Đá Em Trai Ra Chuồng Gà - Chương 3
6
Mang theo cặp sách đã chuẩn bị, tôi dọc theo hành lang đi ra khỏi lớp học. Đi qua lớp A6, tôi nhìn thấy bên trong có một nhóm người đang vây quanh bảng đen tranh luận.
Quét mắt nhìn, tôi nhận ra họ đang tranh cãi về cách giải một bài toán.
“Cách giải của tớ hoàn toàn chính xác, đáp án là sai.”
“Điều kiện chưa đủ, cậu không thể trực tiếp…”
Tiếng ồn ào khiến tôi khó chịu, nhưng khi nghe đến học tập, tinh thần tôi lại phấn chấn hẳn lên.
“Chúng ta hãy phân tích thành hai trường hợp để thảo luận…”
Tôi đi qua, nhặt phấn viết lên rồi bắt đầu viết cách giải đề lên bảng đen, vừa viết vừa giảng giải.
Viết xong nửa bảng, tôi buông phấn viết, vỗ tay rời đi.
“Đi đâu vậy bạn ơi?”
Một nữ sinh tóc đuôi ngựa cao gọi tôi lại: “Bạn có muốn tham gia câu lạc bộ học tập của chúng tớ không?”
Một người khác vội chạy đến ngăn cô gái lại: “Cậu điên rồi à? Vừa nhìn đã biết người ta là học sinh lớp chuyên rồi, học chung với chúng ta có ích gì đâu?!”
Tôi quay người lại, hỏi: “Bạn tên gì?”
Nữ sinh tóc đuôi ngựa chỉ vào mình: “Mình? Mình tên Dương Thư Tình, là ủy viên học tập lớp A6.”
Vừa rồi khi tôi giảng bài, cô ấy không chỉ chăm chú nghe và ghi chép mà còn thỉnh thoảng nhắc nhở các bạn xung quanh: “Đừng nhìn điện thoại, hãy tập trung nghe giảng.”
“Mình tên Tưởng Mộng, sau này nhờ vả nhiều nhé.”
Sau một hồi kinh ngạc, tiếng reo hò vang lên.
Trong đầu.
[Đinh ——]
Ở lớp A2, không ai đến hỏi tôi học bài, nhưng qua việc giảng bài vừa rồi, tôi nhận ra đây là cách ôn tập kiến thức tốt nhất.
Từ đó, cứ rảnh rỗi là tôi lại chạy sang lớp A6.
Thoạt nhìn có vẻ như tôi đang tự mình giúp đỡ họ, tuy nhiên thực ra đây là sự hợp tác có lợi cho cả hai bên.
Ban đầu, chỉ có một vài học sinh trong nhóm học tập đến hỏi bài tôi, sau đó cả lớp đều biết đến tôi, nhiều người ngại hỏi thầy cô giáo nên đã xếp hàng nhờ tôi giải đáp.
Kết thúc học kỳ, điểm trung bình của lớp A6 tăng mười điểm.
Còn tôi nhờ sự khen ngợi của thầy cô mà tiến bộ vượt bậc, một mạch vọt lên vị trí thứ tám toàn trường.
Khi phát bài tập nghỉ hè, tôi cất cả bài của Lâm Cảm Hoán vào cặp.
Chúng tôi đã giao kèo trước, tôi giúp cậu ấy làm bài, cậu ấy sẽ trả tôi một triệu.
Một triệu đối với tôi là một khoản tiền lớn, tôi đã mong chờ từ lâu.
Nhưng ngay sau đó, cậu ấy lại duỗi tay lấy bài tập ra khỏi cặp sách.
Cậu ấy ủ rũ cụp đuôi: “Để tớ tự làm bài tập đi, mẹ tớ mắng tớ muốn chết.”
Học kỳ này cậu ấy rớt xuống vị trí thứ 25.
“À, vậy cũng tốt.” Tôi nắm chặt cặp sách, trong lòng hụt hẫng, tuy nhiên vẫn nói:
“Làm bài tập có ích đấy, những bài tập mà cậu ném đi đều là những dạng đề mà cậu chưa quen thuộc.”
Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi: “Vậy học kỳ sau tớ cũng tự làm bài tập nhé?”
“Tất nhiên là được rồi.”
“Vậy ai sẽ là người phải nhịn đói đây?” Cậu ấy cười mỉm.
Mặt tôi đỏ bừng, đứng dậy: “Tớ nghĩ chúng ta là giao dịch bình đẳng, nếu cậu coi đó là bố thí, tớ sẽ không nhận.”
Tôi bước nhanh ra khỏi lớp học, cậu ấy đuổi theo, giữa dòng người chen chúc tan học, cậu ấy vội vàng nhét thứ gì đó vào túi áo đồng phục của tôi.
“Tớ không có ý đó.”
Lời nói của cậu ấy còn chưa dứt, đã bị mấy nam sinh đùa giỡn từ phía sau đẩy ra.
Tôi không quay đầu lại, tiếp tục cúi đầu bước đi về phía trước.
Mọi thứ đều không đúng lý hợp tình, lúc này tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân, liệu có phải tôi quá nhạy cảm, sự xấu hổ và tự ti như một quả bom hẹn giờ chôn sâu trong tinh thần, không chịu sự kiểm soát của lý trí.
Đến cổng trường, tôi mới nhớ ra phải xem đó là gì.
Một triệu bạc nằm trong lòng bàn tay tôi, đẹp đẽ lại chói mắt.
Quay đầu nhìn xung quanh, tôi không còn thấy bóng dáng cậu ấy đâu nữa.
7
Tưởng Vũ thi cuối kỳ đạt được một thứ hạng kinh hoàng – hạng nhất đếm ngược toàn trường.
Trước đây, đại ca đội sổ của trường đã lưu ban ba năm, nhà trường đề nghị gia đình đưa hắn đến trường giáo dục đặc biệt vì nhận thấy hắn có vấn đề về trí tuệ. Tuy nhiên, gia đình không đồng ý, còn tuyên bố nếu năm nay hắn không tiến bộ thì sẽ buộc thôi học.
Và giờ đây, khi biết tin em trai tôi là hạng nhất đếm ngược, cả nhà đại ca đã tay ôm hoa tươi chờ sẵn ở cổng trường.
Đại ca kia với thành tích đếm ngược thứ hai, đã cho cả nhà hi vọng.
Khi Tưởng Vũ bước ra khỏi cổng trường, có người bàn tán về thứ hạng của cậu ta.
Bố mẹ đại ca kia đánh giá cậu ta một lúc lâu, rồi vui sướng tột độ khóc nức nở: “Hạng nhất từ dưới lên không phải là thằng ngốc! Con trai mình chiến thắng một đứa bình thường rồi!”
“Mẹ đã nói con trai của mẹ không ngốc mà! Nhìn xem, có rất nhiều đứa còn ngu hơn con!”
Mặt Tưởng Vũ hồi xanh hồi trắng, cậu ta cắn rằng lách qua đám người chạy đi.
Bước vào nhà, tôi không nghe thấy tiếng bố mẹ dạy dỗ Tưởng Vũ như trong tưởng tượng, mà chỉ có một bầu không khí tĩnh lặng.
Ba người đang ngồi trên sô pha, như thể đang đợi tôi.
Chậm rãi lấy tờ phiếu điểm từ trong cặp, tôi đưa cho bố. Bố vồ lấy, thậm chí không thèm nhìn qua mà quăng thẳng vào mặt tôi.
Trang giấy sắc bén rạch một đường dài trên má tôi, in hằn vết máu đỏ chói.
“Còn biết xấu hổ mà về nhà à?! Con khốn hư hỏng! Ngày thường ăn mặc chỉnh tề, ra ngoài lại biến thành thứ đĩ điếm!”
Bị mắng chửi vô cớ vốn đã là chuyện bình thường, nhưng chưa bao giờ lời nói của bố lại khiến tôi tổn thương đến thế.
Ngơ ngác nhìn bố, tôi hỏi: “Bố, nói rõ ràng cho con được không ạ?”
“Có gì mà phải nói rõ ràng? Mày làm những chuyện dơ bẩn như vậy, tao còn ngại nhắc đến!”
Bố quay ngoắt người, ngồi trở lại sô pha.
Mẹ lên tiếng tiếp lời: “Nuôi mày ăn học đàng hoàng, vậy mà mày lại đi làm cái nghề nhục nhã ấy?!”
“Nghề gì ạ?” Lần này, giọng tôi lạnh lùng đến đáng sợ.
“Mẹ nhìn thấy hết rồi!” Tưởng Vũ hả hê nói: “Có một thằng con trai cho mày tiền!”
“Đó là…”
Chưa kịp giải thích, cậu ta đã lao tới, túm lấy tờ tiền trong túi tôi rồi ném xuống trước mặt bố mẹ.
“Một triệu, chị à, chị cũng rẻ quá!”
Quá phẫn nộ, tôi vung tay tát nó một cái.
Bố mẹ cùng lúc đứng dậy, xông đến che chắn cho Tưởng Vũ.
“Con hỗn láo! Mày dám đánh em mày?!”
Bố tôi nói rồi giơ tay lên.
Tôi lùi lại đằng sau hai bước, tựa lưng vào cửa, tay đặt trên tay nắm cửa.
“Nếu bố mẹ còn tin tưởng con một chút, con sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện. Con có đầy đủ bằng chứng để chứng minh sự trong sạch của bản thân. Nhưng nếu bố mẹ đã khăng khăng cho rằng con là kẻ hư hỏng, thì con không cần phải phí lời.”
Tưởng Vũ hếch mũi nói: “Thế thì thề đi! Thề rằng mày không có tình cảm với thằng đó! Con gái tuổi này, mới lớn, đầu óc thiếu tỉnh táo, tưởng lừa được ai à?”
“Chị đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, đều là bạn học cùng trường, không hề có quan hệ tình cảm gì với ai.”
Đúng lúc này, tiếng [Đinh —] vang lên.
Tưởng Vũ càng thêm vênh váo tự đắc: “Tao không vạch trần mày, mày còn định giấu ba mẹ đến bao giờ? Chắc chắn không chỉ tiền bạc, mà thành tích của mày cũng là do đổi chác mà có, đúng không?”
Bố mẹ nghe vậy, liếc nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý: “Có lý đấy!”
“Tiểu Vũ làm sao có thể lừa chúng ta được? Nó là đứa con ngoan ngoãn, hiền lành. Cùng là con một nhà mà sao lại khác nhau đến thế?”
Tưởng Vũ cười đắc ý, giọng điệu đầy mỉa mai: “Chị, chị quỳ xuống nhận lỗi đi, làm như bố mẹ sẽ đuổi chị đi vậy!”
Mẹ tôi quay sang ôm Tưởng Vũ: “Mày không xứng làm chị một đứa trẻ ngoan thế này.”
Bố tôi giơ tay chỉ vào mặt tôi, cánh tay run rẩy vì tức giận.
“Cút đi! Nếu không thanh danh của mày sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy đến tiểu Vũ. Chúng tao coi như mấy năm nay nuôi một con chó!”
Tưởng Vũ hả hê cầm điện thoại quay lại cảnh tượng này.
Dù bố mẹ luôn thiên vị em trai, nhưng giờ đây thái độ của họ như đinh đóng cột, khiến tôi không thể chịu đựng được thêm nữa.
Cúi đầu xuống, rồi ngước lên, tôi nhìn vào màn hình điện thoại với đôi mắt rưng rưng.
“Được thôi, đây là do các người muốn vậy, một lời đã định.”