Đại Chiến Cùng Hàng Xóm - Chương 3
Vừa hay tay tôi cũng đánh mỏi rồi.
Tôi ra hiệu cho đại ca và em trai về thôi.
Em trai không nhúc nhích, hỏi tôi: “Cô có cần đến bệnh viện khám không?”
Tôi sờ đầu, nói: “Thôi, không đau nữa rồi. Hơn nữa ngày mai tôi còn phải đi trông coi tiết tự học buổi sáng, phải về ngủ sớm thôi.”
Đại ca xăm trổ gật đầu, lại đá người đàn ông phòng 901 một cái.
“Hôm nay mày may mắn đấy! Ngày mai em gái tao đi khám bệnh, tiền thuốc mày phải trả!”
Người đàn ông liên tục gật đầu: “Tôi trả, tôi trả hết!”
Đại ca xăm trổ lại nói: “Nhà mày thuê đúng không? Hết hạn thuê rồi đúng không? Có cần tao giúp mày chuyển nhà không?”
Người đàn ông rất nhanh đã hiểu ý hắn ta, liên tục nói: “Hết hạn rồi, hết hạn rồi, hai ngày nữa là chuyển.”
…
Về đến nhà, tôi mới phát hiện bà thím vẫn chưa ngủ.
Bà ấy nấu cho tôi một bát chè đậu xanh, bảo tôi uống để giải tỏa nỗi sợ hãi.
Sau đó lại cầm bông tăm và cồn, sát trùng những chỗ trầy xước trên người tôi.
Tôi thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Không cần không cần, để tôi tự làm.”
Bà ấy suy nghĩ một chút, đưa bông tăm cho tôi.
Lại quay sang nói với đại ca và em trai: “Hai người ở nhà suốt ngày cũng chẳng có việc gì làm, xếp lịch đi, sáng tối đưa đón Yên Nhiên.”
Hai người họ đều gật đầu, tôi còn khá ngại ngùng: “Không cần đâu, sáng tôi phải dậy sớm lắm, hơn nữa ban ngày trên đường có nhiều người, không sao đâu.”
Bà thím không nói gì.
Đại ca xăm trổ nói: “Dù sao tôi cũng rảnh rỗi, em đừng lo lắng.”
Dừng lại một chút, anh ta lại nói: “Tiền thuê nhà tôi đưa cho em, còn không đủ tiền ngủ ngoài đường. Mẹ tôi dạy tôi không được ăn chực, em để tôi làm vệ sĩ cho em, tôi thấy thoải mái hơn.”
Cậu em trai u ám cũng gật đầu: “Lúc cô dậy thì tôi vẫn chưa ngủ, sáng tôi đi cùng cô.”
Nói rồi, hắn ta lại bổ sung thêm một lý do: “Thường thì sáng tôi đều đi ẻ.”
8.
Mấy ngày nay, đều là cậu em trai u ám đưa tôi đi làm, đại ca xăm trổ đón tôi tan làm.
Bà thím thường ở nhà nấu cơm tối, chúng tôi ngại quá, muốn vào giúp bà.
Bà ấy phẩy tay: “Các người rửa bát là được rồi. Hơn nữa, nhà không cần tôi quét, quần áo không cần tôi giặt, tôi nấu cơm cho các người, tôi thấy vui!”
Vì thế, trên bàn ăn nhà tôi, không còn cảnh tôi cô đơn ăn đồ ăn ngoài nữa.
Mà là bốn người vừa nói vừa cười vừa trò chuyện.
Nhà bên cũng đúng là có tiếng động chuyển nhà.
Đồ đạc lớn nhỏ đủ loại đều được chất lên xe tải.
Có một lần tôi tan làm, trong thang máy gặp người đàn ông phòng 901.
Hắn ta không dám nhìn tôi, trốn sau tấm nệm.
Vài ngày sau, nhà bên hoàn toàn trống rỗng.
Thế giới của tôi cũng yên tĩnh rồi.
Nhưng tôi không ngờ, người phòng 901 đã đi rồi nhưng chuyện khiến tôi buồn nôn thì vẫn chưa hết!
…
Hôm nay, tôi vừa dạy xong lớp ôn tập cho học sinh.
Thì bị phó hiệu trưởng gọi đến văn phòng.
Đầu tiên bà ta ân cần hỏi tôi: “Cô Trần, dạo này cuộc sống có gặp khó khăn gì không?”
Tôi ngơ ngác, đáp: “Không ạ, mọi thứ đều ổn.”
Bà ta lấy điện thoại ra, mở một đoạn video cho tôi xem.
Bình tĩnh nói: “Đây là một phụ huynh học sinh gửi cho tôi, cô xem trước đi?”
Tôi cầm điện thoại lên xem.
Đập vào mắt tôi là mấy dòng chữ to trên video——
[Cô giáo dạy văn trường Hưng Cao Trần Yên Nhiên, cắm sừng cho tôi! Quan hệ bừa bãi! Ngày nào cũng đổi đàn ông!]
Trong video là cảnh quay lén bằng điện thoại.
Buổi sáng, cậu em trai u ám đưa tôi đến trường.
Tôi mua đồ ăn sáng, nhét cho hắn ta một phần.
Sau đó chúng tôi vai kề vai đi về phía trường học.
Buổi tối, đại ca xăm trổ đến cổng trường đón tôi.
Tôi xách một túi sách và bài kiểm tra, anh ta đưa tay nhận lấy.
Sau đó anh ta lái xe điện nhỏ của tôi, tôi ngồi ở ghế sau.
Chỉ có mấy cảnh bình thường như vậy.
Sao tôi lại bị gắn mác “Quan hệ bừa bãi.” thế này!?
Tôi tức giận vô cùng, mở phần bình luận, định chửi vài câu.
Nhưng phát hiện ra phần bình luận có hàng trăm bình luận đều là mắng tôi:
[Con này sướng nhỉ, đổi ba người đàn ông, có chút bản lĩnh.]
[Thương anh trai quá, lấy phải nhỏ này.]
[Ôi giời, còn là giáo viên, không lẽ cũng quan hệ bừa bãi với học sinh nam?]
[Giáo viên gì chứ? Chỉ là đi bán thôi.]
Dưới bình luận này, tác giả video còn trả lời: [Anh bạn, anh nói đúng rồi]
…
Tôi tức đến run cả tay, đặt điện thoại xuống, nhìn phó hiệu trưởng.
“Đây hoàn toàn là bịa đặt. Tôi vẫn luôn độc thân, không có bạn trai, cắm sừng cái gì? Hơn nữa hai người trong video chỉ là bạn của tôi, chúng tôi không có quan hệ nam nữ, sao có thể nói tôi quan hệ bừa bãi được?”
Phó hiệu trưởng rót cho tôi một cốc nước: “Cô Trần, cô bình tĩnh trước đã.”
Tôi nắm chặt cốc nước, hỏi: “Hiệu trưởng, chẳng lẽ cô cũng không tin tôi sao?”
Bà ấy ôn hòa cười: “Tôi chắc chắn tin cô. Bây giờ vấn đề là, không ít phụ huynh học sinh nhắn tin cho tôi, hỏi tôi rốt cuộc là chuyện gì. Cô xem, ảnh hưởng lớn như vậy, cô có muốn đi xử lý không?”
Tôi gật đầu, không nói gì.
Phó hiệu trưởng lại nói: “Tiết công khai tuần sau, đổi cô Lý lớp 9 lên dạy. Tôi cũng đã nói với cô ấy rồi, cô quay lại bàn giao giáo án và những lưu ý cho cô ấy.”
Tôi ngẩng đầu: “Tại sao ạ?”
Phó hiệu trưởng có lẽ không ngờ tôi lại hỏi tại sao.
Bà ấy sắc mặt hơi không tự nhiên, nói: “Tiết công khai, lãnh đạo và phụ huynh quá đông, lỡ như có ai xem video này của cô, trên lớp chỉ trỏ cô thì ảnh hưởng không tốt đến cô đâu.”
Tôi cố nhịn cơn tức giận, nói: “Tôi trong sạch không sợ mờ ám, không có gì phải sợ.”
Phó hiệu trưởng nặng nề vỗ vai tôi.
“Tiểu Trần à, không vì mình thì cũng phải vì trường mà nghĩ. Nghe lời tôi, bàn giao công việc đi, chiều cô cũng về nhà sớm xử lý chuyện gia đình, đừng cố chấp nữa.”
Nói xong, bà ấy lấy cớ phải họp, chuồn mất.
Tôi nắm chặt cốc giấy, nước nóng bỏng đến mu bàn tay, cũng không thấy đau.
9
Phó hiệu trưởng bảo tôi nghĩ xem mình đã đắc tội với ai.
Tôi dùng ngón chân nghĩ cũng đoán ra được, chuyện này chắc chắn là do người đàn ông hèn hạ phòng 901 làm!
Tôi còn đang ngồi trong văn phòng thì bà thím đã dẫn đại ca xăm trổ và cậu em trai u ám đến đón tôi.
Mấy người họ đều xem được video này trước tôi.
Xem xong, đại ca xăm trổ muốn đi tìm tên phòng 901 tính sổ.
Bị bà thím kéo lại.
Bà thím trước khi nghỉ hưu là ủy viên khu phố, chuyện vặt vãnh gì cũng đã từng thấy, suy nghĩ vấn đề cũng toàn diện và cẩn thận hơn.
Bà chỉ cho tôi hai con đường song song cùng lúc——
Một là đi theo trình tự pháp luật.
Một là ép tên phòng 901 phải làm rõ sự thật.
“Chúng ta phải tuân thủ pháp luật, không thể lúc nào cũng dùng nắm đấm để nói chuyện. Hắn dám bịa đặt, chúng ta sẽ đưa hắn ra tòa, bắt hắn bồi thường tiền, bắt hắn ngồi tù.
“Nhưng mà thủ tục pháp luật chậm lắm, đợi đến khi tòa án tuyên án thì danh tiếng của cô đã hỏng hết rồi. Nơi nhỏ bé, tin đồn truyền nhanh lắm, tin đồn về phụ nữ lại càng nhanh hơn, cho nên chúng ta cũng không thể chỉ chờ pháp luật.”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc, lại hỏi bà ấy: “Vậy thì rốt cuộc tôi phải làm thế nào?”
Bà thím cười gian xảo: “Chỉ có hắn biết dùng mạng thôi à? Chúng ta cũng có điện thoại mà!”
Nhà của thằng 901 là thuê ở một công ty môi giới nhà ở gần cổng khu phố.
Đại ca xăm trổ khách sáo nói vài câu chuyện phiếm, dễ dàng moi được ra khu phố mà tên phòng 901 hiện đang ở.
Đến khu phố đó, đúng là khéo thật.
Vừa khéo gặp người đàn ông phòng 901 ra đổ rác!
Hắn ta rõ ràng rất chột dạ, vừa thấy chúng tôi đã muốn chạy.
Bị đại ca xăm trổ chặn lại ngay.
Đại ca kẹp hắn ta vào dưới nách, thân mật hỏi thăm:
“Thấy tôi liền chạy? Ghét tôi đến thế à?”
Người đàn ông vội vàng cầu xin: “Không phải, không phải, tôi vừa có chút việc.”
Đại ca xăm trổ như xách một con gà con, lôi hắn ta đến tận đình nghỉ mát ở giữa khu phố.
Đúng lúc chập tối, không ít cư dân ra ngoài dắt trẻ con đi dạo, đi bộ, tập thể dục.
Thấy bên này hình như có chuyện không ổn, miệng thì không nói nhưng ánh mắt đều đã nhìn về phía này.
Có mấy người còn thì thầm: “Ê, người phụ nữ này và hai người đàn ông này, có phải là trường trung học Hưng Cao…”
Sau đó rất nhanh bị bạn bè nhắc nhở nên ngậm miệng lại.
Nhưng tên phòng 901 đảo mắt một cái, hét lớn: “Cứu mạng! Người phụ nữ này một chân giẫm hai thuyền, còn gọi tình nhân đến đánh người! Cứu mạng!”
Ha ha, quả nhiên video đó là do hắn đăng!
Nghe hắn hét như vậy, càng nhiều cư dân vây lại, thậm chí còn có mấy người cố tình từ trên lầu chạy xuống xem náo nhiệt.
Nếu tôi không nhìn nhầm thì mấy cửa sổ của mấy tòa nhà gần đó cũng mở ra, mấy cái đầu hóng hớt thò ra ngoài cửa sổ.
Thấy nhiều người đến xem náo nhiệt như vậy, người đàn ông phòng 901 càng kích động hơn.
“Người phụ nữ này ở cùng hai người đàn ông, không phải là J thì là gì? Còn làm giáo viên nữa chứ, đồ đáng khinh!”
Đại ca xăm trổ định đấm một phát nhưng bị bà thím giành mất.
Chỉ thấy bà thím giơ cánh tay lên tát một cái.
Chát!
Trên mặt người đàn ông xuất hiện một dấu năm ngón tay đỏ tươi.
Mọi người đều nhìn mà ngây người.
Nói là “Không đánh người, để pháp luật trừng trị.” mà?
Bà thím sao lại hai mặt thế!
10.
Dưới ánh hoàng hôn, bà thím nháy mắt với tôi: “Tôi bảy mươi rồi, còn bị bệnh tim và huyết áp cao, hiểu không?”
Trong bầu không khí căng thẳng như vậy, tôi suýt nữa bật cười.
Người đàn ông phòng 901 liều mạng giãy giụa, gào lên: “Hôm nay cho dù bà đánh chết tôi, tôi cũng phải nói! Người phụ nữ này ở chung với hai người đàn ông! Chắc chắn là đi bán! Nếu không thì sao các người lại có thể che chở cho cô ta như vậy!?”
Bà thím đánh tới tấp, chát chát chát, lại tát thêm mấy cái nữa.
“Mày bịa đặt về con gái tao như vậy, hôm nay cho dù tao đánh chết mày, cũng chẳng ai nói được gì!
“Con trai tao đưa đón con gái tao đi làm thì sao? Tao hỏi mày thì sao?
“Nếu không phải vì cái thằng tăm tre như mày ngày nào cũng tụt quần trước cửa nhà tao thì con gái tao có cần phải đi làm mà nơm nớp lo sợ không?