Đại Boss Là Mèo Cưng - Chương 2
Nhưng khi tôi mở cửa xong, nó lại không chịu đi, chỉ nghiêm nghị ngồi trên đất.
Cái đuôi xinh đẹp phe phẩy qua lại.
Ban đầu tôi không hiểu ý nó.
Nó cứ nằm mãi ở cửa.
Cho đến khi tôi bất chợt nghĩ ra, thử nói với nó:
“Miu miu ra ngoài chơi đi, mẹ—”
Nó lấy chân che miệng tôi lại, không cho tôi tự xưng là mẹ.
Tôi lập tức sửa lời:
“Nếu không cho gọi mẹ, thì gọi chị nhé, chị sẽ khóa cửa kỹ, không cho ai vào đâu.”
Nhân tiện vuốt ve cái cổ lông mềm mại và ấm áp của nó:
“Cục cưng ra ngoài chơi đi.”
Miu miu vẫy vẫy đuôi, nghiêm túc bỏ đi.
Nhưng đi được vài bước thì nó bước nhầm cả tay và chân.
Khi nhảy lên tường còn bị trượt chân.
Nhìn bóng lưng nó, tôi bỗng nhớ ra mèo Xiêm sẽ đổi màu theo thời tiết.
Không biết mèo có tự ti vì điều đó không.
Nhưng tôi đã tích đủ điểm rồi.
Vậy nên hôm nay, sau khi Miu miu ra ngoài, tôi lén trốn ra ngoài theo.
Khi cầm được chìa khóa nhà, tôi suýt nữa rơi nước mắt tại chỗ.
Vội vàng muốn về nhà cho Miu miu một bất ngờ.
Chỉ là khi đi ngang qua con hẻm quen thuộc, tôi lại gặp mèo hoang đánh nhau.
Tôi tự tin đưa tay ra—
Sờ một cái vào mông mèo đen:
“Ồ, cũng cong ghê đấy.”
Mèo đen kêu “á” một tiếng, phát ra giọng đàn ông:
“Cô điên à!”
Tôi ngớ người, thì ra là người.
Từ khi có Miu miu, tôi đã thề đoạn tuyệt tình cảm với mọi con mèo khác trên thế gian.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn không kiểm soát được bản năng.
Tôi liên tục xin lỗi:
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi mắt kém quá.”
“Chuyện này thật là phiền phức, mấy đồ rơi dưới đất tôi không giành nữa, nhường cậu đó.”
Không khí ngưng đọng vài giây.
Đôi mắt xanh lá ma mị của mèo đen lóe lên:
“Cô muốn chết à?”
Những con mèo hoang đang đánh nhau cũng dừng lại, vây quanh tôi.
Tôi hoảng hốt.
Thấy mèo đen lao về phía mình.
Tôi cắm đầu chạy.
Nhưng vai vẫn bị móng vuốt cào trúng.
Không biết trên móng vuốt có gì, nhưng vai đau kinh khủng.
Trước mắt tối sầm lại, tôi cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến gần phía sau.
Cơn đau khiến thể lực tôi cạn kiệt rất nhanh.
Đang bị dồn vào ngõ cụt.
Một bóng đen to lớn đáp xuống trước mặt tôi.
Đám quái vật tản ra.
Tôi mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy hai tai mèo quen thuộc.
Cuối cùng tôi ngã vào lưng Miu miu:
“Huhu may mà có Miu miu, suýt nữa thì chị mất mạng rồi, nhưng mà lông Miu miu đâu rồi?”
“Cưng ơi, sao cưng lại trụi lông thế này! Có phải cưng đánh nhau với người ta không!”
Nhưng không đợi được Miu miu trả lời, tôi đau quá mà ngất đi.
04
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã ở trong một ngôi nhà mới.
Nhìn căn phòng sạch sẽ, gọn gàng, tôi rất muốn quay video đăng lên khoe với đám đồng nghiệp đã kết hôn.
Họ luôn thích gieo rắc nỗi lo:
“Người trẻ không kết hôn, không sinh con, già rồi biết làm sao?”
Hãy xem VCR này.
Tôi quay đầu, nước mắt rưng rưng.
Và ngay lập tức phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của một chàng trai da ngăm, tai mèo.
“Ơ… anh đẹp trai, anh là ai thế?”
Chàng trai nhìn tôi, đôi mắt xanh lục kỳ lạ khiến tôi cảm thấy quen thuộc.
Khoan đã.
Tôi đưa tay lên sờ tai anh ta.
Lông mềm mềm.
Không phải mơ rồi.
Đột nhiên cổ tôi thấy hơi ngứa.
Tôi giật mình, ngã nhào vào người chàng trai tai mèo.
Suýt chút nữa trở thành người phụ nữ đầu tiên bị nghẹt thở chết trong ngực trai đẹp.
Nhưng khi nhìn rõ thủ phạm, tôi chết lặng.
Đó là một chiếc đuôi dài mềm mượt.
Kết hợp với đôi mắt xanh thẳm kia…
Tôi bật thốt lên:
“Là Miu miu sao?”
Anh ta nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, rồi gật nhẹ.
Đôi tai mèo mềm mại khẽ rung rung.
Dễ thương quá mức.
Anh cúi xuống, liếm lên vết thương trên vai tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra vết thương đã đóng vảy.
Trong lòng có chút phức tạp.
Dù gì thì ban nãy tôi cũng tưởng mình sẽ chết chắc.
Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi lao tới cửa sổ nhìn ra ngoài.
Phát hiện căn bệnh nhìn mọi thứ thành mèo của mình dường như đã khỏi hẳn.
Cuối cùng cũng nhìn rõ bên ngoài không hề có mèo, chỉ toàn những sinh vật kỳ dị.
Một con chim ba mắt dang rộng mồm máu, lao thẳng về phía cửa sổ.
Khiến tôi sợ hãi lùi lại hai bước.
Miu miu tiến tới, dùng đuôi ôm lấy eo tôi:
“Đau không?”
Giọng anh ta trầm thấp, đầy từ tính, nhưng có vẻ lâu không nói chuyện, hơi gượng gạo.
Nhìn khuôn mặt anh, mắt tôi dễ chịu hơn nhiều.
Thậm chí còn thấy may mắn vì nhặt được thứ không kỳ quái như ngoài kia.
Tôi lắc đầu:
“Không đau nữa, may nhờ Miu miu cứu tôi.”
–
Tâm lý vững vàng hơn, tôi vào bếp chuẩn bị nấu ăn.
Trời đất bao la, ăn uống là trên hết.
Nhưng Miu miu cứ bước theo sát tôi.
Khiến gian bếp vốn nhỏ nay càng thêm chật chội.
Trán tôi liên tục chạm vào ngực anh.
Bình thường tôi khá thích cảm giác này, dù sao cổ mèo cũng rất mềm, rất đáng để cọ.
Nhưng bây giờ tôi không biết phải nói sao.
Như này đúng là hơi biến thái.
Miu miu không hiểu sự quanh co của con người, chỉ tỏ vẻ oan ức:
“Mèo, thích được vuốt ve.”
Rồi cầm tay tôi đặt lên ngực anh ta.
Tôi thề là không cố ý, chỉ do phản xạ có điều kiện mà bóp nhẹ một cái.
Không ngờ cảm giác lại tốt đến vậy.
Bảo sao người ta bảo “trai trẻ thật mlem mlem”.
Miu miu lau miệng tôi:
“Người đói sao?”
Lúc này tôi mới bừng tỉnh.
Mình vừa làm chuyện không bằng cầm thú với một con mèo…
Tôi nhìn thân hình cao lớn của Miu miu.
Ừ thì, một con mèo to xác.
Lại còn là mèo của tôi.
Quyết tâm phải giữ khoảng cách.
–
Nhưng chuyện ngủ lại là vấn đề khác.
Vì biết mình nuôi mèo, khi mua nhà tôi đã mua chiếc giường siêu to.
Chỉ có đúng một cái giường.
Mèo ôm gối riêng leo lên giường ngủ.
Tôi há miệng định nói gì đó, rồi lại thôi.
Bất cứ người chủ tử tế nào cũng sẽ không để mèo ngủ một mình trên thảm.
Vậy là tôi ôm chăn xuống đất.
Nhưng vừa nằm xuống, bên cạnh đã nặng trĩu.
Con mèo nào đó nằm sát bên tôi, đuôi nhẹ nhàng vỗ vào lưng:
“Người hay gặp ác mộng, mèo sẽ ngủ cùng, không sao.”
Tôi mềm lòng ngay lập tức.
Dù sao cũng ngủ cùng lâu rồi.
Tôi phó mặc tất cả, lăn vào lòng anh.
Cứ tưởng mọi chuyện không thể tệ hơn.
Ai ngờ sáng hôm sau nhìn thấy dấu răng và nước miếng trên ngực Miu miu.
Trời đất như sụp đổ.
Miu miu đưa tôi ly sữa:
“Sao ngươi lại đói nữa?”
Tôi lảo đảo đứng dậy, lẩm bẩm:
“Vì mèo nhỏ lừa ông già đi viện chơi bar, mèo nhỏ bỏ gián vào bát của ông, mèo nhỏ ị trong chăn bà cụ gây ra vụ nổ hạt nhân, mèo nhỏ lấy sỏi thận của ông bác làm cát mèo…”
Miu miu mờ mịt nhìn tôi.
Tôi thở dài, tìm một chiếc áo thun rộng đưa anh mặc.
Nhưng vẫn bó chặt, đặc biệt là phần ngực.
Dọn dẹp xong xuôi, tôi ra ngoài mua đồ cho Miu miu.
Nhân tiện xác nhận suy đoán của mình.
Thì ra đám quái vật không sợ tôi, mà là sợ Miu miu đứng phía sau tôi.
…
05
Sau khi nhận ra thực tế, tôi bỗng nhiên bắt đầu một cuộc sống xa hoa được Miu miu cưng “nuôi” đầy đủ.
Tốc độ học cách nói chuyện bình thường của Miu miu nhanh đến đáng kinh ngạc.
Tôi mới biết hóa ra trước đây Miu miu không biết điểm thưởng có giá trị.
Thế nên mỗi lần hù dọa người và quái vật bỏ chạy, Miu miu lại đi nhặt rác.
Nhưng khi tôi thử đeo chiếc vòng tay lên tay Miu miu, Miu miu từ chối.
Nghĩ lại, có lẽ mèo không thích bị ràng buộc.
Thế là tôi tự đeo chiếc vòng để thu thập điểm thưởng, đổi lấy nhiều thứ cải thiện cuộc sống.
Những người chơi khác đều lấy làm lạ:
“Quái vật tấn công trong nháy mắt, mua nhà ở đây ổn định cuộc sống có phải là lỗ vốn không?”
Lúc ấy tôi mới bừng tỉnh vì sao những người chơi khác thường sống tạm bợ.
Hóa ra là vì nhà cửa chẳng thể chống lại quái vật.
Thảo nào giá nhà lại thấp đến vậy.
Nhớ lại đống nội thất mình đã mua, tôi cảm thấy như máu chảy ngược vào tim.
Đồ bọn bất động sản tham lam, trả tiền mồ hôi nước mắt cho tôi đây.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần là một đêm thức dậy sẽ trắng tay, không ngờ chờ mãi chờ mãi…
Đến cả những người chơi khác cũng mua nhà bên cạnh, vậy mà quái vật vẫn không dám đến gần.
Tôi ôm Miu miu rưng rưng nước mắt.
Sớm biết vậy thì lúc đầu tôi đã mua cả khu này rồi, giờ thì có thể lướt sóng bất động sản được rồi.
Miu miu liếm nước mắt của tôi:
“Để tôi giúp, tôi giết hết chúng rồi.”
Tôi giật bắn mình:
“Anh điên rồi sao? Thế chẳng phải biến thành nhà ma à?”
Gần đây anh ấy có chút không bình thường.
Từ khi có một người hàng xóm mới chuyển đến gần đây, một người rất nhiệt tình vui vẻ. Họ mang họ Kim và có đôi tai chó dễ thương.
Rất khác với những con quái vật khác, họ nói rằng họ thật ra là một bác sĩ.
Vừa nói xong, họ bò xuống đất, quần áo rơi lả tả.
Bên trong lộ ra một chú chó lông vàng nhỏ xù lông.
Tôi không kiềm chế nổi mà vuốt đầu của họ.
Sau đó lén về nhà, định rửa sạch mùi chó trên người, nhưng lại bị Miu miu bắt quả tang.
Miu miu ngửi thấy mùi trên người tôi, liếm từ đầu tới chân.
Tất nhiên, là trong hình dạng mèo.
Phải, thật ra anh ấy có thể chuyển đổi hình dạng giữa mèo và người.
Tôi cũng chỉ biết điều này qua lời giải thích của bác sĩ Kim. Các quái vật ở đây thực ra là kết quả của các thí nghiệm động vật thất bại.
Những thực thể có ý thức như bác sĩ Kim và Miu miu, có mức độ dung hợp cao, có thể chuyển đổi giữa hình dạng động vật và hình dạng người chưa hoàn chỉnh.
Chẳng hạn như họ sẽ giữ lại tai và đuôi.
Còn những quái vật có hình dạng kỳ dị, mức độ dung hợp dưới 50% thì không có ý thức tự chủ.
Tôi lo lắng hỏi bác sĩ Kim:
“Nhưng Miu miu nhà tôi lâu rồi không biến thành mèo, có phải cơ thể anh ấy có vấn đề không?”
“À, nhìn có vẻ không phải vậy, có lẽ là cậu ấy cảm thấy hình dạng người dễ thương, dễ được yêu mến hơn á.”
6
Đây đúng là một sự sụp đổ của loài mèo.
Tôi nửa tin nửa ngờ.
Nhưng Miu Miu tỏ ra rất khó chịu vì sự xuất hiện của Tiểu Kim.
Sau khi trở lại hình dáng mèo Xiêm, Miu Miu ngày càng lười biếng, chẳng buồn động đậy.
Tôi đã mua rất nhiều đồ chơi, thậm chí còn nướng thịt thơm phức.
Miu Miu chỉ liếm thử một hai miếng rồi bỏ.
Tôi bắt đầu hoảng. Nửa đêm cuống cuồng chạy sang gõ cửa nhà bác sĩ Tiểu Kim.
Bác sĩ Tiểu Kim mở cửa, vẻ mặt nghiêm túc lật sổ ghi chép:
“Trường hợp này, có thể là dấu hiệu trầm cảm. Nhưng yên tâm, có tôi đây, đảm bảo—”
Chưa nói hết câu, *bịch* một tiếng, anh ta ngã xuống đất, biến thành một chú chó nhỏ.
Cổ tôi lạnh toát.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cái đầu mèo khổng lồ cúi xuống.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Là Miu Miu.
Miu Miu nhẹ nhàng cắn vào cổ tôi.
Tôi chỉ cảm nhận được một luồng gió vút qua tai.
Toàn thân tôi chìm vào lớp lông mềm mại của Miu Miu.
Khi Miu Miu dừng lại, tôi mở mắt ra, nhìn xung quanh cảnh vật xa lạ, đầy vẻ bối rối.
Ngay sau đó, tôi phẫn nộ quát:
“Thì ra anh còn có một ngôi nhà khác bên ngoài!”