Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện - Chương 7
Kỷ Từ từng nghĩ rằng, mình sẽ chết vào mùa đông năm ấy.
Tất cả mọi người đều gọi hắn là “sao chổi”, xua đuổi hắn ra khỏi nhà, đẩy đến ngôi miếu hoang.
Trời lạnh buốt, giọt nước nào cũng đóng băng.
Hắn ôm bài vị của cha mẹ, co ro trong góc tường, nghĩ rằng kẻ như hắn, chết đi cũng tốt.
Chết rồi thì sẽ không còn liên lụy đến ai nữa.
Cho đến khi có một bàn tay đưa ra bên cạnh.
Bàn tay trắng trẻo, thon dài, nhét một củ khoai lang nướng vào lòng hắn.
Hơi ấm bất chợt trong lòng khiến hắn ngừng ngay suy nghĩ về cái chết, ngẩng đầu lên.
Là cô nương cùng làng, từ khi cha mẹ qua đời, nàng sống một mình, lớn hơn hắn ba bốn tuổi.
Nàng tên là Thẩm Tố, tay xách chiếc đèn lồng, ánh nến phản chiếu lên khuôn mặt nàng trông thật dịu dàng.
Cơn đói thôi thúc hắn vội vàng ăn ngấu nghiến củ khoai lang.
Lúc ấy hắn nghĩ, vị tỷ tỷ này quả là người tốt, cho hắn được ăn no trước khi chết.
Hắn không ngờ, Thẩm Tố còn nói thêm một câu:
“Nếu chưa đủ, nhà ta còn nấu cháo, muốn ăn nữa thì đi theo ta.”
Đến khi đứng trước cửa nhà Thẩm Tố, hắn mới nhận ra, hóa ra mình không muốn chết.
Hắn khao khát hơi ấm, khao khát một người có thể quan tâm và yêu thương mình.
Nhưng hắn sinh ra vốn mang điềm xấu, sao có thể mang họa đến cho Thẩm Tố, người duy nhất chịu đối xử tốt với hắn?
Vì vậy, sau khi uống xong cháo, hắn quay lại ngôi miếu hoang.
Chỉ có nơi đó, mới là chỗ hắn nên ở.
Hắn nghĩ rằng, chút lòng tốt của Thẩm Tố chỉ là thoáng qua như hoa phù dung.
Dù sao thì mọi người đều xem hắn là sao chổi, ngay cả đại bá của hắn cũng mong hắn chết đi.
Nhưng không ngờ, Thẩm Tố cứ đều đặn đến thăm hắn.
Dẫm trên tuyết, đi ngược sáng, mang hơi ấm đến cho kẻ chìm sâu dưới đáy vực.
Mặc cho tất cả mọi người khuyên nàng tránh xa kẻ xui xẻo, nàng vẫn bỏ ngoài tai.
Một lòng một dạ, cố chấp đối xử tốt với hắn.
Vì hắn mà nàng đắc tội với người trong thôn, bị mọi người cô lập, thậm chí bị xua đuổi.
Hắn vô cùng áy náy, còn nàng lại chẳng mảy may bận tâm.
Nàng đưa hắn lên trấn, cùng nhau bắt đầu cuộc sống mới.
Hắn gọi nàng là a tỷ.
A tỷ luôn có vô vàn ý tưởng kỳ lạ, có thể làm ra rất nhiều thứ khiến người ta trầm trồ kinh ngạc.
Dù là món ăn hay quần áo.
Thẩm Tố dùng phần lớn gia tài chắt chiu khổ cực kiếm được để cho hắn vào trường tốt nhất, còn mời tiên sinh giỏi nhất dạy cho hắn.
Nàng còn nhiều lần nói với hắn rằng, hắn không phải là sao chổi, hắn cũng quý giá như bao người khác, đến với thế gian này để trải nghiệm yêu thương và được yêu thương.
Thẩm Tố đã cho hắn rất nhiều, rất nhiều.
Hắn kính trọng nàng, ngưỡng mộ nàng, đồng thời cũng… thích nàng.
Nhưng hắn chưa từng dám nói ra.
Cho đến một đêm nọ, hắn mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, đêm mà hắn bị xua đuổi đến ngôi miếu hoang, hắn đã chết cóng, sáng hôm sau liền bị vứt xác vào bãi tha ma.
Khi còn chút hơi tàn, một người đồ tể đi ngang qua tưởng rằng hắn đã chết, liền ném hắn lên xe chở thịt lợn.
Người đồ tể ấy không phải người bình thường, hắn ta chẳng những mổ lợn mà còn mổ người.
Hắn sẽ giết kẻ đi lạc, sau đó róc thịt, lóc xương, rồi bán như bán thịt lợn.
Khi lưỡi dao đồ tể chuẩn bị chặt vào cổ hắn, hắn tỉnh dậy.
Bản năng sinh tồn khiến hắn chộp lấy con dao bên cạnh mà chém về phía đồ tể, gã đồ tể theo phản xạ giơ tay che đầu, thế là hắn chém đứt nửa bàn tay của gã.
Gã đồ tể kinh ngạc trước sự tàn nhẫn của hắn, không giết mà quyết định nuôi hắn làm người kế nghiệp.
Và thế là hắn cũng trở thành một gã đồ tể.
Con dao sắc lẹm dễ dàng chặt đứt xương, lóc thịt, ruột gan các loại bán rẻ, còn thịt nạc bán giá cao hơn.
Ngày qua ngày sống trong cảnh giết chóc, trái tim mềm yếu dần trở nên cứng rắn như đá.
Sau khi gã đồ tể chết, khi hắn tìm một việc khác để mưu sinh, nhờ bản tính tàn nhẫn, hắn lọt vào mắt xanh của Huyền Y vệ.
Con người khi đã rơi vào vòng xoáy dục vọng thì khó lòng thoát ra.
Hắn bị sỉ nhục, bị giam cầm, bị lợi dụng.
Hắn nghĩ chỉ khi leo lên vị trí cao nhất thì mới có thể chấm dứt tất cả.
Vì vậy hắn không ngừng chìm đắm, ngày càng trở nên lạnh lùng và quái dị.
Đôi tay hắn ngoài việc khuấy động sóng gió thì còn dùng để giết người, dính đầy máu tanh.
Cuối cùng, hắn sa chân lún sâu, không thể quay đầu.
Cho đến lúc chết, hắn chợt nhận ra rằng mình đến với cõi trần gian này, chỉ vỏn vẹn hai mươi ba năm, nhưng đã gây ra biết bao tội ác.
Bất chợt, hắn nghe thấy một giọng nói.
Vừa quen thuộc, vừa xa lạ, như từ một thế giới khác vọng lại.
“Kỷ Từ vốn không nên như thế này, hắn cũng là một người đáng thương, đáng tiếc tác giả không thương hắn, không muốn cứu rỗi hắn. Nếu ta có thể cứu hắn thì tốt biết mấy…”
Khoảnh khắc sau, hắn mơ màng quay lại ngôi miếu hoang khi xưa.
Thiếu nữ ôn nhu xinh đẹp cầm đèn lồng, cúi người nhẹ nhàng đưa cho hắn củ khoai lang nướng.
Đôi mắt đen láy long lanh ánh nước, chan chứa lòng thương và sự dịu dàng.
Phải rồi…
Có người đã đến cứu hắn.
Đó là a tỷ của hắn.
Cũng là Tố Tố của hắn.
Lần nữa mở mắt, hắn trở về một buổi trưa hè bình dị.
Khi đang đọc sách, hắn ngủ thiếp đi, Thẩm Tố không làm phiền, ngồi bên cạnh nhẹ nhàng quạt cho hắn.
Tất cả những bóng tối, xấu xa, máu tanh và ô uế mà giấc mơ mang lại dần dần tan biến.
Hắn chăm chú nhìn Thẩm Tố, cho đến khi nàng lên tiếng hỏi:
“Nhìn ta làm gì?”
Hắn lắc đầu, khàn giọng đáp.
“… Không có gì.”
Kỷ Từ thực sự hiểu rõ, đó không chỉ là một giấc mơ.
Có lẽ, đó chính là kiếp trước mà hắn từng trải qua.
Chỉ là trời cao thương xót, cho hắn một cơ hội để sống lại lần nữa.
Khi ký ức xưa cũ dần hồi phục, đã có nhiều lần hắn cảm thấy trong mình dường như còn một con người khác.
Đó là hắn đã từng trải qua tất cả những bất công, khuất nhục; đó là hắn với sự lạnh lùng trong xương tủy, tựa như một con rắn.
Hắn không dám để Thẩm Tố biết những điều này.
Hắn cẩn thận che giấu, luôn chỉ bày ra trước mặt Thẩm Tố khía cạnh tốt đẹp nhất của mình.
Cho đến lần ấy, khi họ đi dạo trong núi, xuất hiện thích khách.
Hắn bảo Thẩm Tố chạy trốn bằng con đường nhỏ, còn hắn sẽ dẫn thích khách đi hướng khác.
Chỉ cần hắn thả tự do cho con người khác bên trong mình, xử lý đám thích khách chẳng hề khó khăn.
Nhưng cảnh tượng đó quá mức đẫm máu, không thể để Thẩm Tố nhìn thấy.
Hắn không ngờ rằng, ngay trước lúc hắn ra tay, tỷ tỷ lại quay lại để cứu hắn, đứng chắn trước mặt hắn và lãnh trọn một nhát đao.
Tỷ tỷ của hắn, vốn là người sợ đau nhất, lúc khâu vá nếu bị kim đâm trúng tay cũng phải than thở cả buổi.
Vậy mà giờ đây, nàng gắng gượng chịu đựng vết thương rách toạc ở lưng, nuốt trọn cơn đau xé da xé thịt, chỉ một lòng, bảo hắn mau chạy đi.
Hắn ôm lấy thân thể đang dần yếu ớt, cảm giác tim như bị dao cắt.
Ngày hôm đó, có tất cả mười tám thích khách truy đuổi, đều chết dưới tay hắn.
Kẻ làm tổn thương tỷ tỷ của hắn, bị hắn chém thành nhiều mảnh.
Ngày hôm đó, hắn đã nhận ra.
Trong thâm tâm, hắn vẫn là con quỷ dữ từ địa ngục trở về, sự tàn nhẫn và khát máu của hắn, không cách nào thay đổi.
Nhưng, hắn sẽ giấu đi.
Khi Thẩm Tố tỉnh lại, nàng hỏi hắn đã thoát thân bằng cách nào.
Hắn giấu đi sự thật, lần đầu tiên nói dối trước mặt nàng.
Sau đó, suốt một thời gian dài, hắn nỗ lực đóng vai một người lương thiện.
Tỷ tỷ của hắn thích những người lương thiện, hắn liền trở thành người lương thiện.
Chỉ cần có thể mãi mãi ở bên Thẩm Tố, hắn không ngại việc phải sống dưới lớp mặt nạ vĩnh viễn.
Ban đầu, hắn chỉ nghĩ rằng, dù với thân phận nào, chỉ cần được mãi mãi bên Thẩm Tố là đủ.
Nhưng về sau, lòng tham bắt đầu nảy sinh, tại sao hắn không thể trở thành phu quân của nàng?
May mắn thay, tỷ tỷ của hắn đã đáp lại tình cảm của hắn, và hết sức trân trọng, đặt hắn vào tận sâu trong trái tim.
Nhiều năm sau, tỷ tỷ đã trở thành thê tử của hắn, và sinh cho hắn một cô con gái ấm áp, đáng yêu.
Hắn thực sự rất yêu tất cả những điều này.
Không biết đã bao nhiêu lần, hắn giật mình tỉnh dậy trong đêm khuya, mỗi lần đều ôm chặt lấy Thẩm Tố, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mộng.
Thẩm Tố bị hắn ôm chặt đến mức nghẹt thở, khẽ đẩy hắn ra, mơ màng thở dài vài câu, sau đó lại chui vào lòng hắn, dịu dàng vỗ lưng dỗ dành.
Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Cơn sóng tình yêu sâu đậm ùa đến, khiến hắn càng thêm lưu luyến khôn nguôi.
Có lẽ, mọi đau khổ trong kiếp trước, đều là để hắn có thể gặp được người như nàng.
Dù cả thế gian có ruồng bỏ hắn, ghê tởm hắn cũng chẳng sao.
Cuối cùng, vẫn có một người, sẽ đặt hắn ở nơi trái tim trân quý nhất.
Hết.