Đại Chiến Trà Xanh - Chương 1
1.
Gia đình bốn người bọn ta, ngoại trừ mẹ ta thì tất cả đều là trà xanh.
Mẹ ta từng là mỹ nhân đẹp nhất kinh thành, người theo đuổi bà không phải vương gia nhiều quyền nhiều thế thì cũng là tướng quân chiến công hiển hách, nhưng bà lại gả cho cha ta, một người đàn ông là con vợ lẽ nhu nhược yếu đuối.
Bởi vì cha ta chính là người sáng tạo ra con đường làm trà độc đáo.
Từ khi ta bắt đầu có ký ức, ta đã biết khắp nơi trong nhà ta đều là mùi trà, cả ta và tỷ tỷ cũng không tránh khỏi trở thành trà xanh non.
Tỷ của ta hiếu học từ nhỏ, thông minh hơn ta nhiều, con đường làm trà của tỷ ấy chạy thẳng đến hậu cung của hoàng đế, trở thành quý phi được vinh sủng.
Còn ta, ta là em vợ hoàng đế nên không cần phải đi theo con đường học làm trà cao thâm này nữa, thế nên ta vứt hết mọi thứ ra sau đầu, bắt đầu dấn thân vào cuộc sống nằm yên lười biếng.
Cho đến năm đầu tiên ta gả cho Thẩm Việt, hắn mang chiến công trở về từ biên quan, còn dẫn theo một cô gái yếu đuối về.
Thẩm Việt ôm vai ta, khẽ nói với ta: “Nàng ta tên Mạnh Vân, là con gái của thuộc hạ cũ của cha ta. Lần này ta dẫn nàng về kinh cũng là vì được hai người họ gửi gắm, nhờ ta tìm mối hôn sự tốt sự tốt cho nàng, việc này phải nhờ phu nhân xem giúp ta rồi.” Hắn nói như đùa, “Dù sao ánh mắt của phu nhân cũng tốt, lại chọn trúng vi phu giữa bao nhiêu vương gia công tử.”
Ta: ….
Sở dĩ ta gả cho hắn là vì cha ta nói trà nghệ của ta không tốt, cơ thể cũng không khỏe mạnh nên ta phải tìm một người chỉ biết yêu đương mất não.
Sau đó, ông ấy đã chọn trúng Thẩm Việt giữa biết bao nhiêu người.
Mặc dù ánh mắt của ta thì chả tốt chỗ nào.
Ta gật đầu: “Đó là mắt nhìn của cha ta tốt, đợi mấy ngày nữa, ta sẽ về hỏi cha ta thử xem.”
Thẩm Việt bóp mặt ta, nói: “Nương tử đúng là thích nói đùa.”
……
Ngày hôm sau, Mạnh Vân tới gặp ta.
Nàng ta đã thay đổi dáng vẻ dè dặt đáng thương ngày hôm qua, còn diễu võ dương oai trước mặt ta.
“Ta còn tưởng ngươi là người xinh đẹp thế nào mới có thể gả cho anh hùng như Thẩm ca ca, hôm nay gặp mới biết ngươi cũng chỉ được có thế.”
Ta: ?
“Sở Thiện Thiện, ta nghe nói cơ thể ngươi không tốt, nhưng lại không cho người khác tới gần Thẩm ca ca, ngươi có tư cách gì mà không cho Thẩm ca ca nạp thiếp hả?”
Ta nghi ngờ hỏi: “Ngươi nghe ai nói thế?”
Mạnh Vân nhẹ nhàng cười nói: “Đương nhiên là ta nghe Thẩm ca ca nói rồi. Những tướng sĩ khác đã thành gia đều nhận được thư từ vợ ở nhà, chỉ có Thẩm ca ca không nhận được bức thư nào. Huynh ấy nói cơ thể ngươi yếu đuối, gửi thư chỉ tổ tốn công, nhưng bây giờ ta thấy trông ngươi rất khỏe mạnh mà, rõ ràng là Thẩm ca ca không thích ngươi nên huynh ấy mới không muốn nhận thư của ngươi.”
Ta: ..…
“Thẩm ca ca anh minh thần võ, bao nhiêu cô nương ở biên quan đều tranh nhau gả cho huynh ấy, nhưng huynh ấy nói quy định gia đình nghiêm ngặt, không cho phép nạp thiếp. Có người đàn ông nào mà không thích tam thê tứ thiếp đâu? Rõ ràng ngươi chính là đố phụ, không cho phép Thẩm ca ca nạp thiếp!”
……
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên ngoài sân.
Ánh mắt Mạnh Vân sáng lên, duỗi tay tự tát mình một cái.
Cảnh tượng quá đỗi quen thuộc này gợi lại ký ức xa xăm cho ta, ta ngã xuống đất theo phản xạ, rưng rưng nước mắt nhìn ra bên ngoài.
Ta nhớ ra rồi, đấy là cảnh năm ta bảy tuổi, cha ta đã bày mưu hãm hại tình địch.
Sau đó, Thẩm Việt xuất hiện trước cửa.
“Không trách muội muội, là do ta không đứng vững.” Ta hơi ngửa cổ, sau khi tạo ra tư thế yếu ớt xinh đẹp, ta mới ôm mặt, khóc như hoa dính nước mưa, “Mặt cũng là do ta bị ngã.”
Nhìn qua trông có vẻ yếu đuối nhưng mang theo mấy phần mạnh mẽ, đáng thương nhưng cũng có mấy phần xinh đẹp.
Mạnh Vân hoang mang, sững sờ trước một loạt động tác của ta.
Thẩm Việt bế ta lên, bảo hạ nhân đi gọi đại phu, sau đó hắn không vui nhìn Mạnh Vân: “Ngươi tới đây làm gì?”
Lúc này Mạnh Vân mới nhớ phải giải thích. Nàng ta khẽ cúi đầu để lộ chiếc cổ gầy nhỏ trắng trẻo, yếu đuối nói: “Thẩm ca ca, Vân Nhi mới đến phủ cũng chỉ biết mỗi mình huynh, nếu ta đi tìm huynh suốt sợ là sẽ khiến người khác hiểu nhầm.”
“Ta từng nghe Thẩm ca ca nói tỷ tỷ là người rất dễ gần, nên ta mới đến chơi với tỷ tỷ.”
“Nhưng mà, Vân Nhi vừa mới bước vào thì không hiểu sao tỷ tỷ đột nhiên bị ngã.”
Sắc mặt Thẩm Việt càng tối đi, hắn bỏ qua cả đoạn dài phía trước, hỏi: “Đột nhiên bị ngã? Ngươi không biết tại sao?”
“Không biết.” Nàng ta rưng rưng nước mắt.
“Thiện Thiện chưa từng bị ngã bao giờ, đúng lúc ngươi xuất hiện thì nàng lại ngã?” Thẩm Việt cười lạnh, tức giận nói, “Ngươi còn dám tát nàng?”
Mạnh Vân sửng sốt, sống chết phủ nhận: “Vân Nhi không có! Ta không đánh tỷ tỷ mà, Vân Nhi oan quá, Thẩm ca ca.”
Nàng ta oan thật.
Ta lau giọt nước mắt vô hình trên mặt, khóc nức nở: “Thẩm Việt, muội muội không đánh ta.”
Thẩm Việt thở dài, giọng dịu dàng đi nhiều: “Thiện Thiện, là do nàng quá tốt bụng nên mới có nhiều người không biết cảm kích dám lên mặt dương oai với nàng.”
Hắn thả ta xuống, nói như dỗ dành: “Thiện Thiện, đừng sợ, đánh lại đi, nàng ta đánh nàng như thế nào thì nàng đánh lại như thế.”
Ta: ..…
Ta vùi mặt vào lòng Thẩm Việt, giả vờ như đang sợ hãi.
Nhưng trong trường lòng ta lại buồn bực, làm gì có trà xanh nào ra tay lộ liễu thế đâu.
Thẩm Việt vỗ lưng ta trấn an, nói với Mạnh Vân: “Phu nhân thiện tâm, không so được với loại rắn rết như ngươi. Ta vốn nể mặt hai vị trưởng bối mới có lòng tốt dẫn ngươi vào kinh, ngươi không biết ơn thì thôi, đã thế còn dám bắt nạt phu nhân ta ngay trong nhà của ta. Sáng mai ngươi thu dọn đồ đạc đi đi, ngôi chùa nhỏ này không thể chứa nổi vị Phật lớn như ngươi.”
Mạnh Vân: ….
Mạnh Vân quay người bước đi, Thẩm Việt gọi nàng lại.
“Khoan đã, chuyện ngươi đánh phu nhân, phu nhân không so đo với ngươi, nhưng ta thì khác.”
Ta ngẩng đầu từ trong lòng Thẩm Việt, nở nụ cười tủi thân, nói: “Thẩm Việt, không sao đâu, ta không đau.”
Mạnh Vân khiếp sợ trước diễn xuất của ta đến nỗi mất khả năng quản lý cơ mặt, mặt nàng ta vặn vẹo nói: “Được! Thẩm Việt, tiểu tử ngươi giỏi lắm, trong nhà ngươi có bùa mê thuốc lú phải không?”
Nàng ta tát mạnh mình một cái, nói tiếp: “Coi như ta xui xẻo! Xuất sư bất lợi, gặp phải các ngươi!”
Nói xong thì nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Ta cười lạnh trong lòng, trà xanh là nghề của chị đây rồi nhé.
Từ khi sinh ra, chị đã tắm trong nước trà rồi.
2.
Sau đó không lâu, ở tiệc mừng thọ của Thái Hậu.
Ta và Thẩm Việt cùng vào cung tham dự yến tiệc, trên đường đi, bọn ta gặp em họ Triệu Diệu của Thẩm Việt.
Triệu Diệu lập tức leo lên xe ngựa của bọn ta, đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, dường như rất có ý kiến với ta. Hắn hỏi Thẩm Việt bằng giọng không mấy thân thiện: “Biểu ca, đây là phu nhân của huynh à?”
Thẩm Việt mắng hắn: “Không biết lớn nhỏ, ngươi phải gọi là chị dâu.”
Triệu Diệu à một tiếng, chỉ nói: “Biểu ca, đệ nghe nói lúc huynh ra ngoài đánh giặc, người nào đó ở nhà ăn ngon ngủ ngon, không hề lo lắng chút nào phải không?”
Thẩm Việt nhíu mày: “Ngươi nghe ai ăn nói linh tinh đấy?”
“Biểu ca, đệ nghe phó tướng nói đó. Huynh suốt ngày ghen tị nhìn thư của vợ hắn gửi cho hắn, liên tục hỏi Thẩm phủ ở kinh thành có gửi thư cho huynh không.”
Vẻ mặt Thẩm Việt trở nên mất tự nhiên, hắn liếc ta một cái, nói: “Đừng nghe hắn nói bậy! Không có chuyện đó đâu.”
Ta: .…
Bọn ta mới chỉ thành thân nửa tháng thì Thẩm Việt đã tới biên quan, đúng là ta chẳng có tình cảm gì với hắn cả.
Hơn nữa khi đó, ta đã không đi theo con đường làm trà nữa nên cũng không thèm giả vờ với hắn.
Huống hồ gì, trong thư mỗi tháng hắn gửi về cũng không nói là muốn ta viết thư trả lời lại.
Triệu Diệu nhìn phản ứng của hai người bọn ta thì biết ngay đây là sự thật, thế là chỉ hận không thể làm Thẩm Việt tỉnh ra: “Biểu ca, huynh đến biên quan lâu như thế mà nàng ta chẳng có lấy một phong thư gửi cho huynh, căn bản là không quan tâm huynh!”
Lời này của hắn đã bật công tắc phòng ngự của trà xanh trong người ta, ta buột miệng thốt lên: “Chiến sự ở biên quan căng thẳng, ta sợ gửi thư sẽ khiến chàng phân tâm.” Sau đó cụp mắt xuống, giả vờ như mất mát, lấy lùi làm tiến, “Thẩm Việt, không nhận được thư của ta chàng thất vọng lắm đúng không? Biểu đệ nói đúng, ta không phải là một thê tử tốt.”
Thẩm Việt nắm tay ta, ánh mắt dịu dàng: “Không hề, Thiện Thiện là thê tử tốt nhất, Thẩm Việt cưới được nàng là do đời trước có phúc. Hơn nữa, Thiện Thiện tâm linh tương thông với ta, Thiện Thiện nghĩ gì ta đều biết, không cần phải chứng minh với người ngoài.”
Rồi hắn lại biến sắc, quay sang nhìn Triệu Diệu, giọng lạnh lùng mà kiên định, “Ngươi cũng nghe rồi đấy, Thiện Thiện không gửi thư là vì sợ ta sẽ phân tâm thôi, như thế chẳng phải nàng quan tâm ta thì là gì?”
Triệu Diệu: …..
“Biểu ca, huynh đánh giặc mất luôn cả não rồi sao?”
Triệu Diệu tức giận nhảy xuống xe.
Vào cung, trước khi cung yến sắp bắt đầu, tỷ tỷ của ta cho người gọi ta đến chỗ nàng.
Tỷ tỷ mặc cung trang màu tím, trên đầu là châu ngọc kim trâm, hoa lệ động lòng người, khác hẳn với hình tường đóa hoa bé nhỏ trước đây của tỷ ấy.
Thấy ta kinh ngạc, tỷ tỷ chớp mắt nói: “Trà xanh không phải dựa vào quần áo, trang sức, mà là dựa vào lời nói, hành động.”
Sau khi chia sẻ kinh nghiệm làm trà gần đây của mình, tỷ ấy bỗng nhiên hỏi ta: “Muội và Thẩm Việt ở chung thế nào?”
Ta suy nghĩ một lát rồi đáp: “Cũng ổn ạ.”
Tỷ tỷ nhướng mày, vẻ mặt như đang xem kịch vui: “Lâm Du Bạch đã về rồi, chắc lát nữa muội sẽ gặp hắn.”
Ta: .…
Làm trà xanh như bọn ta sẽ luôn gặp một loại người, đó chính là người có thể nhìn thấu bọn ta chỉ bằng một ánh mắt.
Vì dụ như tình địch của cha ta, hay tình địch của tỷ tỷ.
Nhưng bọn họ thuộc hàng cao thủ, đến nay vẫn chưa gặp người nào là không trị được.
Còn ta thì khác, trà nghệ của ta không giỏi, Lâm Du Bạch chính là người khó chơi nhất mà ta từng gặp.
Hắn không phải là tình địch của ta mà là người đối nghịch với ta.
Bọn ta biết nhau từ nhỏ, lúc ta đang muốn học làm trà, hắn luôn vạch trần ta, hại ta đến bây giờ vẫn không có người bạn nào.
Nhưng cũng may mấy năm trước Lâm Du Bạch thi đỗ Trạng Nguyên, tới nơi khác làm quan rồi.
Buổi tiệc diễn ra được hơn nửa, Thái Hậu và Hoàng thượng đã rời đi, bầu không khí nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nam nữ ngồi riêng, lúc ta đi ra ngoài cho tỉnh rượu, ta gặp em họ của Thẩm Việt Triệu Ninh, và em gái của Lâm Du Bạch Lâm Tĩnh An.
Triệu Ninh tính bơ ta, nhưng Lâm Tĩnh An dịu dàng cười nói: “Thẩm phu nhân, cô cũng ra đây hít thở sao?”
Giác quan thứ sáu của trà xanh mách bảo ta đánh giá hoàn cảnh xung quanh đây, ở đây có một hồ nước rất sâu, nhưng chưa tới mức mất mạng được.
Mà ở hành lang bên kia còn có mấy vị phu nhân đang ngắm hoa.
Ta lập tức mỉm cười còn dịu dàng hơn cả nàng ta, đáp: “Đúng vậy, ta vừa mới uống rượu nên thấy đau đầu.”
Triệu Ninh cực kỳ đắc ý, lời nàng nói như giấu đáo: “Đúng là ngươi nên đau đầu, ta nghe nói Thẩm biểu ca dẫn một cô gái từ biên quan về đó.”
“A Ninh.” Lâm Tĩnh An ngắt lời nàng ta.
Triệu Ninh trợn mắt, chẳng quan tâm: “Tĩnh An tỷ tỷ, chuyện này đã truyền khắp kinh thành rồi, nàng ta đâu còn mặt mũi nữa.”
Ta: ?
Ta nói: “Đúng là có chuyện như vậy, đó là con gái thuộc hạ cũ của cha Thẩm Việt, nhưng nàng ta nhớ người nhà quá nên đã về rồi.”
Lâm Tĩnh An bỗng nhiên che miệng lại: “Nhưng ta nghe nói là cô….”
Nàng ta nói tới đây thì dừng.
Triệu Ninh nói tiếp: “Rõ ràng là ngươi ghen tị ép nàng phải đi.”
Hình như ta đã biết hai người này muốn làm gì rồi. Kẻ xướng người họa là muốn để ta tức giận, bọn họ đang làm rất tốt.
Ta lập tức cụp mắt xuống, tỏ vẻ đau lòng nói: “Khắp thiên hạ làm gì có người phụ nữ nào nguyện ý chia sẻ phu quân mình cho người phụ nữ khác đâu.”
Nói đến đây, ta lại ngẩng đầu lên, cười mạnh mẽ như che giấu sự buồn bã, như thể đã rất si mê Thẩm Việt rồi: “Nhưng nếu Thẩm Việt thích thì ta sẽ đồng ý. Chỉ cần Thẩm Việt vui thì ta sẽ vui.”
Triệu Ninh: ….
Lâm Tĩnh An: ….
Bọn họ đều không nói nên lời.
Kế hoạch một không thành, Triệu Ninh trở nên nóng nảy.
Lâm Tĩnh An đi về phía ta, khi chỉ còn cách ta độ khoảng một bước chân, ta nhanh chóng tìm được góc tốt, sau đó mỉm cười ngã xuống hồ nước dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ.
Ngoại trừ nhìn từ phía trước thì bất kể là nhìn từ phía nào cũng là Lâm Tĩnh An đẩy ta xuống.
Lâm Tĩnh An: “Sao ngươi không nói cho ta biết nàng ta biết giả vờ như vậy hả?”
Triệu Ninh: “Mẹ nó, trà xanh chết tiệt!”
Ta sắp thành công đến nơi thì có một sức mạnh kéo ta lại.
Mở mắt ra thì thấy Lâm Du Bạch, hắn cười mà như không cười nhìn ta.
Ta không khỏi nheo mắt.
Triệu Ninh lập tức hoảng sợ giải thích: “Lâm đại nhân, là nàng ta tự nhảy xuống, bọn ta không đẩy, không tin ngài hỏi Tĩnh An tỷ tỷ đi.”
Vẻ mặt Lâm Tĩnh An khó tả: ….
Lâm Du Bạch cười nhạt, nói: “Triệu tiểu thư hoảng sợ làm gì, bản quan chưa nhìn thấy gì hết.”
Hắn nhìn Lâm Tĩnh An khiến nàng ta run lên, nàng ta nói: “Nhị ca, muội ra ngoài lâu rồi, phải về thôi.”
Nói xong thì hành lễ kéo Triệu Ninh đi.
Cả quá trình ta đều không lên tiếng, dù sao giả làm trà xanh trước mặt Lâm Du Bạch cũng chẳng khác nào liếc mắt đưa tình với kẻ mù.
Ta xoay người định rời đi, Lâm Du Bạch bỗng nhiên ăn nói kỳ quái: “Thẩm phu nhân không định cảm ơn ta sao?”
Ta cảm ơn hắn? Nếu không có hắn, ta đã cho hai người kia biết thế nào mới gọi là trà xanh đích thực rồi.
Ta bước nhanh vài bước, Lâm Du Bạch tiến lên giữ chặt tay ta: “Ngươi đứng lại!”
Ta khó hiểu nhìn hắn, hắn ngượng ngùng buông tay ra, nói: “Thẩm Việt biết bộ mặt thật của ngươi không? Nói xem, nếu ta nói cho Thẩm Việt biết thì hắn sẽ như thế nào?”
Ta dửng dưng: “Vậy ngươi nói đi.”
Dù sao ta cũng chả yêu hắn, để ý đến suy nghĩ của hắn làm gì.
Vừa dứt lời, bóng dáng Thẩm Việt đã xuất hiện phía trước.
Ta nhanh chóng đi về phía Thẩm Việt, trông hắn có vẻ được chiều mà lo sợ.
“Sao hôm nay bỗng nhiên Thiện Thiện lại nhiệt tình với ta vậy?”
Ta nói cho có: “Thẩm Việt, ta mệt.”
“Chúng ta về nhà thôi.”
“Vâng.”
Trước khi lên xe ngựa, Lâm Du Bạch lại xuất hiện ở cửa cung, hắn gọi Thẩm Việt.
Ta ngồi trên xe ngựa, nghe rõ hai người họ nói gì.
Lâm Du Bạch nói: “Thẩm tướng quân, ngài đừng để bị lừa.”
Thẩm Việt không hiểu, hỏi lại: “Sao Lâm đại nhân lại nói vậy?”
Lâm Du Bạch cười nói: “Thẩm tướng phân, phu nhân của ngài rất biết cách lừa người khác, tấm lòng của ngài bị nàng lừa quay như chong chóng rồi.”
Sắc mặt Thẩm Việt không tốt: “Hình như Lâm đại nhân quan tâm nhiều quá rồi.”
“Thẩm tướng quân không biết thôi, ta và Thiện Thiện biết nhau từ rất lâu trước khi hai người thành thân đấy.”
Lâm Du Bạch nói mờ ám không rõ ràng, khiến người ta dễ dàng liên tưởng ta cắm sừng Thẩm Việt.
Quả nhiên, làm trà xanh như bọn ta sợ nhất là kẻ địch như thế này.
Bầu không khí im lặng thoáng chốc, Thẩm Việt nhanh chóng lên tiếng.
Hắn nói: “Sao Thiện Thiện chỉ lừa ta chứ không lừa người khác? Chắc chắn là vì nàng yêu ta.”
Còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “người khác” nữa chứ.
Lâm Du Bạch: ….
Ta: ….
Giờ phút này, ta không thể không công nhận con mắt tinh tường của cha ta, đào được bó rau dại Thẩm Việt giữa biết bao nhiêu người.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên, kẻ điên như Lâm Du Bạch phải bó tay với một người chỉ có não yêu đương.