắn tỷ của ta sẽ rất vui, biểu ca cũng biết được nội tâm xấu xí của ngươi. Biểu ca và tỷ của ta mới xứng đôi nhất.”
……
Rốt cuộc đây là thể loại cuồng anh cuồng chị cực đoan gì thế này.
Triệu Diệu rút con dao ra, ta nhanh chóng lăn sang bên cạnh, con dao cắm xuống đất.
“Quả nhiên là ngươi giả vờ!”
Phản ứng của trà xanh bọn ta đương nhiên sẽ nhanh hơn người bình thường, nếu không sao mà hành động tùy theo hoàn cảnh được.
“Triệu Diệu, sao ngươi lại hận ta như thế?” Ta đứng lên, vừa nói với hắn vừa đi về phía cửa.
“Nếu không phải vì ngươi thì chắc chắn tỷ tỷ sẽ gả được cho biểu ca, tất cả đều tại tiện nhân ngươi. Không biết ngươi cho biểu ca uống bùa mê thuốc lú gì mà sau khi gặp, huynh ấy cứ nhất định phải cưới ngươi!”
Đúng là tự bay vạ gió, cha ta trăm phương ngàn tính cũng không tính ra Thẩm Việt còn thằng em họ dở hơi như thế này.
Ta nói: “Đó là vấn đề của biểu ca ngươi, ngươi hỏi biểu ca ngươi đi. Bánh không ăn được, ngươi không trách đầu bếp và nguyên liệu mà lại đi mắng khách hàng là thế nào?”
Triệu Diệu thấy không nói lại ta thì rút con dao đâm về phía ta.
Ta tránh né, con dao cắt đứt mấy sợi tóc của ta. Ta nhân cơ hội xách váy đi ra ngoài, sau đó xoay người chạy.
Ở đây toàn là cây, Triệu Diệu chạy phía sau, ta không phân biệt được phương hướng, nơi nào có đường thì ta chạy nơi đó, vậy mà lại tìm được lối ra.
Nhưng mà còn chưa kịp vui mừng, Triệu Diệu đã xuất hiện trước mắt ta.
“Chạy đi, sao ngươi không chạy nữa?” Hắn nghiêng đầu cười, ánh mắt ác độc hoàn toàn đối lập với nụ cười trên gương mặt, khiến người ta cảm thấy sởn gáy.
Lúc này có tiếng có ngựa và bánh xe vang lên, chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh chúng ta, đâm Triệu Diệu ngã xuống đất.
Cửa xe mở ra, là Lâm Du Bạch.
Hắn nói: “Thật trùng hợp, ta lại cứu ngươi một lần nữa.”
Lâm Du Bạch cười xấu xa, ta thấy hắn không có ý tốt gì.
Ta định chạy thì phu xe lại bắt ta lên xe ngựa.
Cửa xe đóng lại, Lâm Du Bạch nói: “Thiện Thiện, hay chúng ta chơi một trò chơi đi, xem Thẩm Việt có tìm được ngươi không.”
“Ngươi bị điên à, tại sao tự dưng lại bắt ta?”
“Tại sao à?” Hắn cười lạ, “Đó chẳng phải là cách chúng ta ở chung sao?”
“Thật ra chúng ta có thể hòa thuận bình tĩnh ngồi xuống bàn tâm sự uống trà, ngươi thấy sao?”
“Không thể nào, ta thích xem dáng vẻ Sở đại tiểu thư bình thường trước mặt người khác thì yếu đuối vô hại, ở chỗ ta thì lại dậm chân cơ.”
“Lâm Du Bạch, ngươi muốn chết sao.”
Bánh xe di chuyển về phía cổng thành, lúc vào thành, chúng ta lướt qua Thẩm Việt.
Ta muốn kêu cứu nhưng Lâm Du Bạch nói: “Ngươi mà nói một chữ thì ta sẽ hôn ngươi.”
Lập tức ta như bị ai đó bóp cổ, chỉ biết gào thét trong lòng.
Lâm Du Bạch quả không hổ là sát thủ diệt trà xanh, rất biết cách khiến ta buồn nôn.
5.
Bị Lâm Du Bạch bắt cóc ba ngày, vì lạ giường nên ta cũng mất ngủ ba ngày.
Hắn kinh ngạc: “Lúc ngươi mới đến Thẩm phủ sao không phát hiện có tật xấu này?”
Ta nằm trên giường yếu ớt lắc đầu: “Không biết, chắc là mùi hương trên người Thẩm Việt có thể giúp ta ngủ được.”
Lừa hắn thôi, bởi vì ta cũng mất rất lâu mới quen được giường ở Thẳm phủ, lúc đầu cũng trằn trọc không ngủ nổi, đến nay vẫn chia phòng với Thẩm Việt.
Lâm Du Bạch đắp một chiếc chăn mỏng lên cho ta, nói: “Lúc đó ta không ở kinh thành, tốt nhất ngươi đừng lừa ta.”
Không biết có phải vì mất ngủ sinh ra ảo giác không mà ta cản nhận được sự dịu dàng từ hắn.
Ta bỏ ngay suy nghĩ kinh dị này đi: “Tin hay không thì tùy.”
“Sở Thiện Thiện, ngươi biết không, mỗi lần ngươi gạt ta đều sẽ…” Hắn dừng lại, chuyển đề tài, “Hoa hải đường lại nở rồi, một năm sắp trôi qua.”
Ta buồn bực hỏi: “Đều sẽ cái gì?”
“Không nói cho ngươi biết.”
……
Ghét tên này quá.
Tối hôm đó, Thẩm Việt tìm thấy ta.
Hắn mặc y phục tiện cho việc hành động trong đêm, ngồi trước giường lay ta tỉnh dậy.
Ta mê man một lát rồi oán trách: “Sao chàng chậm thế hả? Nếu Lâm Du Bạch muốn giết ta, cỏ xanh đã mọc trên mộ ta rồi.”
Thẩm Việt lấy áo choàng khoác lên người ta, bế ta lên rồi nói khẽ: “Là ta sai, là ta quá tùy hứng, không bảo vệ được nàng. Trở về nàng cứ phạt ta quỳ ván giặt đồ, quỳ đến khi nào ván sạch thì hãy cho ta đứng lên.”
……
Khi chúng ta sắp tẩu thoát thành công, một ngọn đuốc chiếu sáng cái nơi hẻo lảnh này.
Lâm Du Bạch cầm cung tên bước ra từ trong bóng tối, tiếc nuối nhìn Thẩm Việt: “Ta tưởng Thẩm đại nhân là võ tướng thì đầu óc phải thông minh hơn chứ.”
Thậm Việt nói: “Vậy xin lỗi vì không theo như ý Lâm đại nhân.”
Lâm Du Bạch thu lại nụ cười, giơ cung lên nhắm vào bọn ta.
“Thả nàng ấy ra, ngươi có thể bình yên rời đi.”
“Nếu ta không thả thì sao? Lâm đại nhân muốn bắn chết mệnh quan triều đình à?”
“Ở đây là gì có Thẩm đại nhân nào, chỉ là một tên trộm ban đêm xông vào trong phủ của ta thôi.” Lâm Du Bạch cười nhẽ, “Thẩm Việt, muốn xem mũi tên của ta nhanh hơn hay tốc độ của ngươi nhanh hơn không?”
Thẩm Việt buông ta ra, nói: “Vậy thì so một lần.”
Lâm Du Bạch cong mắt: “Tổng cộng có 30 mũi tên, nếu Thẩm tướng quân né được hết thì ta sẽ để yên cho hai người các ngươi đi.”
Ta muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng này, tăng xác suất có thể an toàn ra ngoài lên: “Đừng mà, hai người làm gì vậy, gặp nhau tức là có duyên, là đồng liêu chốn quan trường, dù gì cũng phải gặp mặt, sao cứ phải đánh giết nhau thế. Hay là chúng ta cùng bình tĩnh ngồi xuống ăn cơm, uống trà được không?”
Lâm Du Bạch thản nhiên nói: “Chúng ta đang tranh giành tình cảm, ngươi không nhận ra sao? Thiện Thiện, chắc bây giờ trong lòng ngươi đang nhảy cẫng lên chứ gì.”
Nụ cười của ta đông cứng trên gương mặt, vẻ mặt khó nhìn như ăn phải shi.t, Lâm Du Bạch đúng là biết cách khiến người khác buồn nôn.
“Nhìn đi, ngươi vui mừng tới nỗi mặt đóng băng rồi kìa.”
……
Màn tỷ thí mau chóng diễn ra, ta tránh ở hành lang theo dõi. Động tác bắn tên của Lâm Du Bạch gần như không dừng, mũi tên bắn về phía giữa trán Thẩm Việt.
Bỗng nhiên có mũi tên bắn lén về phía ta, gần như cùng lúc đó, Thẩm Việt đứng trước mặt đỡ mũi tên thay ta.
Tiếng mũi tên phập vào thịt vang lên. Thẩm Việt nghiêng đầu cười: “Lâm đại nhân, người trong phủ của ngươi cũng không đáng tin nhỉ.”
Ngoài mặt thì hắn tỏ ra không có gì, sau khi nói xong mới hiện nguyên hình.
Ta vội vàng ôm lấy Thẩm Việt đang ngã xuống, tức giận nói: “Lâm Du Bạch, ngươi nói không giữ lời, ngươi chơi xấu!”
Sắc mặt Lâm Du Bạch trắng bệnh, cảm xúc trong mắt phức tạp. Hắn hé miệng như muốn nói gì đó với ta, cuối cùng quay đầu ra lệnh cho hạ nhân: “Đưa họ về đi.”
Mũi tên xuyên qua lưng của Thẩm Việt, đại phu vất vả lắm mới lấy được mũi tên ra, giữ lại mạng cho hắn.
Ta ngồi đợi bên cạnh mép giường của Thẩm Việt, chờ hắn tỉnh lại.
Dù sao hắn cũng bị thương vì ta, hắn mà chết thì lòng ta áy náy lắm.
Ba ngày sau, Thẩm Việt tỉnh lại, nhưng bị mất trí nhớ.
Hắn ngồi trên giường nghi ngờ hỏi: “Ngươi là ai?”
Ta yên lặng nhìn hắn cả buổi, hỏi: “Chàng thật sự không nhớ ta sao?”
Thẩm Việt lắc đầu: “Xin lỗi cô nương, ta không hề có ấn tượng với ngươi.”
Hạ nhân trong phủ nhìn ta với ánh mắt đồng tình, ta ôm ngực, mất mát nói: “Ta vốn là thê tử của chàng, nhưng chàng không hề thích ta, thậm chí còn vì người khác mà muốn bỏ ta.”
Thẩm Việt tỏ vẻ hoang mang.
Ta lấy khăn tay lau khóe mắt, nói tiếp: “Như vậy cũng tốt, nếu chàng không nhớ ta thì cũng không nhớ đến tình cảm đã rạn nứt của hai chúng ta. Như vậy rất tốt, chàng viết cho ta một lá thư bỏ vợ đi, từ này về sau, hai ta không gặp lại nữa.”
Hạ nhân trong phủ cùng nhìn Thẩm Việt với ánh mắt đồng tình.
Thẩm Việt ôm đầu, đau khổ nói: “A! Đầu ta đau quá, ta muốn nghỉ ngơi, việc này nói sau đi.”
Ta nghi ngờ: “Chẳng phải chàng bị thương ở ngực sao?”
Tiếng kêu đau dừng lại, Thẩm Việt ôm ngực nói: “Đau đến mức ta nói năng mê sảng mất rồi, Thiện…”
Hắn đột nhiên che miệng, yên lặng kéo góc chăn, giấu mình vào trong đó.
“Giỏi lắm, Thẩm Việt, hóa ra chàng lừa ta! Ta nói mà, chàng không bị thương ở đầu, sao lại mất trí nhớ được?”
Thẩm Việt rầu rĩ nói trong chăn: “Ta sợ sau khi ta tỉnh, nàng lại nhắc đến chuyện hòa li, không ngờ dưới tình huống này mà nàng vẫn nhắc được.”
“Nếu chàng mất trí nhớ thì không phải là Thẩm Việt mà ta biết, đương nhiên ta cũng không muốn ở với chàng nữa.”
“Vậy ý nàng là vẫn muốn ở bên cạnh ta?” Thẩm Việt xốc chăn lên, chạm mắt với ta, “Nàng thích ta đúng không?”
Ta trả lời không cần nghĩ: “Thẩm Việt, ta là thê tử của chàng, đương nhiên là thích chàng rồi.”
Ý cười trên mặt Thẩm Việt dần tan biến, hắn nói: “Không phải thê tử của ta, mà là Sở Thiện Thiện, là con người chân thật trước mặt Lâm Du Bạch. Nói cho ta biết, Thiện Thiện, nàng thích ta không?”
Ta ngẩn người, trong đầu bỗng hiện ra cảnh hắn đỡ mũi tên cho ta, lời nói dối sắp thốt ra lại biến thành: “Thật ra thì chỉ có cảm động.”
Thẩm Việt cười, nắm tay ta áp lên mặt hắn: “Chỉ cần ta đủ chân thành, cảm động cũng sẽ biến thành yêu.”
Ta giật mình, tránh né ánh mắt nóng rực của hắn.
Giờ phút này, ta cảm thấy Thẩm Việt còn giống trà xanh hơn cả ta.