Đá Em Trai Ra Chuồng Gà - Chương 4
8
Sau một hồi lang thang trên đường, tôi ghé vào cửa hàng tạp hóa mượn điện thoại để gọi cho Dương Thư Tình.
Tôi có đến nhà của Dương Thư Tình một lần. Bố mẹ cô ấy thường xuyên đi công tác xa nhà, nên trong nhà chỉ có hai bà cháu sinh sống.
“Tớ muốn thuê phòng trọ ở đây một tháng.” Tôi đi thẳng vào vấn đề, rồi hạ giọng nhỏ hơn: “Nhưng… chỉ có một triệu thôi, không biết có đủ không…”
“Cái gì?” Dương Thư hỏi với giọng lớn: “Nghỉ đông cậu đến dạy thêm VIP một kèm một cho tớ mà chỉ lấy một triệu thôi hả? Không được, tớ cho cậu hai triệu!”
“Không phải.” Tôi sững sờ một chút, rồi sau đó mới hiểu ra: “Thư Tình, cảm ơn cậu nhé. Nhưng mà nói trước, cậu lấy tiền tớ mới đến.”
“Được rồi, được rồi, mau đến đây đi, bà nội đang nấu cơm kìa.”
Ban đầu tôi định ngủ sofa nhà Dương Thư Tình, nhưng không ngờ cô ấy lại dẫn tôi thẳng vào phòng ngủ của mình.
Tôi vội vàng xua tay: “Hay là tớ ngủ dưới đất cũng được.”
Dương Thư hoảng hốt: “Tớ làm sao để cậu ngủ dưới đất được chứ, vậy thì sẽ bị mấy người khác trong nhóm đánh mất! Cậu đừng hại tớ!
“Cậu ngủ giường này, tớ ngủ phòng ngủ chính của bố mẹ. Giường bên kia to và thoải mái, cậu không cần lo lắng.
“Phòng tớ nhỏ, vậy tớ thu cậu một trăm nghìn nhé.”
Sau một hồi kì kèo, tôi đưa cho Dương Thư Tình hai trăm nghìn.
Buổi tối, tôi bắt đầu trăn trở về việc kiếm tiền. Chờ đến khi khai giảng tôi sẽ trả lại Lâm Cẩm Hoán một triệu, mà ở đây chi phí ăn ở một tháng chỉ hết khoảng hai trăm, khiến lòng tôi lo lắng.
Chưa kể đến chi phí sinh hoạt sau khi khai giảng.
Mà hơn hai tháng nữa mới đến sinh nhật mười sáu tuổi của tôi, nghĩa là hiện tại tôi không thể đi ra ngoài tìm kiếm việc làm.
Vậy phải kiếm tiền ở đâu đây?
Tôi trằn trọc, bỗng nghe thấy giọng nói của Tưởng Vũ trong đầu:
“Chị, chị thông minh vậy sao không biết tận dụng hệ thống?
“Em giờ này muốn trốn học cũng được, thầy cô mặc kệ, bố mẹ cũng mặc kệ. Chị không biết đâu, tiền tiêu vặt của em tăng gấp đôi, giờ chị đi rồi, trong nhà không cần phải tốn tiền cho chị nữa, tất cả đều là của em, ha ha.”
“Cuộc sống giờ đây thật sướng, muốn mua gì mua, muốn chơi gì chơi, em vốn đã ghét học, giờ thi trượt cũng chẳng sao, bố mẹ còn khen em thông minh mà khiêm tốn nữa.”
“Chị có nghe thấy hệ thống thỉnh thoảng lại ‘Đinh’ một tiếng không? Em đoán là do em sử dụng hệ thống đúng cách, nó mới phát ra tín hiệu. Đúng không, hệ thống?”
Hệ thống im lặng.
Tôi cũng im lặng.
Tưởng Vũ cười gượng hai tiếng: “Nghĩ đến chị em lại thấy buồn cười, cầm trong tay hệ thống mà vẫn bị đuổi ra khỏi nhà, sau này chị sẽ phải sống như chó hoang thôi, còn em sẽ ngày càng tốt đẹp, trở thành nam chính của thế giới này!”
Lời nói thật độc địa.
Tôi trở mình, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Dương Thư cầm điện thoại bước vào, vẻ mặt phấn khích: “Tớ nói rồi, không chỉ tớ phạm lỗi này đây mà, cậu xem người này nè, đã không bết còn đi dạy người ta nữa.”
Trong video, một nam sinh trung học đang đứng trước bảng trắng, giảng giải một bài toán.
Hóa ra đây là video ôn tập cuối kỳ mà tôi tình cờ sửa sai cho Dương Thư Tình.
Bấm vào phần bình luận, đã có người bày tỏ nghi ngờ, không lâu sau video đã bị xóa bỏ.
“Thật tự tin quá!” Dương Thư Tình bấm vào phần tóm tắt của anh ta, đọc to lên:
“Học sinh lớp 11, thiếu niên thiên tài. Tự học đã nắm vững toàn bộ kiến thức toán học cấp ba, hiểu rõ và thuộc lòng lý thuyết. Nhận giải đề thi có phí.”
Bỗng nhiên, một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi.
“Đinh!” âm thanh quen thuộc vang lên.
“Wow! Anh ta có tận bốn trăm nghìn lượt theo dõi mà chỉ như vậy thôi, so với cậu thì kém xa. Hay là cậu làm cái này đi, tớ sẽ làm người đại diện cho cậu, đến lúc đó…”
“Được thôi.”
Dương Thư Tình đang quơ tay múa chân với vẻ mặt say mê và khát khao, nói thêm mấy câu nữa cô ấy mới dừng lại, trợn tròn mắt: “Cái gì?”
Tôi mở vở ra: “Đại diện Dương, đến đây, chúng ta cùng lập kế hoạch nào.”
Buổi sáng làm bài tập, buổi chiều chọn các đề thi tiêu biểu để soạn bài, buổi tối thu âm, cắt ghép và chỉnh sửa.
Mặc dù là làm bài tập, nhưng khi soạn bài tôi đã tra cứu rất nhiều tài liệu, suy nghĩ kỹ lưỡng, hy vọng tìm kiếm phương pháp giải thích đơn giản nhất trên cơ sở đảm bảo tính chính xác.
Mỗi ngày trong video, tôi đều bí mật đưa vào một vài bài tập lớn trong kỳ nghỉ đông.
Vì vậy, tài khoản của tôi ngay từ đầu đã đạt được lượng truy cập khá cao. Một số người có thể chỉ nghĩ đến việc chép bài tập, nhưng dần dần họ cũng bắt đầu hiểu ra.
Phần bình luận từ:
[Hiệp sĩ bài tập!]
[04:11 bắt gặp đề thi năm nay nè!]
…
Đến:
[Wow, tớ vậy mà nghe hiểu rồi, cho tớ thêm vài đề đi, bây giờ tớ giỏi lên nhiều rồi!]
[Cô giáo Tiểu Mộng có lẽ là tự soạn giáo trình riêng, đây là một cách tiếp cận sâu sắc.]
[Tớ tuyên bố cô giáo Tiểu Mộng là giáo viên thân yêu của tớ, mẹ không bao giờ phải lo lắng về việc học của tớ nữa.]
Lượng người hâm mộ tăng từ mười nghìn, một trăm nghìn, ba trăm nghìn, đến khi kỳ nghỉ đông kết thúc, chỉ trong vòng một tháng, đã lên tới năm trăm nghìn.
Trước khi khai giảng, tôi rút tiền thu nhập từ video và mở rộng thu nhập từ kênh thương mại, tổng cộng có gần hai trăm năm mươi triệu.
Một triệu bạc lúc trước làm tôi phải chờ đợi, phải trằn trọc giờ chỉ là con số lẻ.
Tôi chia một nửa số tiền cho Dương Thư Tình.
Sau đó, tôi nghe tiếng la hét vang vọng khắp nhà của cô ấy suốt mười phút.
Ngày khai giảng, tôi mang theo một triệu đến trả cho Lâm Cẩm Hoán. Cậu ấy nhận tiền, nắm chặt trong tay.
Gấp, gấp, mở ra, gấp lại.
“Cậu khỏe không?”
“Tốt lắm.” Tôi nhấp một ngụm sữa bò, giọng nói nhẹ nhàng.
“Chú tớ làm việc ở đồn công an, chuyện của em cậu tớ có biết, nhưng thật lòng mà nói, tôi cũng không thể giúp gì được…”
“Dừng lại!” Tôi nhìn cậu ấy, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
9
Mùa đông, Tưởng Vũ thường thức dậy trước bình minh, lén lút ra khỏi cửa rồi chạy đến dưới lầu nhà người con gái mình thích để ngồi canh.
Vừa nhìn thấy cô gái xuất hiện, Tưởng Vũ đã tiến đến tỏ tình. Lời nói của cậu ta buồn nôn, đầy ẩn ý khiếm nhã, kèm theo hành động đụng chạm sỗ sàng.
Cô gái không thể chịu đựng được sự quấy rối của Tưởng Vũ. Dù đã ra sức từ chối nhưng cậu ta vẫn không chịu buông tha, mãi đến khi phụ huynh cô gái đó ra mặt cảnh cáo Tưởng Vũ mới chịu bớt đi một chút.
Không thể theo đuổi công khai thì cậu ta theo đuổi âm thầm.
Buổi tối hôm trước, sau khi đi liên hoan cùng bạn bè, cô gái đó một mình về nhà. Tưởng Vũ đã lợi dụng cơ hội này, kéo cô ấy vào hẻm vắng.
May mắn thay, có người qua đường kịp thời phát hiện báo cảnh sát, nên Tưởng Vũ không thể thực hiện hành vi đồi bại của mình.
Khi bị bắt giữ, Tưởng Vũ cố gắng chối cãi, nói rằng cậu ta chỉ muốn tâm sự với cô gái chứ không có ý đồ xấu.
Tuy nhiên, cảnh sát đã tìm thấy dấu vết nước bọt của Tưởng Vũ trên mặt và cổ của cô gái. Trên tay Tưởng Vũ cũng có vết xước do cô gái kia giãy giụa để chống trả.
“Việc này chủ yếu phụ thuộc vào thái độ của người bị hại. Bố mẹ cậu ta đang cố gắng dàn xếp vụ việc. Tuy nhiên, thái độ ban đầu của họ khiến mọi chuyện trở nên khó khăn hơn.”
“Có phải bọn họ vừa đến đã khẳng định người ta hãm hại, kêu con mình lương thiện thành thật, mãi đến khi có chứng cứ đập vào mặt mới chịu im lặng đúng không?”
Lâm Cẩm hoài nghi hỏi: “Chẳng phải cậu nói là không biết chuyện này sao?”
“Nhưng tôi biết họ.”
Một tuần sau, Tưởng Vũ quay trở lại trường học.
Vụ việc được giải quyết bằng cách thỏa thuận riêng, gia đình Tưởng Vũ bồi thường cho cô gái hai trăm triệu.
Tưởng Vũ bị nhà trường yêu cầu công khai xin lỗi trên loa phát thanh toàn trường.
Thứ hai, trong buổi chào cờ, Tưởng Vũ miễn cưỡng bước lên bục. Đến giây phút cuối cùng, cậu ta vẫn thầm gọi hệ thống trong đầu.
“Hệ thống, làm ơn giúp tôi lần này đi! Xin hãy trả lại điểm tích lũy cho tôi, giúp tôi với! Sau này tôi sẽ hoàn thành mọi nhiệm vụ, xin đừng im lặng nữa hệ thống, tôi biết cậu đang ở đó.”
Tuy nhiên, hệ thống hoàn toàn thờ ơ.
Lúc này, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
10
Sự việc của Tưởng Vũ trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi trong trường học suốt hai tuần sau mới dần lắng xuống.
Ban đầu, các bạn học đều né tránh đề cập đến chuyện này trước mặt tôi vì biết mối quan hệ chị em giữa tôi và Tưởng Vũ.
Tuy nhiên, sau khi thấy tôi lên tiếng tố cáo Tưởng Vũ một cách dứt khoát, không hề nương nhẹ, họ cũng không còn e dè mà cùng nhau lên án nó.
Sang học kỳ mới, chương trình học có phần khó khăn hơn, tuy nhiên tôi nhận thấy sau một kỳ nghỉ đông miệt mài học tập, khả năng tiếp thu của tôi đã được cải thiện đáng kể.
Tôi giảm bớt tần suất đăng bài trên mạng xã hội, nhưng lượng fan vẫn tiếp tục tăng.
Thậm chí, ngay cả ở trường học, tôi vẫn thường xuyên được những bạn học không quen biết chào hỏi: “Cô Tiểu Mộng, chào ạ!”
Như vậy, cả Tưởng Vũ và tôi đều trở thành “nhân vật nổi tiếng” trong trường học.
Chẳng qua khi nhắc đến mọi người không tránh khỏi một nâng một đạp, vì thế tôi luôn cảm nhận được ánh mắt hung tợn của nó.
Một ngày nọ, sau khi đi vệ sinh xong trở về lớp học, tôi vừa bước vào cửa thì đã bị Dương Thư Tình, người đã chờ sẵn từ lâu, túm đến chỗ ngồi.
Cô ấy ấn tôi xuống ghế, lấy đi điện thoại của tôi rồi nói với Lâm Cẩm Hoán: “Giao cho cậu đấy, phải trông chừng cậu ấy cho kỹ, hiểu chưa?”
Lâm Cẩm Hoán gật đầu một cách trang trọng.
Có vẻ như họ đã bàn bạc gì đó từ trước.
Không đợi tôi hỏi, Dương Thư Tình đã vội vã chạy ra ngoài.
Nhận thấy ánh mắt của tôi nhìn thẳng vào mình, Lâm Cẩm Hoán lại một lần nữa né tránh gục cổ xuống.
“Đừng hỏi tớ, tớ không thể nói.”
Bất đắc dĩ, tôi đành từ bỏ, lấy ra cục tẩy rồi lẩm bẩm tự nói: “Sinh nhật của mình còn cách cả tháng nữa, sao lại vội vàng bày mưu tính kế đến vậy?”
Không ngờ Lâm Cẩm Hoán quay đầu đi xa như vậy mà vẫn nghe thấy.
“Tháng sau là sinh nhật cậu à?”
Tôi nhìn về phía cậu ấy, bỗng nhiên mỉm cười tiến lại gần. Cậu ấy đỏ mặt tía tai theo bản năng lùi lại.
“Đây là bí mật, tớ không nói với ai khác, vậy nên có qua có lại…”
Cậu ấy ngập ngừng nói tiếp: “Tớ cũng phải nói ra bí mật?”
“Trẻ con dễ dạy!”
“Khụ.” Cậu ấy nuốt nước bọt, ấp úng: “Thật ra tớ…”
Tôi giơ tay ngăn lại: “Đừng nói nữa, cậu nói cho tớ biết Thư Tình tính làm gì đi?”